Trọng Sinh Quân Y


Dương Việt cho người giữ cửa đi đậu xe, mang theo Trần San cùng Tâm Á đi vào.
“Tam, hôm nay hãy nghe theo mọi sắp xếp của anh, chơi vui vẻ là được.” Dương Việt vừa đi vừa quay đầu nói với Trần San.
Trần San cảm thấy giống như rơi vào hang sói, cùng Tâm Á nhìn nhau.
Đi vào phòng riêng, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Liếc mắt nhìn một cái, một vòng bàn ăn, quen có, không quen cũng có, Tâm Á kéo Trần San, có xúc động muốn quay đầu bỏ chạy.
Còn Trần San thì nhìn Hàn đại ngồi ở giữa bàn ăn, nhìn cô cười ôn hòa nhất thời thấy phát run, nhiệt độ lúc này dường như đã xuống âm độ, cả phòng toàn đại gia quả thật nhìn sắp mù mắt rồi.
Trần San hiện tại oán thầm với Dương Việt, anh nói đi, mời tôi ăn cơm cần gì phải kêu thêm nhiều người tới làm nền như thế.
Còn Mai Tâm Á thì sâu sắc hối hận, toàn phòng đều là đại gia thủ đô, các cô cùng bọn Hàn tứ không phải một cấp bậc nha, Tâm Á thấy nóng lên rồi, trên đầu cũng đổ mồ hôi.
Bàn ăn ở bên kia đang nói chuyện thấy Dương Việt đi vào thì trong lòng ai cũng nói thầm, đi theo sau còn có hai con cừu nhỏ a.
Kỳ thật Dương Việt bị oan, hôm nay hắn vốn nghĩ chỉ mời Trần San ăn cơm am thuận tiện trao đổi tâm tình giữa anh trai và em gái.

Tới nơi này đặt phòng riêng chuẩn bị tiếp Trần San, nào biết ở cửa lại gặp phải bọn Hàn đại.

Tuy rằng Dương Việt cũng quen biết mấy đại gia này nhưng quan hệ không thân quen lắm, dù sao cũng là ngẫu nhiên gặp được khi đi cùng Hàn tứ thôi, làm lơ đi.

Ai ngờ không biết vì nguyên nhân gì mà Hàn đại lại chào hỏi hắn, nghe nói Trần San là em gái Dương Việt, tốt rồi, dẫn đến kết cục này đi.

Khi Dương Việt nghe Hàn đại gọi bọn họ qua phòng Hàn đại cùng dùng cơm thì cũng choáng váng mơ hồ.
“Đến đây ngồi đi, Dương Việt, tiếp đón em gái cùng bạn bè cho tốt.” Hàn Thiên Lâm ôn hòa nhìn Dương Việt.
Dương Việt vội vàng mang theo Trần San cùng Tâm Á ngồi xuống, mà Trần San sau khi bị một vòng ánh mắt của những người trong này rửa tội, cả người sắp thăng hoa rồi.
“A, thì ra là Trần San nha, vừa rồi không nhìn rõ, tôi đã thấy kỳ lạ từ khi nào thì Dương Việt có thêm một em gái.” Hàn Thiên Lâm vuốt ve chén rượu trên tay, mắt nhìn Trần San chằm chằm, không để ý chút nào mà nói: “Sao chưa gọi anh đi?”
Mọi người trên bàn cơm kinh ngạc vạn phần, ánh mắt xẹt một phát nhìn Trần San.

Vẻ mặt Dương Việt cũng kinh ngạc.

Tâm Á thì đã sớm ngồi yên lặng.
Trần San cảm thấy áp lực thật lớn, sắp bị mấy ánh mắt nóng rực kia giết chết rồi.

Đôi mắt nhìn về phía Hàn đại, thấy hắn đang híp mắt, hắn không phải đang đùa nha, thôi kệ, cô lập tức tươi cười, đứng lên khom người chào: “Anh” rất lưu loát.

Không gian yên tĩnh.
“A, tốt tốt tốt, nghe tiếng anh này trong lòng cũng thật sảng khoái.” Hàn Thiên Lâm bị một tiếng anh này làm chấn động một chút, nhưng lập tức tươi cười, lòng đầy kinh ngạc nhìn Trần San, vẻ mặt vui mừng.
Những người ngồi đây bị tiếng anh này làm kinh ngạc đến bất động.

Còn Dương Việt thì đã sớm hôn mê.
“Đến đây, Dương Việt, giới thiệu Trần San với mọi người đi.” Hàn Thiên Lâm híp mắt nhìn Dương Việt.
Dương Việt bị hắn đảo mắt nhất thời giật mình một cái, sờ sờ cái mũi, đứng lên giới thiệu.
Những vị khác cũng có vẻ tò mò, dù sao Trần San cũng kêu một tiếng anh, mà Hàn đại thì không phải ai cũng có thể tùy tiện gọi là anh, vấn đề này họ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trên bàn cơm, trừ Hàn đại, Dương Việt, Trần San cùng Tâm Á thì còn lại sáu người.

Dương Việt bắt đầu giới thiệu mấy người bên cạnh Hàn đại, mỗi bên ba người.
Người thứ nhất Trần San có gặp qua, chính là người lần trước giống quân nhân tên là Tưởng Bân, hiện đang làm việc tại Sở tư pháp.
Người thứ hai hào hoa phong nhã, vẻ mặt tươi cười, một quản lý cấp cao trong văn phòng, người gia tộc Trần San, Trần Dương.
Người thứ ba hơi béo, da trắng, làm việc bên bộ ngoại giao, Phương Tiên Tri.
Ở một bên khác, người đầu tiên nhìn có vẻ chính trực, khuôn mặt tuấn tú, công tác trong quân đội, Hạ Thì Vân.
Người thứ hai không có gì đặc biệt, nhìn bình thường, Dương Trình.
Người thứ ba có vẻ rất đẹp trai, quả thật là khiến người ta đã gặp qua là không thể quên được, làm việc ở bộ tuyên truyền, tên cũng hay, Tô Trạch.
Sau khi giới thiệu một vòng Trần San cảm thấy như bản sinh vừa hi sinh lần nữa vậy, tiểu nhân trong lòng đã nằm thẳng cẳng.
Kỳ thật Trần San không biết là Tâm Á đã hôn mê, Tâm Á khác với Trần San, cô thường nghe về bọn họ qua lời nói chuyện của ba mẹ, những người thân thế thâm hậu không phải Tâm Á liếc mắt một cái là nhìn thấu, nhưng cũng có thể biết ít nhiều gia thế, Tâm Á cảm thấy lần này bị Trần San hại gặp họa rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui