Trọng Sinh Quân Y


Ngày kế, khi Trần San nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Tâm Á cọ cọ tới bên cạnh cô thì Trần San lắc đầu.
Không phải Trần San không muốn nói cái gì mà chỉ là cảm thấy không quan trọng, chỉ nói với Tâm Á là Hàn đại mời ăn cơm để ngăn chặn sự nhiều chuyện nhiệt tình của Tâm Á.
Sau khi trải qua lần này, cảm xúc của Trần San có chút mâu thuẫn, trước đây chỉ nghe qua một chút, hiện tại lại tiếp xúc chân chính nên cô không biết phải cự tuyệt như thế nào, chỉ cần nghĩ đến quyền thế sau lưng bọn họ, tim Trần San đã lạnh.
Trần San nhìn bọn họ có hứng thú với cô, cô không thể nghĩ ra biện pháp nào cả, có thể cự tuyệt vài lần, đợi cho họ phiền lòng thì chắc chính cô cũng có kết quả không tốt đẹp gì.
Tuy rằng bây giờ còn chưa đạt đến trình độ này nhưng trong lòng luôn lo lắng khẩn trương.
Trần San nhào đầu vào huấn luyện để phát tiết cõi lòng bất đắc dĩ của mình.

Mai Tâm Á nhìn thấy tinh thần Trần San sa sút nhưngkhông nói gì, chỉ yên lặng đứng ở một bên, bởi vì cô rất tin tưởng Trần San.
Ngày nghỉ, trải qua khoảng thời gian vận động mạnh mẽ, Trần San trầm tĩnh lại, từ trong tiệm trở lại ký túc xá thì leo lên giường đếm tiền, lòng thấy được an ủi.

Còn bốn năm a, tuy rằng có hai năm là kỳ thực tập còn hai năm còn lại ở trường học.

Trần San tự cổ vũ bản thân phải tin tưởng chính mình.
Buổi tối, Trần San nằm trên giường đọc sách, Tâm Á mới từ nhà trở về đang ngồi ở bàn học, khoảng thời gian này Văn Lôi thường ngâm mình ở thư viện, còn Phương Ngôn thì đã sớm không biết tin tức.
Trần San thấy Tâm Á nằm úp sấp trên bàn thì trong lòng thấy kỳ lạ, bình thường đã sớm líu ra líu ríu nói chuyện về ba mẹ, sao hôm nay lại thế này.
Trần San xoay người xuống giường, đi đến bên cạnh Tâm Á, lúc này mới phát hiện Tâm Á đang khóc.
“Sao thế, Tâm Á?”
Mai Tâm Á bi thống vạn phần a, nếu lần này mà không trở về nhà có phải là cô vĩnh viễn vẫn sống trong tưởng tượng của bản thân hay không.

Hà Hiển Minh, tên khốn kiếp, bà đây mà không đá một phát vào mặt anh, bà đây sẽ không mang họ Mai.
“Tâm Á, cậu muốn khóc thì khóc đi, đừng để trong lòng.” Trần San thật không biết điều gì khiến Tâm Á thương tâm như thế.
Mai Tâm Á ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, bổ nhào vào trong lòng Trần San, khóc lớn tiếng.
Đợi đến khi Tâm Á có vẻ ổn định rồi, Trần San từ phòng vệ sinh đi ra dùng khăn ướt nhẹp lau cái mặt của cô.
“Tam, cậu nói đàn ông a, có phải là một mặt thì ăn nói ngọt ngào, một mặt lại đi lừa gạt người ta hay không?”
“Có, nhiều lắm.”
“Tam, cậu xem, sao mình lại gặp phải một tên như thế.

Lần trước hắn từ nước ngoài trở về, còn vô cùng thân thiết với mình, gần như là đã xác định quan hệ, nhưng chỉ trong chớp mắt lại gian díu cùng với người khác.”
Trần San nghe Tâm Á nói có chút lộn xộn nên bảo cô từ từ nói rồi đặt một ly nước trước mặt Tâm Á.
“May mắn lần này mình trở về nhà, từ bác Hà mới biết hắn lại trở về, mình còn cố ý đến sân bay đón hắn, hừ, nào ngờ rằng hắn lại cùng người phụ nữ khác kề vai sát cánh đi ra.” Tâm Á chậm rãi uống miếng nước: “Mình hiểu rồi, tình cảm chỉ là giả, hắn theo ba hắn đến đây từ khi ba hắn gia nhập bộ đội, mình cùng hắn bắt đầu từ từ năm học thứ nhất cho đến bây giờ, tuy rằng hắn chưa từng tỏ thái độ chính xác, nhưng lần trước về nước hắn còn bảo mình chờ hắn, thời gian mới đây thôi a.”
“Lòng đàn ông hay thay đổi thì có chín con trâu cũng không thể kéo trở về.” Trần San cảm khái nói, cô cũng từng trải qua rồi nha.
“Hà Hiển Minh, anh là đồ khốn kiếp, mình nhất định phải cào cho mặt hắn nở hoa, cậu nói xem mình phải làm gì bây giờ?”
“Ở sân bay hai người đã nói những gì?” Trần San hỏi.
“Tam, khi đó mình quá tức giận, căn bản là không đi tới gặp họ mà quay đầu bỏ chạy về nhà, Tam, có phải mình thật không có khí thế hay không?” Mai Tâm Á vẫn canh cánh trong lòng, thực tiếc vì lúc đó cô không tiến lên chứng thực.
“Sau đó thế nào?” Trần San hỏi.
“Sau đó hắn lại gọi điện cho mình, hẹn mình ra ngoài gặp nhưng mình liền tắt điện thoại.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui