Trọng Sinh Quân Y


Quả thật Trần San suy nghĩ rất cẩn thận, nhưng chính là nằm trên giường, híp nửa mắt, nhìn cuốn sách, chưa bao lâu đã thấy mệt mỏi.

Càng gần đến hè trời càng nóng, Trần San đã nghĩ, chuyện này không vội, đợi cô tĩnh tâm hoàn toàn rồi mới suy nghĩ cẩn thận.

Ngày trôi qua không nhanh không chậm, ba ngày thi cử khiến Trần San đau khổ đến chết đi sống lại.

Trước khi nghỉ Trần San đã thông báo qua cho Trần ba, nghỉ hè lần này vẫn ở lại thủ đô, tuy rằng cửa hàng kinh doanh đã tốt nhưng là người thì luôn có tham vọng, Trần San muốn làm cái gì đó, chẳng hạn như chính bản thân mình làm người quản lý ở đó, hiện tại tất cả thời gian cô đều đi đến cửa hàng.

Mai Tâm Á sau khi nghe được thì vui mừng nói: “Tam, ba mẹ mình rất hoan nghênh cậu, họ đã giúp cậu chuẩn bị một đống thức ăn ngon.


“Được rồi, mình thấy thật phiền cho ba mẹ của cậu.


“Không phiền toái, ba mẹ mình đặc biệt thích cậu, khi được nghỉ trở về ai cũng hỏi đến cậu, ai, làm con gái của họ mà mình thấy thật ghen tị.



“Ghen tị, vậy thì mình càng không nên tới a.


“Nói thế thôi mà, Tam, cậu vừa đi, ba mình liền cho người đối phó với mình, thật sợ hãi a, lớp trưởng Mã kia cũng đã lấy đi nửa cái mạng của mình rồi.


Trần San nghe nhắc đến lớp trưởng Mã thì suy nghĩ, có lẽ nên theo hắn ta luyện tập thêm một phen, nâng cao các phản xạ có điều kiện của cô thì rất tốt.

“Tam, cậu ở lại thủ đô sao?” Vu Văn Lôi tiến lại hỏi
“Nghỉ hè năm trước Tam ở lại nhà mình, Văn Lôi, khi nào thì cậu trở về.

” Tâm Á khoát vai Văn Lôi.

“Ai, mình còn chưa nghĩ tới, Tần Phong muốn mình ở lại chỗ này, đến nơi của anh ấy, tuy rằng đã nói chuyện với anh ấy nhưng các cậu cũng biết đấy, ở trường học thì không được tiện cho lắm.


“A, vậy Văn Lôi, cậu cũng đến ở nhà mình đi.

” Tâm Á hưng phấn nói, trong khoảng thời gian này tán gẫu với Văn Lôi rất nhiều, cảm thấy cô ấy đã thay đổi.

Trần San không nói gì nhìn trần nhà, Tâm Á cũng quá hiếu khách a, nghĩ đến Nghiêm Giai kia cũng ở lại thủ đô, đủ người đánh bài rồi a.

“Việc này, có bất tiện không a?” Văn Lôi quả thực thấy ngượng ngùng, mới rồi còn cãi nhau cùng Trần San và Tâm Á, gần đây mới nói chuyện trở lại, tuy cô phụ kỳ vọng của hai người họ nhưng cô biết cả hai giúp đỡ cô rất nhiều, Văn Lôi thật cần tình bạn này.

Người là động vật không thể cô đơn, cần có sự tiếp xúc với nhau hàng ngày.

“Tam, cậu thấy sao?” Tâm Á hỏi Trần San.


“Ba mẹ cậu rất tốt, cậu có bạn bè đương nhiên sẽ rất vui mừng, nhưng cậu nên thương lượng với họ trước, cho Văn Lôi một đáp án chính xác, như vậy Văn Lôi mới không lo lắng khi đến nhà cậu.


Văn Lôi nghe Trần San nói thế thì gật đầu, cô quả thật không thể không thấy xấu hổ khi đến quấy rầy cha mẹ Tâm Á, họ hoan nghênh thì tốt, nếu như không hoan nghênh thì cô thật xấu hổ a.

Tâm Á nghe xong thì chạy ra ban công gọi điện cho mẹ.

“Tam, mình đi theo có được không?” Văn Lôi có vẻ lo lắng.

Trần San sờ sờ tóc: “Thật ra thì chỉ cần biết cha mẹ Tâm Á có để ý hay không thôi, những cái khác không có gì ngại, nhà cậu ấy lớn như thế, vẫn còn trống mấy phòng a.


“Ai, mình nghĩ chắc phần lớn thời gian mình sẽ ở bên Tần Phong a.

” Văn Lôi nghĩ đến bạn trai thì thật vui vẻ.

Trần San liếc mắt nhìn Tâm Á đi vào, thấy cái mặt vui vẻ kia thì biết mọi chuyện thành công, Trần San cũng không quá để ý.

Nhưng mà cả ba người đều ở cùng một nơi thì có hơi ầm ĩ, ai, hiện tại cô chỉ có 10 vạn, mua cái phòng vệ sinh ở thủ đô này còn không nổi a, thôi để từ từ vậy.


“Được rồi, cùng nhau đến nhà của mình đi, mẹ mình đã đồng ý rồi, rất hoan nghênh.

” Tâm Á vui vẻ nói.

“Vậy để mình gọi Tần Phong thông báo một tiếng, cảm ơn Tâm Á.


“Nói gì thế, đều là bạn bè a, cậu ăn cơm còn ít hơn mình mà.


Trần San nghe đến đó thì trong lòng buồn cười, tính cách của Tâm Á thật là khiến người ta thích a.

Ban đêm, ký túc xá náo nhiệt, vừa kiểm tra xong, ngày mai sẽ đi, tối nay cũng không có chuyện gì làm.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận