Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang Dịch


Chuẩn bị xe?
Lúc này trời đã tối, bến tàu làm gì có ô tô, chỉ có xe kéo mà thôi.
Mọi người đều biết người của Hồng Nghĩa Hải ngoại trừ dựa vào bến tàu kiếm tiền thì là dựa vào kéo xe.
Rất nhanh, một chiếc xe kéo được kéo đến.

Đại Thanh Hùng đẩy người kia, tự mình kéo xe: “Kiên ca, mời lên xe.”
Thạch Chí Kiên cũng không khách sáo, bước thẳng lên xe kéo.
Đại Thanh Hùng quát: “Anh em Hồng Nghĩa Hải, mở đường.

Đêm nay, chúng ta nhất định phải cho tất cả mọi người nhìn ba nghìn thiết giáp binh của Hồng Nghĩa Hải rốt cuộc là như thế nào.”
“A a a!”
“Mở đường.”
“Xe kéo tiếp sức.”
“Tiến quân đến Trung Hoàn.”
Anh em Hồng Nghĩa Hải sôi trào hẳn lên.
Ngụy Tra Lý ngồi trên chiếc xe mui trần Ford, khinh thường nhìn về phía sau rồi nói với người tài xế ngồi ở ghế trước: “Một đám khốn kiếp.


Bọn hắn cho rằng xe kéo có thể chạy qua ô tô? Lái xe chậm thôi, trước chơi chết bọn hắn.”

Ba nghìn người Hồng Nghĩa Hải thi đấu tiếp sức, dùng xe kéo chở Thạch Chí Kiên đến Trung Hoàn gặp Từ Thế Kiến.
Bên này, đám người Hồ Tu Dũng định cháy nhà mà đi hôi của, thừa cơ lấy xuống bến tàu Loan Tử.
Nhưng không đợi bọn hắn ra tay, chỉ thấy trên thuyền hàng Sư tử nhảy xuống một đám người.

Đếm lại, ít nhất cũng hơn trăm người.
Người dẫn đầu là thuyền trưởng Sư tử, biệt danh Quỷ Lão Thất Lưu Thất.
Lưu Thất dẫn đầu một nhóm thuyền viên, trên vai vác một chiếc cờ lê sắt khổng lồ.

Hắn nhìn Hồ Tu Dũng, nói: “Ngươi có biết không, ta ghét nhất là loại người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đấy.

Trước khi bến tàu còn chưa xác định sẽ thuộc về ai, nó vẫn còn thuộc về Hồng Nghĩa Hải.”
Hồ Tu Dũng biết Lưu Thất, lập tức nói: “Quỷ Lão Thất, ta và ngươi không thù không oán, ngươi lại đứng về phía Hồng Nghĩa Hải là có ý gì?”
“Có ý gì? Ta chỉ duy trì trung lập mà thôi.

Còn nữa, tiện thể ta nói cho ngươi biết cái gì gọi là quy củ giang hồ, cái gì gọi là đạo nghĩa giang hồ.”
“Đúng rồi, hắn không hiểu quy củ giang hồ đâu.

Vừa lúc nên giải thích cho hắn nghe.” Lưu Thất giơ chiếc cờ lê sắt đang mang theo lên, quay đầu nói với thủy thủ đoàn của mình.
Một gã thủy thủ giọng vịt đực đứng dậy, cười nói: “Đạo nghĩa giang hồ là không được dụ dỗ chị dâu, không được phản bội anh em, càng không được nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, có thể bị sét đánh.”
Giọng vịt đực vừa dứt lời thì tình cờ một tiếng sét từ trên trời giáng xuống!
Ầm ầm!
Kinh thiên động địa.
Đám người Hồ Tu Dũng giật mình kêu lên.
Đám người quỷ Lão Thất cũng giật mình kinh hãi, nhìn lên trên trời, trong lòng tự nhủ, cha mẹ ôi, chẳng lẽ trùng hợp như vậy sao?
Từ bến tàu Loan Tử đến Trung Hoàn khoảng hai ba cây số.


Nếu ngồi xe buýt hoặc lái xe cũng mất mười mấy phút.
Ngụy Tra Lý ngồi chiếc Ford mui trần, yêu cầu tài xế chạy chậm đằng trước, chơi trò mèo vờn chuột, thỉnh thoảng còn nhìn lại đằng sau một chút.
“Thư ký Ngụy, ngươi đừng lo.

Đám khốn kiếp kia không đuổi kịp đâu.

Cho dù xe của chúng ta có chạy chậm hơn nữa, xe kéo cũng đuổi không kịp.” Tài xe ngồi đằng trước nịnh bợ Ngụy Tra Lý.
“Cái này ta biết, còn cần ngươi nói sao.” Ngụy Tra Lý móc một điếu thuốc lá từ trong túi quần ra, đưa lên miệng, sau đó lại lấy chiếc bật lửa mạ vàng tách một tiếng, phát ra âm thanh thanh thúy.
Ngụy Tra Lý đốt điếu thuốc, dựa vào ghế ô tô, thoải mái nhả khói rồi dùng chân đá về phía trước: “Chú ý khoảng cách, không được để bọn hắn đuổi kịp, nhưng cũng không thể để mất dấu bọn hắn.

Ta muốn tận mắt nhìn thấy tên họ Thạch kia bị mất mặt.”
Nói xong, Ngụy Tra Lý kẹp điếu thuốc lá, dùng ngón giữa đẩy cặp mắt kính gọng vàng lên, giọng điệu khinh miệt: “Một đám thô kệch.

Nếu hai bánh có thể vượt qua được bốn bánh, tên của ta sẽ viết ngược.”
….
Người đi đường đều nhìn chằm chằm.
“Tránh ra.”
“Nhường đường.”
“Đừng cản đường của ta.”

Hai bên trái phải, còn có đằng trước đều có người của Hồng Nghĩa Hải mở đường.
Khiến cho người đi đường không biết chuyện gì xảy ra, không hiểu tại sao tình huống lại náo nhiệt như vậy.
Thạch Chí Kiên ngồi trên xe kéo, người kéo xe đằng trước là lão đại của Hồng Nghĩa Hải Đại Thanh Hùng.
Hai bên đang có hai ba chục người đang chạy, do Trần Kim Long và Trần Kim Hổ dẫn đầu, nhiệt huyết sôi trào.
Đại Thanh Hùng kéo xe kéo, trán đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc.
Một năm qua, hắn sống khá an nhàn ở bến tàu, rất ít khi làm mấy việc khổ cực.

Bây giờ hắn kéo xe đuổi theo chiếc xe hơi đằng trước, quả thật có chút lực bất tòng tâm.
“Mẹ kiếp, giày của ta không vừa, nếu không ta đã đuổi kịp ngươi.”
“Mẹ kiếp, đáng lý tối hôm qua không nên đến Tàng Xuân Các tìm Tiểu Đào Hồng.

Nếu không, bây giờ ta đâu có xuống sức như vậy.”
Đại Thanh Hùng vừa lải nhải vừa động viên chính mình.

Mồ hôi to như hạt đậu trên trán không ngừng chảy xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận