Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh


“OK” Đinh Khiên tra ra tư liệu của Mộc Mộc, rồi xem qua một cái: “Nơi sinh ở Thành phố X, ngày tháng năm sinh là tháng 5 năm 2006.

Ba là Mộc Duy, còn mẹ thì không rõ, địa chỉ hiện tại là tiểu khu Cảnh Đường.”
“Thành phố X…” Trương Thịnh Hải không biết có phải là trùng hợp hay không, Thành phố X chính là nhà bà ngoại của cậu mà.
Trương Thịnh Hải lại hỏi: “Vậy còn người tên Mộc Duy này thì sao?”
Đinh Khiên lại tra ra tư liệu của Mộc Duy: “Không có nghề nghiệp, bảy năm trước mới tới Thành phố A định cư.” Nhìn ảnh của Mộc Duy, Đinh Khiên liền cười cười: “Thằng cha này nhìn đoan chính, không chừng là một tên ăn bám a.” Đột nhiên, anh lại tiến sát màn hình máy tính, nhìn Mộc Mộc rồi lại nhìn qua Trương Thịnh Hải: “Tiểu Hải, cậu trông còn giống thằng nhóc này hơn cả ba của nó nữa a.”
Trương Thịnh Hải trừng anh ta một cái rồi bực bội nói: “Tôi biết.”
Ngọc Diệp đang ở một bên ăn đồ, vừa nghe thấy câu này thì cô liền cau mày đi tới, lúc nhìn thấy tấm ảnh thì cô cũng sững sờ: “Tiểu Hải Tử, cậu….”
Trương Thịnh Hải vội vàng giải thích: “Không có liên quan gì đến tôi hết, đứa trẻ này cũng đã bảy tuổi rồi, tôi có bản lĩnh lớn đến nhường nào đi nữa cũng không sinh được một đứa con trai lớn đến vậy a!”
Ngọc Diệp chớp chớp đôi mắt to tròn rồi mỉm cười đáp: “Ừm, tôi biết rồi!” Sau đó cô lại quay người rồi ngồi xuống, tiếp tục ăn bánh kem.
Đinh Khiên nhướng mày rồi mở miệng đùa cợt: “Không phải con trai của cậu, thì không lẽ là em trai của cậu sao?”
Khuôn mặt Trương Thịnh Hải khẽ biến sắc, cậu hung hăng lườm anh ta một cái, Đinh Khiên thấy vậy lập tức đầu hàng: “Ai yo, đùa chút thôi mà, làm gì căng vậy? Tôi biết ông già cậu tác phong nghiêm túc, làm sao mà có long chủng lưu lạc nơi dân gian được chứ?”
Anh nói như vậy càng khiến Trương Thịnh Hải thêm bốc hoả.
Đương nhiên cậu biết con người của ba cậu như thế nào, nếu có chuyện này thì cậu sẽ không bao giờ nghĩ đến ba.

Nhưng mà, mẹ cậu thì…
Trương Thịnh Hải nhìn chằm chằm vào tư liệu của Mộc Mộc, mi tâm cậu cau lại dữ dội, ánh mắt khoá chặt trên ngày sinh của cậu bé.
Nếu như anh nhớ không lầm, thì vào khoảng thời gian đó bà ngoại của cậu bị bệnh nặng, mẹ cậu lúc đó cũng ở Thành phố X để chăm sóc bà, chăm sóc đến cả một năm, ngay cả nhà cũng không về đến một lần.

Vào lúc nghỉ Đông, cậu muốn về thăm bà ngoại nhưng mẹ cậu lại lấy cớ sợ bị truyền nhiễm để ngăn cậu lại.

Bây giờ nghĩ lại, Mộc Mộc đột nhiên tìm đến cậu, bộ dạng lại như rất rõ chuyện của cậu, đây là trùng hợp sao?
Trương Thịnh Hải suy nghĩ một chút rồi lập tức nói: “Đinh Khiên, có thể tra ra những tin tức liên quan tới căn nhà ở Cảnh Đường này không?”
“OK.”
Không bao lâu sau, Đinh Khiên lại tra ra nhật ký mua bán có liên quan đến căn nhà đó: “Căn nhà được mua vào năm 2006, được trả trong một lần, chủ hộ là Mộc Duy, nhưng…” Anh ta đột nhiên khựng lại một lát, vẻ mặt có hơi kinh ngạc: “Từ thông tin giao dịch ở ngân hàng cho thấy, người chuyển khoản lúc đó là… Nguyễn Thanh Mai.”
Ngọc Diệp đang ăn bánh kem thì khẽ kinh hoảng, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Thịnh Hải.
Chuyện đã đến mức như vậy thì tới ngón chân cũng đoán ra được là chuyện gì rồi.
Sắc mặt của Trương Thịnh Hải trở nên rất khó coi, cậu ngồi trên ghế sofa nhưng không nói gì.

Đinh Khiên cũng quay đầu qua muốn nói vài điều an ủi cậu ấy, nhưng lại không biết nói gì, sự chọn lựa thông minh nhất bây giờ chính là yên lặng.
Cậu luôn có nghi ngờ về chuyện của mẹ mình, nhưng ngàn vạn lần không ngờ, bà lại có thể… sinh cho cậu một đứa em trai!!
Trương Thịnh Hải chỉ cảm thấy, đây là nỗi ô nhục, nỗi ô nhục của nhà họ Trương, là nỗi ô nhục của ba và cũng là nỗi ô nhục của chính cậu! Cậu chưa bao giờ hận mẹ mình như bây giờ! Hận bà ấy đã không giữ gìn phẩm giá của một người phụ nữ, hận bà ấy đã lừa gạt cha con cậu!
Tầm mắt cậu lại rơi vào tấm ảnh của Mộc Mộc, mi tâm cau lại đầy phức tạp, cậu không hận Mộc Mộc được, biểu hiện của đứa trẻ này vừa nãy trông rất lạnh lùng và chín chắn, vừa nhìn là đã biết hoàn cảnh lớn lên không được tốt, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được mấy năm nay bé đã phải chịu đựng những tổn thương gì rồi.
Đúng vào lúc này, cửa nhà chợt mở ra, Tiêu Chí Khiêm và Tuyết Chi đã về.
Trong tay Tiêu Chí Khiêm đang cầm vài bức tranh thư pháp, còn trên tay Tuyết Chi thì đang bưng một ly trà sữa vani, trên mặt cô hiện lên một nụ cười thoải mái vui vẻ, nhìn thấy em trai cô liền sải bước đi tới: “Tiểu Hải, đúng lúc chị có việc muốn tìm em nè.”
Cô phải nói với em trai chuyện buổi chiều mình về nhà một tiếng, dù sao đi nữa, cho dù cô có ghét người đàn bà đó như thế nào thì đó cũng là mẹ ruột của Tiểu Hải, vẫn nên xử sự có tình để mai sau còn vui thì tốt hơn.
Thấy bầu không khí trong phòng khách có gì đó không đúng, mấy người này đều không ai nói gì cả, Tuyết Chi liền nhướng mày: “Sao vậy, đại nhân không có ở nhà là mấy người lại cãi nhau rồi sao?” Tuyết Chi nói đùa rồi vẫy vẫy tay với Tiêu Chí Khiêm: “Anh Tiêu, chuyện này làm sao đây?”
Đáy mắt Tiêu Chí Khiêm hiện lên một ý cười ấm áp: “Mợ Tiêu, cứ tuỳ em giải quyết.” Nói xong, anh liền đem tranh vào thư phòng.
Tuyết Chi cảm thấy rất vui, Tiêu Chí Khiêm nhà họ cuối cùng cũng biết nói đùa rồi, đúng là càng lúc càng dễ thương a~
Cô thu tầm mắt lại rồi nhìn em trai của mình, sau đó đưa cù chỏ chọt chọt cậu: “Ê, em sao vậy?”
Lúc này, Ngọc Diệp chợt đứng lên: “Tiểu Hải Tử à, tôi buồn ngủ quá, đi ngủ trước nha~” Nói xong cô liền liếc mắt nhìn Đinh Khiên một cái, anh thấy vậy thì liền hiểu ý rồi nói: “Ờm, tôi cũng còn chút việc chưa làm xong, tôi cũng về phòng đây.” Trong lòng họ điều hiểu, đây là chuyện nhà người ta, người ngoài cuộc như họ thì nên tránh đi thì hơn.
Sau khi hai người họ rời khỏi, Trương Thịnh Hải yên lặng một lát rồi ấp a ấp úng: “Chị, mẹ em…”
Đáy lòng Tuyết Chi khẽ khưng lại, cô đưa mắt nhẹ nhàng nhìn em trai, chắc không phải là Tiểu Hải đã biết chuyện cô về nhà giày vò mẹ cậu rồi đó chứ?
Tuyết Chi không nói gì, còn Trương Thịnh Hải thì cúi thấp đầu, sự xấu hổ trong mắt cậu không thể che đi được.

Đột nhiên cậu cảm thấy, cho dù là khi đối mặt với chị gái, cậu cũng thấy những lời này sao mà khó nói quá.

Cậu phải nói thế nào đây? Nói mẹ cậu đã có tuổi rồi mà còn ngoại tình sao, bây giờ thì hay rồi, ngay cả hạnh nhân cũng có luôn rồi!
Sau khi ngập ngừng cả một hồi lâu, Trương Thịnh Hải mới cắn răng thốt ra: “Mẹ em có tình nhân, còn sinh ra một đứa con riêng nữa, bây giờ họ đang sống ở tiểu khu Cảnh Đường! Em mới gặp đứa trẻ đó lúc nãy, nó tên là Mộc Mộc, năm nay 7 tuổi, tướng mạo giống y hệt em!”
Nghe cậu cất giọng đầy oát hận, Tuyết Chi mới sững sờ, không ngờ điều mà Trương Thịnh Hải muốn nói lại là chuyện này!
“Khoan đã, em nói… bà ấy có con riêng bên ngoài sao?!”
Tuyết Chi có biết những chuyện bên ngoài của Nguyễn Thanh Mai, nhưng sau khi trọng sinh, cũng vì ba và Tiểu Hải nên cô cũng chỉ cảnh cáo bà ta mà thôi.

Nhưng đến nằm mơ cũng thật không thể ngờ, người đàn bà đó đã có luôn con riêng rồi…
Trương Thịnh Hải gục đầu xuống rất thấp, hai bàn tay cậu nắm lại thật chặt, sau đó cậu chỉ buồn bã đáp lại một tiếng ‘ừm’.
Tuyết Chi không nói gì nữa, cô ngồi bên cạnh em trai mình trên ghế sofa, sắc mặt của hai chị em đều âm trầm đến cực điểm.

Lúc này đây trong lòng họ đều đang nghĩ đến ba, nếu chuyện này mà được truyền ra ngoài, thì đừng nói là cả Thành phố A mà đối với cả tỉnh L chính là một trò cười! Chỗ đứng của ba trong giới Chính trị phải làm sao đây? Trong lòng hai người đều có kết luận giống nhau, sự tồn tại của đứa trẻ này tuyệt đối không thể để ba biết được!
“Chị.” Trương Thịnh Hải ngả đầu lên ghế sofa rồi đột nhiên lên tiếng, bộ dạng cậu trông rất day dứt: “Mộc Mộc… đứa trẻ đó… nó, nó trông rất tội nghiệp.”
Sự lạnh lùng và kiên cường của đứa trẻ đó, bây giờ nghĩ lại Trương Thịnh Hải chỉ thấy có chút đau lòng.

Sai lầm của người lớn dựa vào đâu mà có thể đổ hết báo ứng lên người một đứa trẻ như vậy? Đặc biệt, khi nghe bạn học của nó nói nó rằng nó không có ba mẹ, nỗi cô đơn vô tận nơi đáy mắt nó bây giờ giống hệt như một cây kim hung hăng đâm vào trái tim của Trương Thịnh Hải đây.
Huyết thống đúng là thứ gì đó thật lớn mạnh, nó có thể ngay lập tức giúp cho những con người vốn không quen nhau biết xây dựng nên một sự vương vấn mà có cắt cũng không cắt được.

Mỗi một lời nói, mỗi một cử chỉ của thằng bé đều giống như những cái bóng chồng chất xếp trong đầu của cậu, có xoá cũng xoá không hết, có phủi cũng phủi không đi.
Tuyết Chi liếc nhìn em trai mình, tâm tư của cậu ấy đối với Mộc Mộc bây giờ, lẽ nào không giống thứ tâm tư mà cô đã từng dành cho cậu sao? Cái loại cảm giác từ ghét bỏ cho đến chấp nhận, cô đều trải qua rồi, cũng chính vì cô có thể vượt qua cái hố sâu đó cho nên cô mới có được một đứa em trai ân cần như thế này.
Trên thế gian này chuyện gì cũng là con dao hai lưỡi, Nguyễn Thanh Mai có ngàn sai vạn sai cũng không nên đổ hết nghiệp báo lên người một đứa trẻ.

Chắc chắn đứa trẻ tên Mộc Mộc đó cũng đã phải chịu không ít thiệt thòi rồi.
Cô vươn cánh tay ra rồi ôm lấy vai em trai mình: “Tiểu Hải, em nghĩ thế nào?”
Trương Thịnh Hải cắn chặt răng, nói: “Em phải đi tìm bà ấy!”
Cậu phải đi hỏi mẹ cho rõ ràng, rằng bà ấy rốt cuộc có còn cần cái gia đình của bọn họ nữa hay không, nếu như bà ấy khăng khăng muốn đi một mình thì cậu sẽ khuyên ba ly hôn! Rồi để cho bà ấy mang theo đứa con và tình nhân của mình đi đâu đó thật xa đi! Cho dù cậu có không nỡ đi nữa, nhưng thân là con cháu của nhà họ Trương, cậu phải bảo vệ tôn nghiêm của ba mình, không thể để cho ba chịu nhục nhã!
Tuyết Chi nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Chị đi cùng với em.”
“Không.” Trương Thịnh Hải vội vàng ngăn cản: “Chị, chị cứ ở đây là được rồi, chuyện này em có thể tự mình xử lý!”
Trương Thịnh Hải vẫn chưa quên những lời cảnh cáo của Mộc Mộc, trực giác của cậu mách bảo, nếu như có người xấu muốn hãm hại Tuyết Chi thì chỉ e là kẻ đó không thoát khỏi liên can với mẹ của cậu.

Cho nên cậu phải đi điều tra chuyện này rõ ràng đã!
“Có được không?” Tuyết Chi vẫn có chút không tin.
Trương Thịnh Hải vỗ vỗ vào ngực mình: “Chị yên tâm!”
Lúc này, Ngọc Diệp đẩy cửa phòng ra: “Tiểu Hải Tử, tôi đi với cậu nha~” Cô bước ra, sự thản nhiên như không có chút áy náy day dứt nào dù vừa nãy đã nghe lén.
“Không được, Đào Nhi, cô cũng ở lại đây đi.” Trong tiềm thức của Trương Thịnh Hải thì chủ nghĩa đàn ông của cậu vẫn rất lớn, mẹ cậu đi ngoại tình là đã mất mặt lắm rồi, cậu không muốn để cho Đào Nhi nhìn thấy.
“Đừng mà, tôi muốn đi với cậu cơ~” Ngọc Diệp cứ cố chấp muốn đi cùng cậu, Tuyết Chi bèn tìm cách gỡ rối tình hình: “Tiểu Hải, em đưa Ngọc Diệp đi cùng đi, em ấy cũng không phải là người ngoài, có em ấy thì chị cũng yên tâm hơn chút.” Chỉ khi trước mặt Trương Thịnh Hải thì Ngọc Diệp mới biểu hiện như là một nữ sinh không am hiểu sự đời, nhưng thật ra, tính tình của cô ấy rất trầm, tính cách có sự phán đoán bình tĩnh, đúng lúc có thể ngăn cản cái tính bồng bột thiếu suy nghĩ của Tiểu Hải.
Nếu chị đã lên tiếng như vậy rồi, Trương Thịnh Hải cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý đưa Ngọc Diệp cùng đến tiểu khu Cảnh Đường.
Lúc đến cửa tiểu khu, Trương Thịnh Hải ngập ngừng do dự, từ đầu đến cuối vẫn chưa bước vào.

Cậu sợ, sợ khi nhìn thấy những chuyện không nên thấy rồi sẽ mất kiểm soát mà muốn đoạn tuyệt quan hệ với mẹ của cậu mất.
Ngọc Diệp đưa đôi mắt long lanh liếc nhìn cậu một cái rồi mỉm cười bước qua, chủ động nắm lấy tay cậu: “Chúng ta vào trong thôi.”
Trương Thịnh Hải bị động để mặc cô dắt lấy, hai người chầm chậm bước vào tiểu khu.
Lúc này, sắc trời đã tối om, trong tiểu khu có không ít người ra ngoài tản bộ.

Trương Thịnh Hải theo bản năng cúi thấp đầu xuống, giống như là sợ sẽ có ai đó nhận ra cậu vậy.
Ngọc Diệp thấy vậy thì liền đưa tay vỗ một cái vào lưng của cậu: “Tiểu Hải Tử, lưng của đàn ông không thể tuỳ tiện khom xuống được a~ Đặc biệt là không được vì lỗi sai của người khác.”
Trương Thịnh Hải chợt kinh ngạc, cậu đứng nhìn cô với ánh mắt sững sờ, giống như, đây là lần đầu tiên cậu quen biết cái cô ‘dính người’ này vậy.
….……..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui