Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh


Đôi mắt cực kỳ lẳng lơ khóa chặt lấy Tuyết Chi, giống như muốn khống chế linh hồn của cô, bên tai của cô trầm thấp nói, mỗi câu mỗi chữ đều rót vào đáy lòng của cô.
“Tại sao, tại sao cô lại không yêu tôi!”
Tuyết Chi đột nhiên thấy chấn động, quên đi giãy dụa, quên đi cả phản ứng, quanh quẩn trong đầu của cô từ đầu đến cuối đều là câu nói này.
Câu nói này không ngừng xuất hiện trong ác mộng mỗi đêm của cô, người đàn ông thương tâm, đau khổ, tức giận, một lần một lần lại tái diễn giống như vậy “Tại sao, tại sao cô lại không yêu tôi!”
Đôi mi thanh tú của Tuyết Chi cau chặt lại, nhìn ánh mắt của anh ta, cách thời gian không gian lâu như vậy, xa như vậy.
Cô muốn hỏi anh là người đã cứu cô, yêu cô, là người vì cô mà chịu thương tích, là anh sao?
Thế nhưng cuối cùng cô cũng không nói ra lời nào, chỉ là nhắm hai mắt lại không nhìn vào đôi mắt tổn thương mà tức giận của anh ta nữa.
Một đời trước cô đã yêu sai người, nhưng đời này cho dù có đúng hay sai cô cũng sẽ không hối hận.
Dường như đã biết câu trả lời của cô, Tiêu Tuyệt điên cuồng lắc đầu: “Không, nhất định vẫn còn có cơ hội.”
Tuyết Chi bình tĩnh nằm trên mặt đất, đôi mắt thanh tịnh kia an tĩnh nhìn về phía anh ta: “Nếu như anh muốn làm cho bom nổ, vậy thì cứ để cho tôi và bọn họ ở chỗ này là tốt rồi.”
Tiêu Tuyệt nhẹ cúi đầu, giống như chưa từng biết qua cô gái này, ánh mắt khi thì buông lỏng khi thì tắc nghẽn, sự tức giận nơi đáy mắt hóa thành vẻ lo lắng như mưa bụi vây xung quanh cô.
“Cô muốn chết cùng với cậu ta?” Anh ta nhẹ giọng hỏi, giọng nói không mang theo một chút tức giận nào.
Tuyết Chi chậm rãi gật đầu: “Nếu như anh có thể thành toàn, tôi sẽ rất cảm kích.”
Cô đã từng chứng kiến Tiêu Tuyệt điên cuồng, một người đàn ông khi làm việc chưa từng để lại đường lui nào.

Một giây trước anh ta có thể để kiêu ngạo hò hét vì thắng được toàn thế giới, một giây sau ngay cả mắt cũng không nháy liền đem tất cả mọi thứ hóa thành tro tàn, anh ta cực đoan chưa từng cần lý do và lấy cớ, hoàn toàn vi tâm sở dục, cho dù là cả tính mạng của anh ta cũng sẽ không trở thành sự ràng buộc của anh ta.
Cho nên nếu như anh ta điên cuồng muốn làm đến cùng, vậy thì cô cũng chỉ có thể nhận Mệnh.
Chỉ cần có thể chết cùng một chỗ với Tiêu Chí Khiêm là được.
“Đừng nghĩ là tôi sẽ thành toàn cho các người.” Tiêu Tuyệt đột nhiên đứng bật dậy, lạnh lùng liếc nhìn cô gái đang nằm ở dưới đất, giọng nói lạnh đến thấu xương rét lạnh giống như trong cơn gió lạnh lẽo: “Trên đời này không có chuyện gì có thể dùng đúng sai tuyệt đối để cân nhắc được, bởi vì ích kỷ, bởi vì tham lam, bởi vì lập trường khác nhau.” Anh ta lại cười, nụ cười chói lóa giống như hoa đào mang theo cả hương thơm: “Một khi đã sử dụng bạo lực chỉ có trở thành anh hùng hay thua cuộc, đối với Hồng môn mà nói, lần này nhất định sẽ trở thành một cú đánh nặng nề, sao tôi có thể bỏ qua cơ hội như vậy được?” Anh ta cười đến quỷ quyệt, thân thể cúi thấp xuống: “Về phần cô, Tuyết Chi, cô chỉ cần nhận lễ vật của tôi là tốt rồi.

Những chuyện còn lại cứ giao cho tôi xử lý đi.” Nói xong, anh ta khiêng cô lên, khiêng cô đến chỗ ở phía sau nơi được đặt rượu nho.
“Tiêu Tuyệt! Hồng môn không phải là chỗ mà anh có thể tùy tiện trêu chọc, anh sẽ rước lấy phiền toái lớn cho mình! Buông tay đi, anh đừng để mình lún sâu vào nữa, anh cũng sẽ chỉ hại bản thân mà thôi! Tôi biết anh cũng không muốn, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp.

Cho dù đã tiến sâu vào vực sâu rồi cũng sẽ có người muốn kéo anh một tay, người đó chính là Tiêu Chí Khiêm, là anh em cùng một mẹ với anh?”
“Ha ha, vậy cả đời này chôn trong vực sâu cũng tốt tôi, không có vấn đề gì, dù sao ở đâu cũng đều là một người.” Tiêu Tuyệt nói đến vô vị, từ nhỏ đến lớn anh ta không biết thế nào là e ngại, một người sinh ra lại một người chết đi cũng không có chuyện gì khác nhau.
Anh ta đi qua đá văng những bình rượu kia ra, thẳng cho đến khi mặt đất lộ ra một cái cửa sắt, anh ta dùng một tay kéo cái cửa sắt lên, bên trong nhất thời tuôn ra một mùi vị bùn đất ẩm ướt, hiển nhiên là hang động mới vừa đào không lâu dưới mặt đất.
“Nơi này rất an toàn, có thể tránh tác dụng của bom.” Anh ta hẳn là muốn mang theo Tuyết Chi đi xuống dưới.
“Không, tôi không đi.” Tuyết Chi đã hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì, không muốn cứ như vậy mà trốn ở bên trong.

Một khi bọn người Tiêu Chí Khiêm xảy ra chuyện, coi như cô còn sống thì phải làm như thế nào? Cô mãi mãi cũng chỉ có thể sống trong nhớ nhung và đau khổ, còn không bằng chết với bọn họ, cho dù sống hay chết thì tất cả mọi người cùng nhau đối mặt.
“Dù cho có nhốt cô ở đây cả một đời, tôi cũng không cho phép cô chết trước mặt tôi.”
Anh ta không muốn làm như vậy, càng không muốn buông tay, cho nên đây là giới hạn thấp nhất, coi như cô có hận anh ta, có lạnh nhạt với anh ta thì cũng tốt hơn.
Ít nhất thì đó cũng là một loại tình cảm.
“Tiêu Tuyệt, anh còn có cơ hội, tại sao lại không chịu nắm lấy?” Tuyết Chi không nói rõ là đang tức giận hay đau lòng, đối mặt với một người đàn ông cố chấp như vậy, cô không chịu được mà nước mắt rơi đầy mặt.

Trở tay kéo lấy vạt áo của anh ta, từng câu từng chữ nặng nề giống như tiếng chuông vào buổi sáng: “Tiêu Tuyệt, đừng để tôi tiếp tục áy náy, tôi không muốn nhìn thấy anh có bộ dạng như thế này…”
“Áy náy?” Tiêu Tuyệt cũng không hiểu rõ cô đang nói gì, lại hiểu lầm bật cười: “Cô cũng thật sự rất keo kiệt, so với tên kia thì cô lại coi tôi là người xa lạ, như thế nào, là cảm thấy hổ thẹn?” Anh ta hơi dừng lại, không cho phép cô trốn, cánh tay ôm nhẹ eo của cô, ép buộc cô dán chặt vào mình, hai mắt híp lại: “Trừ phi, cô động lòng với tôi.”
Tuyết Chi rũ mắt xuống, khóc đến hai mắt đỏ bừng, cả nửa ngày cô mới hít sâu một hơi, nâng mắt lên, trong mắt đã có nước mắt óng ánh: “Tiêu Tuyệt, anh muốn nghe một câu chuyện cũ của tôi không, một câu chuyện có liên quan đến tôi, một câu chuyện dài đằng đẵng.”
Tiêu Tuyệt nhướng đuôi lông mày lên, cười một tiếng: “Tuyết Chi, cô đây là đang muốn kéo dài thời gian cho bọn họ?”
Giọng điệu của Tuyết Chi từ từ bình thản: “Sao vậy, anh sợ à?”
Anh ta cũng không tiếp tục có biểu cảm gì, trực tiếp kéo cô ngồi xuống, cố định cô ngồi ở bên cạnh mình không cho cô làm ra động tác lung tung nào, đôi môi gợi cảm giương lên: “Cô nói đi?”
Hai chân Tuyết Chi cong lên, cô ôm lấy đầu gối, một bộ dáng yên tĩnh làm cho Tiêu Tuyệt không muốn quấy rầy.
Anh ta thích loại cảm giác này khi ở bên cạnh của cô, rất an nhàn, rất thoải mái và dễ chịu, giống như thời gian cũng ngừng lại.
Nếu như bom cứ nổ tung như vậy, khiến thời gian dừng lại một giây này giữa anh ta và cô, cho dù là lên trời hay xuống đất thì một màn này đều sẽ biến thành vĩnh hằng, suy nghĩ đó cũng không tệ.
… Không.
Anh ta không nỡ để cho cô chết.
“Hai năm trước, tôi yêu một người đàn ông.” Tuyết Chi lẵng lặng mở miệng, giọng nói trầm xuống gây chấn động đến chai rượu đang nằm trong hầm rượu.
Tiêu Tuyệt nghiêng đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, trong mắt lại tràn ra chút nghi ngờ.

Cuộc sống của Tuyết Chi, anh ta có thể nói là mình rõ như lòng bàn tay, bởi vì cô xinh đẹp gợi cảm, bối cảnh cũng tốt, lúc học đại học chính là một nhân vật có tiếng được rất nhiều bạn nam theo đuổi, mặc dù cô có thích nhưng chưa bao giờ kết giao một người bạn trai chân chính.
Cho đến khi cô gặp Tiêu Chí Khiêm…
Tuyết Chi hoàn toàn lâm vào hồi ức vào hai năm trước, cô bình tĩnh kể lại từ khi cô thông qua Đỗ Hân Dĩnh mà quen biết với Bắc Minh Hạo, bởi vì giúp anh ta mà không tiếc lợi dụng quyền lực của ba, lại vì sự xúi giục của Bắc Minh Hạo mà cố gắng giúp anh ta rút ngắn khoảng cách với Tiêu Chí Khiêm, sau khi đạt được mục đích lại hất anh ra…
Cô ôm lấy ký ức xưa kia, ký ức không tính là tốt đẹp gì lại khắc cốt ghi tâm, cô hoàn toàn chìm vào bên trong thế giới của mình.
Mới đầu, Tiêu Tuyệt vẫn là nghi ngờ lắng nghe, dần dần ánh mắt của anh ta đã thay đổi, ánh mắt cũng thay đổi từ kinh ngạc đến kinh ngạc.
“Một giây cuối cùng trước khi tôi mất đi ý thức, người mà tôi nhớ đến, lại là anh ta…” Tuyết Chi Tiếp tục nói, cho đến khi mở hai mắt ra, trở lại hai năm trước một lần nữa, cho đến thời điểm mà tất cả những việc này chưa xảy ra…
Ánh mắt Tiêu Tuyệt khiếp sợ có hơi thu liễm lại, thấy không rõ cảm xúc ở nơi đó, cả người đều trầm tĩnh đến đáng sợ.

Chuyện này hoàn toàn chính xác không thể tưởng tượng nổi, có điều không biết tại sao chỉ cần là cô nói thì anh ta liền tin, mà lại là tin tưởng không hề nghi ngờ chút nào.
Tuyết Chi nâng đôi mắt phượng xinh đẹp lên nhìn thẳng vào anh ta: “Tiêu Tuyệt, anh có biết sinh mạng lần này đối với tôi mà nói có ý nghĩa như thế nào không? Chỉ là tôi không thể cứ sống đơn giản như vậy, tôi cần phải đem tất cả sai lầm của mình nhập vào quỹ đạo, để cho người nhà của tôi không bởi vì tôi mà nhận tất cả tra tấn, để Tiêu Chí Khiêm có thể khỏe mạnh mà đứng lên… Cho nên, đừng để sinh mạng lần này của tôi trở nên vô nghĩa nữa.”
Thật lâu sau Tiêu Tuyệt mới nâng mắt lên, trong mắt đã tràn ngập loại hy vọng và mâu thuẫn đan xen phức tạp: “Người mà cô muốn tìm thật sự là cậu ta sao?”
Tuyết Chi lắc đầu, có lẽ là không xác định, có lẽ cũng không hề quan trọng, ánh mắt cô nhìn anh ta giống như cách một tầng sa mỏng, không có cách nào nhìn thấu được, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi yêu Tiêu Chí Khiêm, chuyện này đã thành sự thật.”
Trên gương mặc đẹp trai giận dữ kia lập tức bao phủ hơi thở yếu đuối mỏng manh, mang theo sự tức giận không cam lòng.
“Tiêu Tuyệt, tôi không muốn anh tổn thương.” Tuyết Chi có chút nhấn mạnh: “Mặc kệ là hai năm trước hay là hai năm sau, mặc kệ là ở bên trong đó anh nhận lấy nhân vật nào, tôi đều không hi vọng anh vì tôi mà làm ra bất cứ chuyện nào gây thương tổn cho bản thân.”
Tiêu Tuyệt phút chốc câu lên khóe môi, trong ánh mắt cầu khẩn của, cô nụ cười trở nên lạnh lẽo, vẫn là vẻ mặt cực kì tức giận.
Anh ta đứng dậy nhìn từ trên cao xuống, khí tức quỷ dị từ từ bao quanh bốn phía, lười biếng thấp giọng nói, giống như có thể xuyên thấu cả trái tim, đánh thẳng vào linh hồn yếu ớt ở bên trong.
“Đã từ rất sớm tôi liền hiểu một chuyện, cho dù tôi có muốn hay không đều không có cái gì thuộc về tôi, nhưng tôi cũng không quan tâm .” Ánh mắt của anh ta từ từ trở nên cố chấp, rơi vào trên người Tuyết Chi, mỉm cười nói: “Có điều, đối với cô, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ, cho dù có chết cũng phải nắm lấy tay của cô mà chết.”
Anh ta nắm chặt tay của cô liền muốn kéo cô vào trong tầng hầm với mình, đúng lúc này cái cầu thang nối với hầm rượu truyền đến tiếng bước chân nặng nề, từng chút từng chút xen kẽ với nhau rất nhịp nhàng.
Lông mày Tiêu Tuyệt khẽ xiết chặt, không nói hai lời trực tiếp ôm chặt Tuyết Chi cố định vào bên người của mình.
Tuyết Chi vừa liếc mắt nhìn thấy người đi xuống từ trên cầu thang, ánh mắt cô sáng lên: “Tiêu Chí Khiêm!”
Tiêu Chí Khiêm đi một mình xuống cầu thang, trên gương mặt giống nhau như đúc với Tiêu Tuyệt đang chứa đựng sự tức giận lạnh buốt, môi mỏng khẽ mím lại, một đôi mắt bén nhọn giống như dao trong nháy mắt liền có thể đâm xuyên qua da thịt của kẻ thù.
Đây là lần thứ hai anh đối mặt với anh ta, không có tình cảm thân mật giữa anh em, cũng không có căm hận giữa kẻ thù với nhau, cũng chỉ có ràng buộc không rõ ràng không thể nào cắt đứt được.

Đây là số phận đã phải chịu từ khi sinh ra, giống như hai bên đã bị kéo chặt lại với nhau, một khi sợi dây này bị đứt, từ đầu đến cuối người bị thương đều là cả hai.
“Không ngờ nhanh như vậy đã bị cậu phát hiện rồi.” Tiêu Tuyệt cũng không hề khách sáo với anh, giọng điệu giống như là một người bạn cũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui