Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh


Tổng biên tập đứng đó cười cười cổ vũ cô, đi lại gần trước bàn của Vy Hiên mà thấp giọng nói: “Tiểu Phạm à, mấy ngày gần đây không thấy tổng giám đốc Liên đến đón cô, đôi vợ chồng trẻ hai người… không phải là giận dỗi đó chứ?”
Vy Hiên ngẩng đầu lên, cẩn thận điều tra suy nghĩ trong ánh mắt của tổng biên tập: “Gần đây anh ấy bộn bề nhiều việc.”
Tầm mắt lại như có như không liếc qua ngày tháng trên cuốn lịch, so sánh với ngày hôm qua thì khoảng cách với mười bốn tháng hai năm sau lại tới gần thêm một ngày rồi.
“Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi! Tôi cũng biết tổng giám đốc Liên là người bận rộn, nhưng tóm lại vẫn nên điều hòa giữa cuộc sống, bớt chút thời gian gặp nhau một lần, nói chuyện tình yêu gì đó, nếu không cho dù tình cảm tốt đến đâu cũng sẽ xảy ra vấn đề đó.”
Chị Trương ngồi ở phía trước nghe không vô, nghiêng đầu qua cười với tổng biên tập một tiếng: “Tổng biên tập à, sao lại biết người ta không nói chuyện yêu đương chứ? Không chừng vợ chồng trẻ người ta tan làm về nhà liền quấn quýt bên nhau, một người không phô trương giống như cậu Liên sao có thể để cho người khác nhìn thấy mình ân ái được chứ?”
Mấy người đồng nghiệp đều hiểu ý mà cười một tiếng, Vy Hiên lại thông minh không tiếp tục mở miệng nói gì.
Giống như lời tổng biên tập nói, cần phải điều hòa với cuộc sống, cô và Liên Cẩn Hành trở thành đối tượng bị trêu chọc nhiều nhất trong phòng làm việc.

Nhưng mà bây giờ cô cũng thản nhiên hơn nhiều, không giống như trước kia mỗi lần bị nói đùa sẽ không xấu hổ được mà đỏ mặt luống cuống.
Tổng biên tập cũng cười: “Như vậy mới tốt nhất, tôi cũng không cần phải lo lắng.” Trước khi đi ông ta còn vỗ vai Vy Hiên, chớp mắt kích lệ với cô: “Tiểu Phạm à, nên nắm chắc cơ hội này.”
Nhìn bóng lưng của tổng biên tập, chị Trương quay đầu: “Vợ chồng trẻ người ta có gặp mặt hay không thì ông ta quan tâm làm cái gì chứ, còn không phải trong đầu đang muốn bắt được con cá lớn là Liên Cẩn Hành hay sao? Có ai nghe mà không hiểu đâu chứ.”
Vy Hiên cầm quyển tạp chí lên, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ: “Ông ấy sẽ chờ em về để báo cáo hả?”
Chị Trương đình chỉ nụ cười, gật đầu: “Sẽ chứ.

Mà sẽ hỏi thăm kỹ càng mỗi một chi tiết nhỏ, ví dụ như là tổng giám đốc Liên nói như thế nào, có khen ý tưởng của chúng ta tốt hay không, có biểu hiện là rất thích hay không?”
Vy Hiên cẩn thận nghĩ lại, cái này chính xác là phong cách của tổng biên tập, cũng bị chị Trương chọc cười.
“Đi, mau đi nhanh đi, miễn cho lát nữa ông ta thấy cô lại dài dòng thêm.”
Vy Hiên nhận mệnh lấy quyển tạp chí bỏ vào trong túi: “Chị Trương, sau khi em đem qua đó sẽ lập tức quay lại ngay.”
“Không cần vội đâu, toàn bộ buổi chiều của cô đã trở thành thế giới của hai người, tổng biên tập không biết tôi còn không biết nhìn hay sao.

Gần đây mặt mày của cô hớn hở, không có chuyện gì lại khoanh tay tìm thời cơ chạy đến phòng nước, sau khi ra ngoài liền có bộ dạng giống như bị trai đẹp đùa giỡn, khuôn mặt đỏ bừng, một mặt dục cầu bất mãn.

Tôi đã từng tuổi này rồi cũng có chút xuân tâm nhộn nhạo đó.”
Lúc này Vy Hiên cũng khẩn trương: “Chị Trương này, nào có chứ.”
Chị Trương trêu đùa: “Còn nói không có, cô nhìn cô xem, bây giờ không phải như vậy ư?”
“Em không thèm nghe chị nói nữa đâu.” Vy Hiên cầm túi lên mau chóng đi khỏi giống như trốn tránh, ai biết lát nữa chị Trương lại muốn nói cái gì chứ.
Chờ bước vào thang máy, cô lặng lẽ lấy kính trang điểm ra nhìn mình trong gương một chút.
Có vẻ như làn da đã khá hơn rất nhiều, sắc mặt cũng tốt, một đôi mắt tràn đầy ý cười, đôi môi hồng hào hơi nhếch lên…
Cô lập tức có chút không biết làm sao mà gấp kính trang điểm lại, cũng không dám nhìn đôi mắt của cô gái đều dính lấy ý cười.
Chị Trương nói lung tung, cô có chỗ nào giống như dục cầu bất mãn chứ?
Mặc dù khoảng cách đến công ty của Liên Cẩn Hành rất gần, nhưng lần này cô cũng không có tâm trạng thấp thỏm nôn nóng như lần trước, đơn thuần chỉ là vì hoàn thành công việc, Vy Hiên trực tiếp bắt xe taxi muốn nhanh chóng kết thúc.
Bước xuống xe, cô thanh toán tiền xe, sau đó chờ tài xế lái xe trả tiền thừa.
Lúc này từ trên bậc thang ở phía trước có hai người một trước một sau bước xuống.
“Sao lại như vậy được chứ? Lúc sáng tôi gọi điện thoại, trợ lý của Liên Cẩn Hành còn nói có thời gian rảnh, tại sao bây giờ chúng ta đến đây mà người ta đột nhiên nói là hai giờ nữa sẽ họp?”
Tập Lăng Vũ đi ở phía trước, dừng chân lại nghiêng đầu: “Có thuốc lá không?”
“Có.” Trợ lý nhanh chóng đưa tới, giúp anh ta châm lửa.
Tập Lăng Vũ hút một hơi thuốc, cảm xúc bực bội như đang kìm nén một con đường để trấn an, cứ tùy tiện thôi, anh ta chỉ cần như vậy là có thể khiến cho mình tỉnh táo lại.
Nhìn anh ta, trợ lý lại nhịn không được mà bất bình: “Tổng giám sát khổ cực làm bản thiết kế như vậy nhưng anh ta cũng không thèm nhìn một chút, đây là có ý gì chứ? Là do có ý kiến với sáng tạo của chúng ta, hay là ghen ghét dáng vóc của Tổng giám sát đẹp trai, vừa trẻ tuổi lại có tài.”
Tập Lăng Vũ nghe cái tên này báo oán, khóe môi cong lên, xuyên qua một tầng sương mù màu trắng mỏng manh nhìn trợ lý của mình: “Tôi thấy cậu nhanh nhẹn cho nên mới điều đến bên người, nhưng cậu đã không phát huy năng lực về phương diện công việc, ngược lại vuốt mông ngựa thì có thể nha.”
“Tổng giám sát, tôi đây không phải là đang cảm thấy bất bình cho cậu ư? Khoảng thời gian này cậu vất vả biết bao nhiêu, thức suốt mấy đêm rồi, anh ta dựa vào cái gì mà không tôn trọng thành quả lao động của người khác, nhìn cũng không thèm nhìn một cái.”
Chỉ dựa vào anh là Liên Cẩn Hành.
Tập Lăng Vũ nheo mắt lại dập tắt thuốc lá, ném xuống dưới chân, dùng sức đạp đạp.
Như là sợ lửa không được dập tắt hết, anh ta lại hung hăng nghiền nát, hai mắt nheo lại, răng hơi cắn chặt.
“Đi thôi.” Anh ta ngẩng đầu lên, thần sắc đã khôi phục lại vẻ kiêu ngạo khó thuần phục như bình thường.
“À!”
Hai người bước lên xe.
Cho đến khi xe chạy khỏi rất xa thì Vy Hiên mới chậm rãi xoay người lại, trong tay nắm mấy tờ tiền lẻ mà lái xe vừa đưa, ánh mắt nhìn phương hướng bọn họ vừa mới biến mất, thật lâu sau cũng không thu tầm mắt lại.
Hóa ra mấy ngày gần đây anh ta bận rộn là vì bảng kế hoạch với Hoàn Vũ.
Cô xoay người ngẩng đầu lên nhìn hai chữ Hoàn Vũ trên tòa cao ốc mang theo khí phách, bên tai lại là lời nói của bà cụ Tập.

“Lần hợp tác này đối với Lăng Vũ mà nói rất quan trọng, nếu như cô thật tâm vì nó vậy thì giúp nó đi.”
Lần này nhân viên tiếp tân đối đãi với cô cực kỳ nhiệt tình, mời cô đến thang máy chuyên dụng dành cho khách.
Ngồi trong phòng chờ dành cho khách quý bên cạnh phòng của tổng giám đốc, cô cầm quyển tạp chí kia lên lật từ trang thứ nhất đến một trang cuối cùng, ánh mắt nhìn qua ô cửa sổ.
Cánh cửa ở phía sau bị đẩy ra, nghe được tiếng bước chân cô quay đầu lại.
Mặc kệ thời tiết có như thế nào, trong ấn tượng của cô người đàn ông này luôn luôn bận áo sơ mi màu trắng, trong tủ quần áo trong nhà của anh cũng treo đầy đồ màu trắng, không nhuốm bụi trần, nhịn không được mà thấy chói mắt.
“Tôi đến đây là vì chuyện công, anh có tin không?” Cô mở miệng, lúc thấy anh cũng không hề câu nệ như trước.
Liên Cẩn Hành ngồi xuống, tóc hơi ngắn trông càng thêm sáng sủa, ngay cả ánh mắt cũng nhẹ nhàng khoan khoái phát sáng.
Nhẹ nhàng giương khóe môi thành một đường cong, anh không trả lời mà hỏi lại: “Vậy cô tin không?”
Vy Hiên mỉm cười, tiện tay đẩy quyển tạp chí trên mặt bàn qua: “Cấp trên giao phó bổ sung cảm nghĩ rồi về nộp cho ông ta.”
Anh cầm lên tiện tay lật qua lật lại, lại bỏ xuống, trên cơ bản anh sẽ không vì loại chuyện này mà làm lãng phí thời gian, nhưng lúc đối mặt với cô thì định nghĩa về thời gian cũng không giống như vậy.
“Không ngừng cố gắng.”
Vy Hiên chớp mắt một cái: “Đây chính là lời bình của anh à?”
Thân thể của anh theo thói quen hơi nghiêng người qua một chút, một tay đặt trên mặt bàn, cơ bắp trên cánh tay căng đầy, anh nói: “Cứ đem về nộp đi, bảo đảm cô sẽ thuận lợi qua cửa.”
Vy Hiên khẽ gật đầu một cái, ánh mắt như có như không dừng trên bàn tay của anh, nhìn chằm chằm vào ngón tay nào đó, từ đốt xương ngón tay đến móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Giống như là nhân viên tiêu thụ cô sẽ quan tâm đến bộ phận và sản phẩm trên người của khách hàng, sau đó sản xuất ra mặt hàng phù hợp với tình trạng kinh tế và phong cách yêu thích, từ nhỏ Vy Hiên đã học nhạc cụ, thường thường chú ý đầu tiên của cô chính là bàn tay của người khác.
Mà bàn tay của Liên Cẩn Hành chắc chắn chính là bàn tay thích hợp nhất để biểu diễn nhạc cụ, ngón tay thon dài, tính ra thì so với đàn ông cũng xem như là tinh tế, lại có vẻ có lực.

Cô thích là bởi vì đôi tay phong tình ưu nhã của Liên Cẩn Hành, giống như rót và linh hồn của cô.
Cô chính là có loại cảm giác nếu như Liên Cẩn Hành dùng nó để biểu diễn nhạc cụ thì âm nhạc sẽ mọc cánh, mỗi một nốt nhạc đều sẽ tự do bay lượn.
Thấy cô thất thần, cái tay đang đặt trên bàn kia theo thói quen gõ nhẹ hai lần, tầm mắt của cô cũng theo đó mà nhướng lên hai lần, lúc này mới chậm rãi đối diện với một đôi mắt bình thản.
“Lăng Vũ đã đến đây, có đúng không?” Cô hỏi.
Liên Cẩn Hành nhìn cô, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, một lúc sau anh mới lên tiếng: “Hôm nay cô đến đây là vì cậu ta à?”
Vy Hiên muốn nói là không phải, nhưng lời nói đến đầu lưỡi lại bị bị ngăn chặn nuốt trở về, đây chính xác là mục đích vào giây phút này của cô, cho nên cô cũng không phủ nhận.
“Hạng mục hợp tác kia…” Cô không nhìn anh ta, trên thực tế rất khó mà mở miệng.
Liên Cẩn Hành giống như cực kỳ kiên nhẫn, ngồi ở phía đối diện vẫn duy trì một tư thế, lưng ưỡn thẳng tắp, ngay cả ánh mắt cũng là nhìn thẳng, dường như muốn nhìn thấu đáy mắt và lòng của người phụ nữ này.
Cắn răng hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu lên ánh mắt đã trong trẻo hơn: “Lăng Vũ vì hạng mục này mà rất cố gắng, tôi không muốn bởi vì sai lầm của tôi mà liên lụy đến cậu ấy, chuyện này không công bằng với cậu ấy.

Tôi chỉ muốn thay cậu ấy tìm một cơ hội, một cơ hội cạnh tranh công bằng.”
Liên Cẩn Hành cũng kiên nhẫn đợi cô nói xong, nhìn không ra vui buồn trên mặt, chỉ là đuôi lông mày có vết tích nhếch lên: “Cô cảm thấy là do tôi làm khó dễ cậu ta?”
Vy Hiên lắc đầu: “Không, anh không phải là người như vậy.”
Liên Cẩn Hành chậm rãi mở miệng: “Nhưng cô đang chất vấn tôi.”
Một câu này khiến Vy Hiên nghẹn lời.
Bàn tay ưu nhã kia như biết nói chuyện, ngón tay có lực gõ lên mặt bàn một cách nặng nề, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ ra âm thanh vang dội giống như đang khảo vấn cô.
Đã tin tưởng thì sao lại chất vấn?
Rốt cuộc cô vẫn không tin.
Vy Hiên nâng mắt lên: “Liên Cẩn Hành, tôi xin lỗi anh.”
Cô đứng lên cúi thấp người xuống: “Mong anh tha thứ cho tôi.”
Liên Cẩn Hành lại mỉm cười, không hiểu sao lại nổi giận: “Vy Hiên, cô có lần nào mà không phải xin lỗi vì Tập Lăng Vũ không? Có ngày nào mà cô không phải sống vì Tập Lăng Vũ không?”
Thân thể Vy Hiên cứng đờ, đứng thẳng dậy, mím chặt môi, khóe môi cũng trở thành một đường cong bén nhọn.
Sắc mặt thay đổi, cô nói: “Đây là chuyện của tôi, người khác không nên xen vào.”
Thái độ nói chuyện cường ngạnh của cô khiến cho Liên Cẩn Hành bật cười, đối mặt với một người đàn ông bình thường không cười mà nói thì tiếng cười khặc khặc nghe vào quá chói tai: “Vậy tôi làm khó cậu ta cũng là chuyện của tôi.”
Vy Hiên cắn răng, hai tay rủ xuống bên người nắm chặt lại, quay đầu nhìn anh, đôi mắt nhìn về phía bốn Liên Cẩn Hành đều có ngọn lửa giận muốn phun ra, không cần suy nghĩ gì liền thốt ra: “Tôi thay cậu ấy.” Trong lúc anh hờ hững nhíu mày nhìn cô, cô lại xúc động nói: “Có gì bất mãn thì anh cứ phát tiết hết trên người của tôi, chỉ cần anh có thể công bằng với cậu ấy, để cậu ấy… cậu ấy…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui