Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh


“Mẹ à....Gọi cho mẹ cũng không có việc gì, con chỉ muốn nói cho mẹ biết, mẹ vắng nhà hai ngày, không còn ai quản được cháu trai bảo bối của mẹ nữa.

Cậu ta vừa mới dẫn Phạm Vy Hiên về nhà rồi! Mà Phạm Vy Hiên bây giờ vẫn là vợ chưa cưới của Liên Cẩn Hành, nếu như có bất kì tin đồn gì về việc này, chỉ sợ nhà họ Tập chúng ta sẽ gặp họa.

Con cũng chỉ có ý tốt nhắc cho mẹ biết, mẹ tự mình xem xét rồi giải quyết nhé.”
Tâm trạng lần này của Trình Tương có biết bao nhiêu sảng khoải, vui vẻ.

Bà đang chờ xem Tập Lăng Vũ sẽ mất mặt theo kiểu gì! Xem xem cái mụ già kia còn đắc ý được nữa hay không!
Bà cụ Tập buông điện thoại xuống, bình tĩnh suy nghĩ, rồi nói với lái xe: “Gọi Nhiếp Vịnh Nhi đến đây ngay.”
“Vâng, thưa bà.”
Tại thời điểm này, văn phòng Tổng Giám đốc Hoàn Vũ.
Liên Cẩn Hành đến công ty, di động reo.
“Tổng Giám đốc Liên, Tôi là tiểu Vương của....”
Liên Cẩn Hành đứng ở trung tâm văn phòng, ánh mắt bình tĩnh đáp: “Có chuyện gì?”
“Vừa này bên nhà họ Trình gọi điện thoại đến cho tôi, nói....!nói cô Phạm đang cùng với Tập Lăng Vũ ở nhà họ Tập, bảo tôi đến đó lấy tin tức.”
Liên Cẩn Hành nheo mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngoài trời nhiều mây, không có ánh nắng mặt trời.
“Cậu cứ đi đi.” Anh nói.
“Hả? Tổng Giám đốc Liên, anh đừng lấy tôi làm trò cười, tôi....tôi làm sao dám đi chứ!”
Liên Cẩn Hành thờ ơ đáp: “Cậu không đi, chúng tôi sẽ tìm người khác.”
“Nhưng còn tin tức thì sao?”
“Nhìn thấy gì, thì viết cái đấy.”
Liên Cẩn Hành đứng ở cửa ra vào, mở miệng: “Hủy bỏ tất công việc đã sắp xếp trước mười giờ cho tôi.”
Tại nhà họ Tập, Vy Hiên nhìn sắc mặt Tập Lăng Vũ đang đỏ dần, đưa tay lên trán anh, nói: “Lăng Vũ, cậu về phòng nghỉ ngơi đi, tôi đi chuẩn bị nước nóng giúp cậu.”
Vy Hiên vừa đi được hai bước đã bị anh kéo trở lại, anh cau mày, yên lặng nhìn cô, nói: “Rõ ràng không thích nơi này, tại sao phải giờ vờ không quan tâm? Nhiều năm như vậy, cô vẫn vì tôi làm những điều này sao?”
Vy Hiên ngước nhìn anh, bình tĩnh nói: “Tôi chưa bao giờ lấy những thứ này, ra so sánh với cậu.”
Bởi vì, anh là độc nhất, không có gì có thể so sánh.
Tập Lăng Vũ cầm lấy tay cô, đôi mắt khắc sâu cô vào trong tâm trí: “Từ bây giờ, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Đứng trước cổng nhà họ Tập, Nhiếp Vịnh Nhi chỉ muốn quay người chạy trốn, nhưng cô biết, cô không thể đi.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại, cô ước mình có thể sạch sẽ, trong sáng xuất hiện trước mặt anh.

Giới thiệu bản thân với anh bằng một giọng điệu tươi sáng: “Xin chào, em tên Nhiếp Vịnh Nhi.”
Ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng ấn chuông cửa.
Rất nhanh, bên trong có người trả lời, cô liếm đôi môi khô khốc: “Tôi tới tìm Tập Lăng Vũ.”
Nhiếp Vịnh Nhi được mời vào trong, trên đường đi chứng kiến sự xa xỉ của nhà họ Tập khiến cô líu lưỡi.

Cô cũng bắt đầu hiểu tại sao ngay từ đầu, bà cụ Tập đã nói rõ, dựa vào thân phận của cô, đừng nghĩ có thể bước chân vào nhà họ.
Ngồi trong phòng khách, Nhiếp Vịnh Nhi nắm chặt lấy chiếc váy len trắng bằng cả hai tay, cúi thấp đầu, tim trong lồng ngực cô cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra.
Bước chân từ cầu thang truyền đến, tiếp theo đó là giọng nói phiền chán của Tập Lăng Vũ: “Ai tìm tôi?”
“Là một cô gái.”
Tập Lăng Vũ xuống đến nơi, đứng cách Nhiếp Vịnh Nhi không xa: “Cô là ai? Tìm tôi có việc gì?”
Nhiếp Vịnh Nhi cắn cắn môi, cứng rắn ngẩng đầu: “Là.....!Là em.”
Tập Lăng Vũ liếc nhìn khuôn mặt trẻ trung và thuần khiết, nhưng không có một chút ấn tượng gì: “Tôi quen cô sao?”
Nhiếp Vịnh Nhi ngẩn ra, đối với cô mà nói đó là một đêm rất quan trọng, nhưng anh lại không có một chút ký ức gì.

Trong lòng bất giác cảm thấy mất mát, biểu cảm cũng rất xấu hổ.

Chỉ mới hai mươi tuổi, chưa bao giờ gặp phải loại chuyện như thế này, đôi mắt cuối cùng không chịu được đỏ lên: “Em......Em là......”
Cô là ai?
Thật khó để mở miệng.
Tập Lăng Vũ nhìn cô vài lần, đột nhiên nhớ ra cái gì, khuôn mặt lập tức thay đổi, bước thêm vài bước.

Thân hình cao lớn như núi thái sơn đứng đối diện cô: “Cô làm sao tìm được tới đây?”
Mặc dù lời chất vấn rất lạnh nhạt, nhưng trong lòng Nhiếp Vịnh Nhi cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào.
Cũng may, anh đã nhớ ra cô.
Cô cúi đầu, không dám nhìn anh: “Em......Em biết anh là ai, cho nên.......”
“Mẹ nó!” Không đợi cô nói xong, Tập Lăng Vũ thầm mắng một tiếng, kéo tay cô đi ra bên ngoài.

Nhiếp Vịnh Nhi hoảng sợ: “Anh......Anh muốn làm gì......”
Tập Lăng Vũ sắc mặt tối đen, không nói lời nào kéo cô ra bên ngoài, kéo đến cổng lớn ném thẳng cô ra bên ngoài không cho cô bất kỳ một cơ hội lên tiếng, đóng sầm cửa lại.
Nhiếp Vịnh Nhi sững sờ, sự việc xảy ra quá nhanh, khiến cô không kịp phản ứng.
Cùng lúc đó, trong một chiếc xe tải màu trắng đỗ ở cách đó không xa, ống kính của tiểu Vương lặng lẽ nhắm vào cô.....
Nhiếp Vịnh Nhi đứng bên ngoài cổng rất lâu, xem ra Tập Lăng Vũ rất ghét cô, đừng nói là anh ấy, ngay cả cô cũng thấy ghê tởm bản thân.

Cô muốn từ bỏ, nhưng nghĩ đến lời nói của bà cụ Tập, cô không thể không rùng mình.
Cắn răng, cô bước lên phía trước, nhắm mắt, lại một lần đập cánh cổng lớn, giọng cô run rẩy hét lên: “Tập Lăng Vũ......Anh mở cửa ra......Cho em vào trong.........Tập Lăng Vũ!”
Bên kia cổng, chàng trai trẻ đang hút thuốc, bực bội đi qua đi lại.

Sau khi nghe Nhiếp Vịnh Nhi hét lớn, trong con ngươi xẹt qua một tia bối rối, hoảng loạn.

Anh nhìn lên trên lầu một cách vô thức, mở cánh cổng ra nhanh nhất, che miệng của cô lại, dồn cô vào một góc tường, đôi mắt tràn ngập sự chán ghét và căm thù, nhìn chằm chằm vào cô nói: “Dám kêu một tiếng nữa, tôi sẽ giết chết cô!”
Nhiếp Vịnh Nhi bị dọa sợ, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, nước mắt chảy dài trên khóe mắt một cách vô thức.
Tập Lăng Vũ không quan tâm đến chuyện đó, thỉnh thoảng mắt lại nhìn vào bên trong, sau đó buông cô ra, đanh giọng nói: “Tìm đến tận đây, là muốn tiền? Được, cô muốn bao nhiêu? Muốn bao nhiêu mới có thể biến khỏi tầm mắt tôi! Biến càng xa càng tốt!
Mặc kệ người phụ nữ này muốn bao nhiêu tiền, miễn là cô có thể tránh xa chỗ này, đừng để Vy Hiên nhìn thấy.
Có lẽ sự chán ghét trong mắt anh quá rõ ràng đã khiến cô cảm thấy bị tổn thương.

Những suy nghĩ rối rắm đã nghĩ rất lâu trước khi đến đây, vào giờ phút này, cô buột miệng mà không suy nghĩ gì, nói: “Em có thai rồi.”
Tập Lăng Vũ đầu tiên giật mình, sửng sốt, sau đó cười khẩy đáp: “Liên quan gì tới tôi?”
Khuông mặt Nhiếp Vịnh Nhi trắng bệch, run rẩy hít một hơi thật sâu, cô nói: “Là của anh.”
Tập Lăng Vũ cười càng không kiêng nể gì đáp: “Vậy thì sao?”
Nhiếp Vịnh Nhi sững sờ, cô đã nghĩ anh sẽ có phản ứng, cô không ngờ anh lại là một người vô tình, tàn nhẫn đến như vậy.
Cô cúi đầu, nắm chặt tay, sụt sịt mở miệng: “Em đến đây, không muốn tiền, cũng không nghĩ đến đây để đeo bám anh, chỉ muốn nói với anh chuyện này......”
Không đợi cô nói xong, Tập Lăng Vũ lạnh lùng lên tiếng: “Nói cũng đã nói rồi, tôi đã biết, cô có thể đi được rồi.”
Anh coi cô như rác rưởi, muốn nhanh chóng vứt đi.

Nhiếp Vịnh Nhi cảm thấy lòng tự trọng của bản thân bị tổn thương nghiêm trọng, đã không còn là vì áp lực của bà cụ Tập, mà là trong xương tủy cô muốn đòi lại công bằng cho chính mình.
Cô ngẩng đầu đau buồn, giận giữ nhìn anh, hét to: “Tôi nói tôi có thai rồi! Tôi mang thai con của anh, tại sao anh lại có thể thờ ơ đến như vậy? Anh là người đàn ông đầu tiên của tôi, từ trước đến giờ tôi chưa từng qua lại với người khác!”
Tập Lăng Vũ trợn to đôi mắt, cô tổn thương hay thất vọng, điều đó chẳng liên quan đến anh.

Anh chỉ quan tâm Vy Hiên có nghe thấy hay không.
“Mẹ nó, cô---“
Không đợi anh đẩy Nhiếp Vịnh Nhi ra, cửa lớn đã mở ra.
Nhìn thấy người bên trong chậm rãi đi ra, Tập Lăng Vũ sững sờ, Nhiếp Vịnh Nhi cũng bất ngờ.
Tim Tập Lăng Vũ đập nhanh, nhìn chằm chằm vào Vy Hiên.

Ngay lúc đó, anh chỉ cảm thấy đầu mình ù đi, hoàn toàn nổ tung.
“Chị.....Chị Vy Hiên?!”
Nhiếp Vịnh Nhi đột nhiên nhớ ra, cái tên này rất quen thuộc.

Cũng không phải là do giáo sư Dương, mà là vào ngày hôm đó, cô đã nghe bà cụ Tập nhắc đến người con gái mà Tập Lăng Vũ bất chấp tất cả để yêu- Phạm Vy Hiên.
Ánh mắt của Tập Lăng Vũ trở nên nguy hiểm đến đáng sợ, nắm chặt cánh tay của Nhiếp Vịnh Nhi, tràn đầy tức giận nói: “Làm sao cô lại biết cô ấy?!”
***
“Tôi....”
Nhiếp Vịnh Nhi không còn lời gì để chối cãi.

Thế giới này thật nhỏ bé, đi quanh một vòng, hóa ra lại là những người đã gặp nhau ở ngã tư đường.
“Mục đích của cô là gì?”
“Lăng Vũ.” Hy Viên nhẹ nhàng gọi, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì trong lời nói.
Giọng nói của cô, như một chậu nước lạnh, nhanh chóng dập tắt tất cả giận dữ của Tập Lăng Vũ.
Anh lập tức buông tay, đến trước mặt cô:“Vy Hiên......”
Vy Hiên mím môi, ngước mắt nhìn, trong con ngươi xuất hiện một chút dư âm nhộn nhạo, mà cô không có thời gian để che đậy.
“Đã làm hay chưa?”Âm thanh của cô bình tĩnh đến bất ngờ.
Nhiếp Vịnh Nhi cúi đầu, rõ ràng cô phải nháo đến ồn ào mới đúng tình hợp lý, giống như lời bà cụ Tập đã nói cho cô.

Nhưng, ở trước mặt cô, Nhiếp Vịnh Nhi phát hiện bản thân không làm được.
Tập Lăng Vũ siết chặt các đốt ngón tay, nghiến chặt hàm răng gương mặt trở nên cứng ngắc.
Rất lâu sau, anh mới gật đầu.
Vy Hiên nhìn anh: “Đây là lần đầu tiên của cô ấy phải không?”
Cơ mặt Tập Lăng Vũ khẽ run lên, nhớ màu đỏ chói mắt trên ga giường sáng ngày hôm đó, anh lại gật đầu một cách cứng ngắc.
Vy Hiên lần này không nói lời nào, ánh mát trong sạch nhìn anh, lại khiến anh không thể ngẩng đầu lên.

Cũng không có can đảm, đưa tay chạm vào cô.
Trước kia đối với phụ nữ Tập Lăng Vũ rất tùy ý, dù sao cũng không phải là người trong lòng của anh, ở cùng ai cũng cũng không khác gì.

Tôi tình cô nguyện tại sao phải áy náy? Ngay cả bây giờ, anh cũng không cảm thấy một chút áy náy nào với Nhiếp Vịnh Nhi.
Nhưng điều anh không chịu được, tất cả lỗi lầm của anh đều để Hy Viên phải gánh chịu.
Bởi vì anh biết, cô đau đến nhường nào.
Vy Hiên nhìn anh rất lâu, những gợn sóng nhấp nhô trong mắt cô bắt đầu khuyếch tán bất thường, như thể con cá dưới đáy hồ bị dọa sợ, chạy trốn khắp nơi.
Nếu cô nhớ không sai, thì chính là đêm đó.
“Anh định làm gì?” Cô bình tĩnh hỏi.
Nhiếp Vịnh Nhi trong lòng bộp chộp, đầu cúi thấp đến mức không dám nhìn Vy Hiên.
Tập Lăng Vũ cắn răng nói: “Trừ tiền ra, những cái khác không thương lượng.”
“Bốp!”
Một cái tát, tát lên mặt Tập Lăng Vũ.
Anh không động đậy, vẫn đứng trước mặt cô, vẻ mặt dù chỉ một chút cũng không thay đổi.

Anh cam tâm tình nguyện để cô đánh chửi anh.

Chỉ cần cô không cảm thấy đau, anh sẽ để cô làm bất cứ điều gì.
“Cái tát này, tôi giúp Nhiếp Vịnh Nhi.” Vy Hiên gằn từng tiếng nói: “Tập Lăng Vũ, cậu đừng quên, cậu là đàn ông! Làm sai, phải gánh chịu hậu quả!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui