Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh


Nhiếp Vịnh Nhi nước mắt lưng tròng nói: “Chị Vy Hiên..."
Vy Hiên không hề liếc mắt nhìn cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Tập Lăng Vũ: “A Vũ, tôi đã từng nói, cậu làm bất cứ chuyện gì, tôi đều có thể tha thứ cho cậu! Tôi không phải chỉ nói tùy tiện thôi.

Chỉ cần là cậu thì dù có sai lầm lớn mấy đi nữa tôi cũng có thể tha thứ! Hơn nữa, tôi sẽ cùng cậu gánh chịu trách nhiệm.

Bất kể là kết quả thế nào, tôi cũng sẽ cùng cậu đối mặt!"
Lời nói của cô làm sắc mặt Tập Lăng Vũ dần trắng bệch, trong ánh mắt có chút hoảng loạn.
Vy Hiên hít sâu, cố nén cảm giác cuộn lên trong ngực: “A Vũ, cậu hãy giải quyết vấn đề như một người đàn ông, đừng làm cho tôi...!coi thường cậu."
Tập Lăng Vũ lắc đầu và lùi lại mấy bước, con ngươi vô thức giãn ra, kinh ngạc tới ngây người nhìn cô: "Vy Hiên, cô đang nói những lời ngu ngốc gì vậy? Cô muốn tôi làm thế nào? Cưới cô ta à? Sau đó để cô ta sinh ra đứa bé trong bụng, lại gọi tôi là ba sao?!"
Không thể nghi ngờ, lời chất vất của anh ta giống như con dao đâm vào cơ thể đầy những vết thương của Vy Hiên.
Đau, rất đau.
Nhưng dù có đau nữa, Vy Hiên vẫn cắn chặt răng: “Nếu… đây là kết quả, vậy thì cậu phải tiếp nhận."
Cô muốn nói cho anh ta biết, A Vũ, đường đời rất dài, không phải cậu muốn thế nào thì có thể theo ý mình được.

Có vài điều có thể sai phạm, nhưng có vài điều lại không thể.
"Tôi không nhận! Mẹ nó, tôi không nhận đấy!" Tập Lăng Vũ kéo Nhiếp Vịnh Nhi qua, chỉ vào cô nói: "Tôi uống rượu say, sau khi tỉnh lại thì chẳng hiểu tại sao cô gái này lại xuất hiện ở trên giường tôi! Bây giờ bắt tôi nhận à? Dựa vào đâu chứ? Tôi vừa mới cảm thấy ông trời đối xử với tôi không tệ, tại sao lại muốn cướp cô từ trong tay tôi đi?"
Nhiếp Vịnh Nhi bị dọa không nhẹ, cơ thể run rẩy như khó có thể chịu nổi cơn giận của anh ta.
Tập Lăng Vũ siết chặt cánh tay cô ta một cách vô thức: "Cô là do Trình Tương đê tiện kia sắp xếp đúng không? Muốn phá hủy tôi à? Ha ha..." Anh ta đột nhiên cười lạnh đầy vẻ hung ác: "Vậy cô nên bảo bà ta cẩn thận đi.

Bởi vì từ nay về sau, tôi cũng sẽ không để cho bà ta được sống tốt đâu!"
"Không phải, tôi không..."Nhiếp Vịnh Nhi không chịu nổi nữa, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi..." Cô ta chỉ có thể nói xin lỗi, lại không thể nói nguyên nhân.

Cô ta chưa từng nghĩ tới sẽ phá hủy ai, cô ta chỉ muốn một tương lai tốt đẹp cho mình, muốn thoát khỏi sự khốn khổ trước mắt, chỉ vậy thôi.
"Nói đi, rốt cuộc là vì sao, vì sao phải tìm tới tôi?" Tập Lăng Vũ không chịu buông tay, ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vịnh Nhi, không được phép cô ta thoát đi!
Thấy Nhiếp Vịnh Nhi bị dọa, tình trạng tinh thần dường như sẽ suy sụp bất kỳ lúc nào, Vy Hiên lập tức xông tới ngăn lại: “A Vũ! Thả cô ta ra, cậu dọa cô ta rồi!"
"Cô tránh ra!" Tập Lăng Vũ cũng không nhìn người phía sau, chợt giơ tay đẩy Vy Hiên ra, khiến cô đụng vào tường.
Trán Vy Hiên bị đau nên giơ tay lên che thì cảm giác lòng bàn tay đặc dính.

Cô giơ tay nhìn, không ngờ có dính một vệt máu.
"Không hề có ai sai khiến...!Không có..." Nhiếp Vịnh Nhi khóc, hoàn toàn hoảng loạn luống cuống.

Tập Lăng Vũ lại giống như đã xác nhận mình bị hãm hại, cứ nhất quyết muốn bắt được kẻ ra tay phía sau!
Vy Hiên không để ý tới đau đớn, muốn kéo Tập Lăng Vũ ra.

Đúng lúc này, một chiếc xe Sedan màu đen chậm rãi tới gần.

Cửa xe mở ra, bà cụ Tập từ bên trong bước ra.
Vừa thấy cảnh tượng trước mắt, bà cụ Tập chậm rãi mở miệng: "Ai có thể tới cho tôi một lời giải thích không?"
Cảm nhận được ánh mắt của bà cụ dường như liếc nhìn về phía mình, môi Nhiếp Vịnh Nhi run rẩy.

Chuyện đã đến nước này, cô ta chỉ có ép mình bước tới một bước.
"Tôi...!Tôi chẳng qua chỉ muốn đòi lại một câu trả lời hợp lý cho mình..." Nhiếp Vịnh Nhi nhắm nghiền mắt lại, cố hết sức mới nói ra được: "Tôi mang thai...!Nhưng anh ta, anh ta lại không nhận..." Cô ta chỉ tay về phía Tập Lăng Vũ, ngực phập phồng lên xuống rất nhanh.
Nhưng lúc này Tập Lăng Vũ lại kinh ngạc nhìn Vy Hiên, vội vàng bước hai, ba bước tới, một tay nâng mặt cô lên: “Vy Hiên, trán cô sao vậy?"
Vy Hiên muốn nói không sao nhưng Tập Lăng Vũ đột nhiên nhớ lại, chỉ vào mình: “Là...!tôi làm à?"
"Không phải!"Vy Hiên lập tức phủ nhận, bình tĩnh nói: "Là tự tôi không cẩn thận bị đụng phải thôi."
Sau đó cô lại nói tiếp: "A Vũ, bây giờ điều này không quan trọng..."
Nhìn vết thương trên trán cô, Tập Lăng Vũ nắm tay cô, hai mắt đỏ lên: “Đi bệnh viện!"
"Đứng lại!"Phía sau vang lên một tiếng quát khẽ, đầy vẻ uy nghiêm mạnh mẽ: “Lăng Vũ, đây chính là thái độ xử sự của cháu à?"
Tập Lăng Vũ đứng lại, tấm lưng cứng đờ: “Bà nội, bà từng tiếp tục nhúng tay vào chuyện của cháu nữa."
"Bà tất nhiên mặc kệ chuyện của cháu rồi! Nhưng nếu đứa bé trong bụng cô gái này là con cháu nhà họ Tập, vậy bà lại không thể không để ý!" Bà cụ Tập nhấn mạnh từng từ: "Con cháu nhà họ Tập bà luôn làm việc lại phải thẳng thắn vô tư! Hôm nay, cháu phải cho cô gái này một câu trả lời thỏa đáng!"
"Được! Muốn một câu trả lời thỏa đáng đúng không?" Một tay Tập Lăng Vũ ôm Vy Hiên, ánh mắt liều lĩnh lại cương quyết, nhìn thẳng vào bà nội: “Cháu muốn kết hôn, cũng sẽ chỉ lấy người phụ nữ này! Đứa trẻ tương lai cũng chỉ có thể do người phụ nữ này sinh ra!"
Nhiếp Vịnh Nhi cúi thấp đầu, mắt nhắm chặt, thật sự hy vọng tất cả những điều này mau chóng kết thúc.
"Lăng Vũ!" Bà cụ Tập tức giận: “Cháu làm vậy là đang phá hỏng bản thân cháu đấy!"
"Đó cũng là chuyện của cháu!" Tập Lăng Vũ cười lạnh: “Cháu vốn là rác rưởi mà.

Đây chính là lời con trai bà đã nói.

Cháu đã nghe từ nhỏ tới lớn rồi.

Cho nên, có hủy hay không thì có gì khác nhau chứ?"
"Cháu…" Bà cụ Tập bị cháu trai làm cho nghẹn lời.
Tay Tập Lăng Vũ bỗng nhiên bị siết chặt, nhỏ bé lại ấm áp, dùng sức.
Trong lòng anh ta chợt chấn động, nhìn xuống bàn tay mềm mại biết kéo đàn vi-ô-lông-cen đang siết chặt tay anh ta.

Trong nháy mắt ngắn ngủi này, bàn tay dịu dàng tay này phủ lên trái tim lạnh lùng của anh ta một lát lại làm cho nó ấm áp, tan chảy.
Khí thế sắc bén trên người anh ta lại cứ thế mà không còn nữa.

Vy Hiên nắm chặt tay Tập Lăng Vũ, nét mặt nghiêm lại, nghĩ đến vẻ mặt của Tập Chính Hãn cao ngạo, khinh bỉ, xem thường khi mắng những từ kia.
Vẻ mặt Vy Hiên thâm trầm, bắt đầu căm hận, hận sự máu lạnh, vô tình của người đàn ông này.
Mà lúc này, bàn tay to phủ lên mu bàn tay cô lại nắm chặt, giống như muốn kéo cô từ trong vũng bùn thù hận ra ngoài.

Vy Hiên chậm rãi nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Vẻ kiên định của Tập Lăng Vũ đang nói cho cô biết, hận là chuyện của anh ta, cô không cần hận, cũng không được phép hận.
Mí mắt Vy Hiên rũ xuống, lại bình tĩnh lùi về góc của cô.
Bà cụ Tập nhìn thấy rõ sự thay đổi tâm trạng vi diệu của hai người, bà cụ nhíu mày, ánh mắt nghiêm trọng.
"Lăng Vũ, nếu cháu không thể gánh lấy trách nhiệm này, vậy bà nội chỉ có thể làm thay cháu."
Lời bà cụ Tập nói làm cho Tập Lăng Vũ lạnh mặt: “Bà nội…"
Bà cụ Tập giơ tay lên ngắt lời anh ta rồi nói: "Bà sẽ không ngăn cản cháu làm bất cứ chuyện gì.

Ai bảo bà không thể dạy tốt cho cháu chứ! Cho nên, hôm nay cháu phạm sai lầm, bà nội sẽ gánh trách nhiệm thay cho cháu." Bà cụ nói dứt lời, xoay qua nhìn Nhiếp Vịnh Nhi: “Cô gái, nếu cô thật sự mang thai con cháu nhà họ Tập chúng tôi, tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng! Đứa trẻ có thể sinh ra, nhập hộ khẩu nhà họ Tập, tuyệt đối sẽ không để nó phải chịu uất ức."
Bà cụ nói xong lại căn dặn tài xế đưa Nhiếp Vịnh Nhi về nhà.

Trước khi đi, Nhiếp Vịnh Nhi vẫn không có can đảm nhìn Vy Hiên.
"Bà nội!" Tập Lăng Vũ ngoái đầu nhìn lại, gằng từng tiếng: “Bà làm vậy là muốn ép cháu đi à!"
Bà cụ Tập không nhìn anh ta, trái lại nhìn Vy Hiên và lớn tiếng nói: "Cô Phạm, xem như tôi cầu xin cô rời khỏi Lăng Vũ, nếu không cô sẽ khiến cho nó bị bạn bè và người thân xa lánh!"
Tập Lăng Vũ chắn trước mặt bà cụ, ánh mắt cấp bách: “Bà nội, bà đừng cố gắng dao động cô ấy!"
"Lăng Vũ! Cháu đừng tiếp tục tùy hứng nữa! Sự tha thứ và nhẫn nại của bà nội dành cho cháu cũng có giới hạn thôi! Cháu nhất định muốn vì cô ta mà khiến cho bản thân chật vật như vậy, quậy đến nhà này gà chó cũng không yên sao?"
"Đây không phải là lỗi của Vy Hiên! Những chuyện này đều không liên quan gì đến Vy Hiên!"
"Vậy thì liên quan tới ai? Ba cô ta sao?"
Cơ thể Vy Hiên chấn động, ngẩng đầu.

Vẻ mặt nghiêm trọng hoặc đau khổ của bà cụ Tập và Nhiếp Vịnh Nhi đan xen với nhau, xuất hiện ở trước mắt cô...
Cách đó không xa, xe của Tập Chính Hãn đang đi về phía này.
***
Ở trên xe, vẻ mặt Tập Chính Hãn thâm trầm: “Rốt cuộc có chuyện gì mà gọi tôi về gấp như vậy?"
Trình Tương rất khổ sở nói: "Chuyện này tôi cũng không tiện nói ra, ông vẫn nên tận mắt nhìn đi."
"Có gì mà tiện với không tiện nói chứ..." Tập Chính Hãn thấy mấy người đứng ở trước cửa nhà thì bỗng nhiên nhướng mày.

Ông ta bước xuống xe và đi tới: “Đã xảy ra chuyện gì?"
Trình Tương cố giấu nụ cười, đi theo bên cạnh chồng: “Tất cả đứng ở cửa làm gì vậy? Có chuyện gì thì vào trong nói sẽ tốt hơn đấy."
Tập Chính Hãn lạnh lùng liếc nhìn con trai đứng đối diện, lại nhìn lướt qua Phạm Vy Hiên, hỏi: "Mẹ, đây là làm sao vậy?"
Trong chớp mắt khi Vy Hiên nhìn thấy Tập Chính Hãn, những lời ép xuống đáy lòng nhiều năm trước đây, lúc này lại không giấu được nữa!
Cô cố gắng gánh chịu sai lầm của ba, chưa bao giờ đùn đẩy trách nhiệm, chưa bao giờ trốn tránh! Trong lúc bọn họ nhiều lần dùng giọng điệu khinh miệt và coi thường nhắc tới ba, Vy Hiên đều tự nhủ với mình phải nhẫn nại, phải thấu hiểu.
Nhưng trong lúc cô cố gắng trả giá thì bọn họ lại làm gì? Bọn họ tiếp tục đứng ở trên điểm cao nhất của đạo đức, lấy thân phận của người bị hại để phê phán! Thậm chí bọn họ còn không thèm nghĩ xem là ai đã gây ra bi kịch của ba cô?!
Bà cụ Tập liếc nhìn Trình Tương.

Bà đã biết người phụ nữ này sẽ không chịu yên tĩnh, chuyện càng ầm ĩ thì cô ta lại càng vui mừng.

Nhưng lần này, bà cụ Tập không ngăn cản, trái lại nó đúng như ý nguyện.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ đang nói về ba của cô Phạm mà thôi."
Tập Chính Hãn lập tức nhíu mày: “Nhắc tới người kia làm gì? Đúng là xui xẻo!"
Sự nhẫn nhịn của Vy Hiên được tạo dựng trong nhiều năm lại sụp đổ trong giọng nói khinh thường của ông ta.
Cô muốn hỏi người từng làm anh em tốt nhất của ba mình, ông ta chưa từng áy náy về chuyện năm đó sao?
"Ngài Tập”.

Cuối cùng Vy Hiên lên tiếng: “Ông có thể nói cho tôi biết, năm đó ông đã từng làm những gì với ba tôi không?"
Tập Chính Hãn đờ người ra, hình như không ngờ cô vừa mở miệng lại hỏi về vấn đề này, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Tôi có nhất thiết phải nói với cô không? Cô cũng xứng được biết à?"
Sự xem thường trong lời nói của ông ta khiến Tập Lăng Vũ thay đổi tầm mắt, ánh mắt xa lạ lại đầy vẻ căm hận nhìn thẳng về phía ba mình, cười lạnh và nói: "Tôi cũng rất muốn biết."
Loại thái độ này của anh ta đã chọc giận Tập Chính Hãn: “Các người muốn biết à? Được, tôi sẽ nói cho các người biết!"
Chuyện giấu trong lòng bị người ta cứng rắn vạch trần khiến ông ta trở nên nóng nảy, cố chấp, cuồng loạn: “Năm đó, chính là ông ta ghen tỵ với tôi! Ghen ghét sự nghiệp của tôi tốt hơn ông ta! Ông ta phá sản nhưng không nghĩ lại mình, trái lại trách tôi không giúp ông ta à?! Người điên này đã hại tôi nhà tan cửa nát, ông ta nên xuống địa ngục!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui