Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh


Đêm đầu đông, không khí lành lạnh hít vào phổi đều như biến thành vụn băng, nhưng Tập Lăng Vũ lại như kẻ ngốc, một mình điên cuồng chạy trên đường cái.

Liên Cẩn Hành! Liên Cẩn Hành! Vì sao, là người đàn ông khác thì làm được?!
Còn mình lại đau lòng thương tâm cô, khi cô độc bất lực còn giống như một đứa trẻ làm loạn, nhận lỗi, làm nũng với cô…
Mình đã quen có cô làm bạn, nhưng chưa từng nghĩ ở bên như vậy phải dựa vào điều gì mới có thể duy trì! Mình luôn miệng nói yêu, nông cạn vậy sao?
Tập Lăng Vũ, mày thật kém cỏi!!
Vy Hiên ngồi trong phòng khách, chén nước trên bàn có màu xanh lục trong trẻo, mặt nước còn đang bốc hơi.

Ánh mắt cô dừng trên chiếc đần Cello lớn ở trong góc, ngón tay vô thức vẽ vòng tròn trên miệng cốc.

Đột nhiên cô đứng dậy, mở nắp đàn lên, lấy chiếc đàn Cello lấp loé ánh sáng nhàn nhạt ra.

Khi nhìn thấy nó, mọi sự táo bạo đều yên tĩnh lại như một vệt sáng, chiếu vào góc chết nơi không ai chạm tới trong lòng cô, lại có một khắc chợt không vui.

Cô mở cửa sổ sát đất ở ban công, đón lấy gió lạnh từ không trung, cô ôm đào Cello ngồi xuống, nhắm mắt lại, nghe gió, nghe cung, nghe đàn…
Trong đêm lạnh thật sự vừa đẹp.

Tập Lăng Vũ mở cửa phòng, ánh sáng trong phòng khiến anh vô thức nheo mắt, đưa tay che lại ánh sáng.

Trên mặt không kịp che giấu một tia chật vật, đập vào mắt bà cụ Tập.

Bà ngồi trên sofa, sự thất vọng trong mắt đã sớm bao trùm sự kỳ vọng trước đó, trở nên lạnh lùng, khắc nghiệt.

“Lăng Vũ, con đi đâu về?” Bà lạnh giọng hỏi.

Tập Lăng Vũ đi vào, cởi áo khoác tiện tay vứt lên giường, bước tới ngồi đối diện bà, hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt đen nhánh cố chấp từ từ lộ ra tin tức khác thường.

Anh ta không giải thích mà vào thẳng vấn đề: “Bà nội, mong bà giúp cháu!”
Thái độ thành khẩn của anh khiến bà cụ Tập ngạc nhiên nhướn mày, bà bình tĩnh hỏi: “Cháu muốn bà giúp con điều gì?”
Ánh mắt Tập Lăng Vũ bắt đầu thay đổi như con sói khát máu, đầy tính xâm lược, anh ta nói từng chữ: “Cháu muốn trở thành người có năng lực bảo vệ sản nghiệp nhà họ Tập!”
Nghe thấy lời của anh, bà cụ Tập ngạc nhiên, dần dần khuôn mặt lạnh lùng của bà cũng buông lỏng, vì quá kích động nên khoé miệng dường như hơi run rẩy, bà nắm chặt hai tay đang đặt trên đầu gối, khắc chế cảm xúc, chậm rãi gật đầu: “Xem ra cuối cùng cháu cũng hiểu rõ trách nhiệm của mình… Được! Chỉ cần cháu chịu tiến lên thì bà nội nhất định sẽ giúp cháu!”
Tập Lăng Vũ mỉm cười, như thở phào một hơi dựa vào lưng ghế sofa: “Con biết bà nội luôn đứng về phía con mà.”
Bà cụ Tập có chút yêu thương nhìn anh, giọng điệu cũng mềm mại đi: “Lăng Vũ, bà nội thật sự quá vui mừng! Không uổng bà nội khổ tâm với cháu!” Sau đó bà lại nghiêm mặt: “Chuyện hôm đó ba cháu vô cùng tức giận, nó đã quyết định muốn đuổi cháu ra khỏi công ty.”
Ban đầu bà cụ Tập định cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu thái độ anh ta vẫn khó bảo thì bà cũng từ bỏ.

Không ngờ Tập Lăng Vũ lại đổi tính tình, đột nhiên lại có ý muốn đi làm, đương nhiên bà vô cùng vui mừng, nói gì cũng phải tiếp tục ủng hộ cháu trai.

Vì theo bà, năng lực của Tập Lăng Vũ còn vượt xa ba mình, thành tựu tương lai chắc chắn còn hơn Tập Chính Hãn!
Tập Lăng Vũ nghe vậy thì chỉ cười lạnh: “Ông ấy đuổi được sao?”
Bà cụ Tập nhìn anh ta: “Đừng quên công ty là của ba con…”
“Rất nhanh thôi sẽ không phải nữa.”
Bà sững sờ, từ ánh mắt đè nén của cháu trai, còn có cánh môi lơ đang giương lên của anh ta, loáng thoáng nhìn ra điều gì…
Giật mình, bà nghiêm khắc: “Dù sao ông ấy vẫn là ba cháu!”
Tập Lăng Vũ cười, đứng dậy vòng qua sau lưng bà, hiếu thuận gõ nhẹ vai cho bà: “Bà nội, bà không cảm thấy công trạng của công ty bây giờ đã rất khó có khởi sắc sao? Kinh tế Tập thị đình trệ, lượng phòng tồn kho cùng với nghề khó, vấn đề bảo hiểm xã hội còn chờ hoàn thiện cho thấy nhu cầu của đối thương phòng trong nước đã không còn lớn nữa.

Nếu như vẫn duy trì cách làm việc bảo thủ của ông thì sớm muộn gì Danh Sáng cũng sẽ bị thị trường đào thải!”
Bà cụ Tập ngồi đó, nhíu mày, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.

“Những điều này cháu đã nói với ba chưa?”
Tập Lăng Vũ khom eo vẫn giống như khi còn nhỏ, dụi đầu vào vai bà nội: “Đó là con trai bà, bà biết ông ấy cố chấp thế nào mà! Hơn nữa ông ấy tự tin mình là ba, cho dù cháu đưa ra kiến nghị gì đều thích đè đầu cháu, cháu cũng quen rồi, lười phải tìm ông để bị mắng!”
Bà cụ Tập không nói gì nữa, bà biết Tập Chính Hãn không thích đứa con trai này, nếu không phải vì không còn cách nào thì sao có thể chủ động cho con vào công ty?
“Aiz, bà nội, có lẽ bà không biết, bây giờ công ty thật sự loạn rồi!” Tập Lăng Vũ sâu kín nói sau lưng bà: “Hai anh em nhà họ Trình ra vào công ty còn ngang nhiên hơn con.

Nhà bên vợ còn muốn tự do hơn, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Gắn cái chức danh hư ảo rồi quơ tay múa chân với bất kỳ ai, còn không ai dám động voà.

Dù sao họ cũng là họ hàng của phu nhân tổng giám đốc mà!”
“Thật ghê tởm! Từ khi nào công ty thành của nhà chúng rồi?” Bà cụ Tập vừa nhắc đến nhà đó thì tức giận không thôi: “Hừ, cái gì mà phu nhân tổng giám đốc! Nó cũng xứng à?”
“Xứng hay không cũng không phải do bà nói, con trai bà xem trọng là được, cho dù đưa cả công ty nhà họ thì hai bà cháu ta cũng có cách gì đâu?”
Bà cụ Tập đập “bộp” xuống bàn: “Nó dám! Nghĩ đến ban đầu nó muốn mở công ty trong nước, là to không chút do dự bán nhà máy của ông nội con mới góp được cho nó một nửa tài chính! Dựa vào đâu mà lấy tiền của nhà họ Tập chúng ta để nuôi đám người nhàn rỗi đó?” Bà cụ Tập coi thường Trình Tương từ kẻ thứ ba mà đi lên nên ấn tượng với anh em nhà họ Trình cũng không thể tốt được!
Tập Lăng Vũ quay tới phía trước bà, ngồi xổm xuống, ánh mắt kiên định: “Bà nội, đây là lần đầu tiên… lần đầu tiên cháu muốn nghiêm túc làm gì đó.”
Ánh mắt bà cụ Tập nhìn thẳng vào anh ta, trong mắt đứa cháu trai này, bà nhìn ra được vẻ cố chấp bướng bỉnh cùng với sự cấp bách muốn chứng minh bản thân.

Mặc dù vẫn chưa đạt tới cao độ bà mong chờ nhưng thái độ của anh ta bây giờ vẫn khiến bà hài lòng.

Chăm chú nhìn anh ta một lát, bà bình ổn lại cảm xúc, chậm rãi đứng dậy đi tới cửa chính: “Chín giờ sáng mai, cháu đúng giờ có mặt ở công ty cho bà.”
Tập Lăng Vũ mỉm cười, bảo đảm với bóng lưng bà: “Không vấn đề!”
Vy Hiên nằm trên giường, nhìn Tuyết Chi đi ra đi vào bận rộn thì có chút ngại ngùng: “Tuyết Chi, cậu mau đi làm đi, mình có thể tự lo được…”
Cô vừa nói đã bị Tuyết Chi quở trách: “Chỉ có kẻ điên mới nửa đêm chạy tới ban công kéo đàn! Cậu có biết tối qua nhiệt độ giảm xuống không? Đây là chuyện mà người bình thường sẽ làm ư?”
“Được rồi, mình biết sai rồi…”
“Cặp nhiệt độ!”
“Ồ…”
Nhận lấy cặp nhiệt độ, Tuyết Chi nheo mắt nhìn kỹ: “38 độ 7!”
“Cũng may không sốt cao lắm…”
Tuyết Chi trừng mắt nhìn cô: “Phụ nữ phải hiểu cách yêu thương bản thân, tương lai cũng đừng trông mong người đàn ông nào sẽ thương xót cậu!”
Vy Hiên nghĩ một lúc rồi nói: “Vũ sẽ làm được.”
“Phạm Vy Hiên, đầu cậu đúng là bị sốt hỏng rồi!” Tuyết Chi không ngừng lắc đầu, đưa thuốc và nước tới, nhìn cô uống xong rồi lại răn dạy: “Tin vào đàn ông vốn đã đủ đáng sợ rồi, cậu lại còn tin một người nhỏ hơn cậu vài tuổi? Đừng trách mình chưa nhắc nhở cậu, cậu đang lãng phí thanh xuân để lớn lên cùng cậu nhóc! Đợi đến khi cậu nhỏ hiểu ra mình thật sự muốn gì thì cũng không còn liên quan tới cậu nữa!”
Vy Hiên mỉm cười đưa cốc nước qua: “Cậu đúng là vẫn luốn có thành kiến với Vũ.”
“Đúng thế! Mình thừa nhận!” Tuyết Chi hào phóng nói: “Cậu nhóc trước đây đối xử với cậu thế nào cũng không phải mình chưa nhìn thấy, dựa vào đâu mà phải thích cậu ta!”
“Khi đó Vũ chỉ là đứa trẻ…”
“Bây giờ không phải sao?”
Tuyết Chi hỏi ngược lại khiến Vy Hiên á khẩu không trả lời được, cuối cùng cô nằm xuống: “Được rồi, mình không nói với cậu nữa, cậu đã sớm vào trước là chủ, mình nói nhiều thêm nữa cậu cũng sẽ không đồng ý.”
Tuyết Chi kéo chăn cho cô, tiếp tục phàn nàn: “Chuyện trước đây không nói nữa! Nói bây giờ đi, cậu ta định giải thích với cô gái nhà người ta thế nào? Không quan tâm có phải là có rắp tâm gì khác, lần đầu tiên của người ta dành cho cậu ta rồi, đây là sự thật phải không? Nghĩ tới chuyện này cậu không khó chịu sao? Luôn miệng nói bị người ta hãm hại, sao không có ai hại anh Liên của mình chứ! Thì ra trên đời chỉ có mình cậu ta dễ bị bắt nạt!”
Vy Hiên vuốt mi tâm, không khỏi không thay Tập Lăng Vũ giải thích: “Gia đình cậu ấy phức tạp thế nào, chắc hẳn cậu cũng rõ, rất nhiều chuyện không phải chỉ cần cậu ấy đủ cẩn thận là có thể tránh khỏi.”
“Ha, con ruồi không nhìn chăm chú thì trứng không có khe hở! Nếu cậu ta đồng tính luyến ái thì có ai tin chuyện này? Muốn trách thì trách hình tượng của bản thân bình thường đã như thế mới khiến người khác có cơ hội lợi dụng!”
Vy Hiên nhíu mày, tức giận xoay người đi: “Cậu có thành kiến như này, sớm biết thì tối qua đã không nói cho cậu.”
Tuyết Chi bị cô chọc cười, nói trúng tim đen: “Đó là vì trong lòng cậu không thoải mái, cậu cũng cần trút giận và ý kiến! Chỉ là mình không nói lời cậu muốn nghe mà thôi!”
Vy Hiên kéo chăn qua đầu, giọng nói buồn bực truyền ra: “Bây giờ không cần nữa!”
Tuyết Chi nhìn thời gian, để thuốc lên bàn: “Được rồi, mình cũng không nói nữa, nhớ uống thuốc, không thoải mái thì có thể gọi cho mình bất cứ lúc nào! Mình đi đây, bye!”
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Vy Hiên mới vén chăn ra giống như con ốc sên, chậm chạp ngồi dậy, sợ run.

Tuyết Chi nói Vũ như vậy là vì cô ấy không hiểu nên Vy Hiên không trách cô ấy nhưng trong lòng vẫn hơi đau âm ỉ.

Cô nhìn ra được, Vũ vô cùng ảo não, tự trách chuyện của Nhiếp Vịnh Nhi.

Với tính cách cao cao tại thượng, một đường đi thẳng tới đích, đánh chết cũng không chịu thừa nhận mình sai của anh mà lại nói quỳ là quỳ xuống trước mặt cô…
Lần này Vy Hiên thật sự đau đầu, nói không để tâm là không thể, nhất là sau khi gặp Nhiếp Vịnh Nhi, chỉ cần nhìn thấy Vũ là lại khó tránh khỏi nghĩ tới cô gái thuần mỹ ấy, luôn mang vẻ mặt chờ mong tốt đẹp.

Bâu giờ vẫn là biểu cảm giống vậy chứ?
Điện thoại trên bàn đổ chuông mãi cô mới phát hiện.

Cô đứng dậy, xuống giường, cầm điện thoại lên nhìn thấy một dãy số quen thuộc.

“Tiểu Phạm… chiều này em tới toà tạp chí một chuyến đi, làm thủ tục rời chức sau đó bàn giao công việc lại…” Chị Trương nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui