Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho Anh


Trong phòng nhạc, Nhiếp Vịnh Nhi và một bạn học tham gia thi đấu khác đang tranh thủ thời gian luyện tập.
Dương Hoảng đứng phía trước, thỉnh thoảng lại sửa sai.

Nhiếp Vịnh Nhi rất cố gắng, đã mất đi cơ hội quảng cáo của Hoàn Vũ cô ta càng phải đạt được thành tích tốt trong cuộc thi, để chứng minh bản thân cho những người khác biết, bọn họ từ bỏ cô không phải là lỗi của cô mà là sai lầm của Hoàn Vũ.
"Dừng một lát!" Dương Hoảng cau mày đến gần, Nhiếp Vịnh Nhi không hiểu ngước mắt lên, bản nhạc “Thương” này cô ta đã tập qua mấy lần rồi, hoàn mỹ đến từng chi tiết nhỏ, không thể xảy ra vấn đề được.
"Em có biết vấn đề của em nằm ở đâu không?" Dương Hoảng hỏi thẳng.
"Giáo sư Dương, em cảm thấy em không có vấn đề gì." Thái độ Nhiếp Vịnh Nhi tự tin hiếm thấy.
Dương Hoảng cau mày nói: "Không sai, chuẩn âm và tiết tấu của em đều không có vấn đề gì, cảm giác tổng thể cũng không tệ nhưng trong tác phẩm này, em thiếu đi ý cảnh!"
"Giáo sư Dương, em lại thấy khác." Nhiếp Vịnh Nhi nắm chặt cung đàn, đứng lên cúi đầu nói: "Ý cảnh chỉ là từ trừu tượng, tâm trạng của thầy tốt hay xấu cũng gây trở ngại đến ý cảnh thưởng thức âm nhạc của thày.

Em cảm thấy en đã tiến vào ý cảnh mà em mong muốn...!"Cô ta ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Ít nhất, em rất hưởng thụ!"
Dương Hoảng nhìn cô, bĩnh tĩnh lên tiếng: "Ý cảnh mà âm nhạc Trung Quốc theo đuổi không chỉ có tình và cảnh, mà là phải dung hòa tư tưởng và tình cảm của người biểu diễn, thông qua giai điệu và tình cảm để biểu hiện ra ngoài, như vậy mới có thể khiến người nghe cảm nhận được dư vị.

Nếu en cho rằng thầy không tiến vào bầu không khí âm nhạc do em tạo ra là do thầy lơ đễnh, vậy thì tại sao em không thể dùng âm nhạc của em để khiến tôi phải chú ý? Sự cộng hưởng của một bản nhạc hay bao gồm nhiều mặt ví dụ như ảo ảo thật thật, là sự giao thoa của tình và cảnh, nhưng em là người trình diễn đã không hấp dẫn được tôi ngược lại còn trách tôi không theo sát em, chuyện này cũng đủ khiến em mất đi tư cách biểu diễn rồi!"
Lời đánh giá của Dương Hoảng vô cùng sắc bén, Nhiếp Vịnh Nhi lại là người chơi đàn Cello chuyên nghiệp đứng số một số hai thì làm sao chịu nổi? Cô ta đứng ngây ra tại chỗ, lòng tự ái bị tổn thương nghiêm trọng, không kịp suy nghĩ đã bật thốt lên: "Em cho rằng thầy có thành kiến với em!"
"Ồ?” Dương Hoảng híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng: "Tốt lắm, vậy em nói thử xem tôi có thành kiến với em như thế nào?"
"Thầy cho rằng em chỉ là một học sinh không có năng khiếu chỉ biết cực khổ, chăm chỉ học tập vì thế trong mắt thầy sự cố gắng của em còn không bằng một phần mười ngàn những thiên tài kia!" Nước mắt của Nhiếp Vịnh Nhi bắt đầu trào ra, liên tiếp bị đả kích đã khiến tâm trạng của cô ta rất dễ sụp đổ, không thể chịu được bất kỳ thất bại nào nữa cho nên một hơi phát tiết ra tất cả uất ức trong lòng.
Dương Hoảng thấy cô như vậy thì hơi ngẩn ra, sau đó là không nên nổi lửa giận trong lòng nói: "Tốt lắm, thầy cho em biết, trong số học sinh của thầy, người có thể tỏa sáng rực rỡ cũng chẳng phải thiên tài gì, mà đó là những đứa bé chăm chỉ nhất! Em cố tình lẫn lộn giữa sự cố gắng và năng khiếu vốn đã là một sai lầm không thể tha thứ.

Trên thế giới này có bao nhiêu thiên tài đây? Người thành công có được mấy người? Em cho rằng tại sao bọn họ lại thành công? Năng khiếu bẩm sinh sao? Sai rồi.

Đó là do bọn họ không ngừng chăm chỉ, không chịu bỏ cuộc, cho nên thầy tuyệt đối không cho phép học sinh của mình dễ dàng phủ nhận bản thân như thế.

Nếu em vẫn không tin thì hãy bước ra khỏi cánh cửa này sau này đừng bao giờ lên lớp học của thầy nữa!"
Tất cả áp lực và uất ức mà Nhiếp Vịnh Nhi đã tích tụ trong lòng trước đó lúc này bỗng nhiên bùng nổ, cô ta quăng luôn cung đàn xuống đất khóc tức tưởi chạy ra ngoài.
Dương Hoảng giận tím mặt, quay đầu liếc nhìn nam sinh vẫn còn đang ngẩn ra, dạy dỗ nói: "Còn nhìn gì nữa? Không muốn thi sao?"
Nam sinh giật mình, vội vàng cúi đầu kéo đàn vừa khép néo, lo sợ.
Dương Hoảng nhìn chằm chằm cánh cửa kia, lại cúi đầu nhìn cung đàn nằm lăn lóc dưới đất thở dài một tiếng, cuối cũng bất đắt dĩ khom lưng nhặt lên, nhẹ nhàng vỗ về nói: "Mấy đứa trẻ bây giờ tính tình đều nóng nảy như vậy sao? Nói ném là ném...?"
Lúc này có người đẩy cửa đi vào nói: "Giáo sư Dương, có người tìm."
"Hả, tôi đến ngay." Dương Hoảng cất kỹ cung đàn của Nhiếp Vịnh Nhi xong thì ra khỏi phòng học.
Dương Hoảng nhìn người đứng ở cửa thì nghi ngờ đẩy gọng kính trên mũi lên, đối phương lập tức giới thiệu "Chào Giáo sư Dương, tôi họ Tần, là người của chi nhánh công ty tập đoàn bất động sản Hoàn Vũ, đây là danh thiếp của tôi."
Dương Hoản nghe được hai chữ “Hoàn Vũ” thì ngẩn ra.
Ông chậm rãi nhận lấy danh thiếp, nghiêm túc nhìn: "Cậu là...!trợ lý của Liên Cẩn Hành?"
Nghe giọng điệu không xa lạ của Dương Hoảng, Tiểu Tần tò mò hỏi: "Ngài quen với tổng giám đốc của chúng tôi sao?"
"Không quen." Dương Hoảng lắc đầu, cẩn thận nhận lấy danh thiếp sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta: "Cậu tìm tôi có chuyện gì? Theo tôi được biết, công ty của các người đã không muốn tiếp tục kế hoạch quay quảng cáo với viện của chúng tôi rồi mà."
Tiểu Tần hơi lúng túng cười gượng: "Giáo sư Dương lần này tôi đặc biệt đến đây là vì chuyện này."
Dương Hoảng nhìn cậu ta, sau đó nói một câu: "Cậu ở đây chờ." Ông nói xong thì đẩy cửa đi vào: "Re trưởng bản xô nát Op65...!Chú ý khống chế nhu huyền! Nếu còn run rẩy như người mắc bệnh Parkinson thì dứt khoát đi thẳng ra cửa trường học kéo bông tăm đi!"
“Sầm” cửa bị người ta đóng lại.
Nụ cười trên mặt Tiểu Tần sượng ngắc, hình như giáo sư hơi khiêm khắc thì phải.
"Đến phòng làm việc của tôi đi."
"Vâng."
Dương Hoảng đi trước, sau khi tới phòng làm việc mời đối phương ngồi xuống xong bèn hỏi: "Cậu nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
"Là như vậy, chúng tôi muốn mời giáo sư Dương dạy thêm một lớp...!Đương nhiên chúng tôi sẽ theo sẽ trả học phí theo giờ, hy vọng giáo sư Dương có thể dành chút thời gian, công ty và tổng giám đốc Liên của chúng tôi sẽ vô cùng cảm kích."
Tiểu Tần vô ý nhắc tới Liên Cẩn Hành khiến Dương Hoảng hơi khựng lại, sau đó ông nhăn mày châm điếu thuốc chậm rãi hút, híp mắt hỏi: "Các người muốn tôi dạy ai?"
Tiểu Tần cũng không để ý tới ngón tay kẹp thuốc lá của đối phương hơi run run, cậu ta mỉm cười nói: "Không giấu gì ngài, chuyện công ty thay đổi học sinh Nhiếp Vịnh Nhi của ngài tuy cảm thấy có lỗi nhưng chẳng qua là vì chúng tôi đã tìm được ứng viên thích hợp với quảng cáo kia hơn."
Dương Hoảng đi tới phía trước cửa sổ, quay lưng lại với Tiểu Tần, ngón tay run rẩy dữ dội hơn: "Là ai?" Ông hỏi.
"Là một nhân vật rất nổi tiếng trong một clip trên mạng gần đây.

Cô ấy chỉ là ngẫu nhiên kéo đàn Cello ở trong sân bay nhưng lại được người khác quay lại, up lên mạng..."
Dương Hoảng nghe Tiểu Tần đơn giản trình bày, phút chốc trong lòng ông hơi nhói lên, ông cứng ngắc quay đầu lại, giọng nói run rẩy: "Cô ấy...!tên là Phạm Vy Hiên phải không?"
"Ồ? Thì ra ngài cũng theo dõi à? Ha ha, không sai chính là cô ấy.

Hơn nữa cô ấy còn là vợ chưa cưới của tổng giám đốc chúng tôi...nhưng chuyện mời cô ấy quay quảng cáo hoàn toàn không liên quan đến thân phận của cô ấy, mà đây là quyết định của cấp trên trong công ty."
Tiểu Tần chỉ lo Dương Hoảng sẽ hiểu lầm, vẫn còn muốn giải thích thêm thì đã thấy Dương Hoảng nhìn mình, hỏi: "Tại sao là tôi?"
"Bởi vì không có giáo viên nào giỏi hơn ngài." Tiểu Tần nói rất chắc chắn, Dương Hoảng giương mắt nhìn anh ta, sau đó hơi nghiêng đầu sang một bên nói: "Tôi không dạy người giữa đường bỏ cuộc."
Tiểu Tần sững sờ: "Cái này...!Tôi thấy cô Phạm hình như rất thích Cello, có điều cô ấy đã là người trưởng thành rồi, cho nên..."
Dương Hoảng không đợi anh ta nói hết đã quay người lại dụi điếu thuốc vào gạt tàn dứt khoát nói: "Tôi muốn gặp cô ấy trước rồi mới quyết định."
Tiểu Tần nghĩ yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, nên gật đầu đáp ứng.
Nhiếp Vịnh Nhi đứng ngoài cửa, chôn chân tại chỗ.
Cô ta vốn tìm muốn tìm giáo sư nói xin lỗi, nhưng không ngờ lại nhìn thấy trợ lý Tiểu Tần cho nên không nén nổi tò mò đi theo tới chỗ này.

Thậm chí trong lòng cô ta còn mơ hồ chờ mong trợ lý Tần đến đây là vì chuyện quảng cáo kia, cho nên cô ta vẫn còn cơ hội.
Nhưng mãi đến khi cô ta nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người thì cô mới vỡ lẽ, anh ta đúng là đến vì chuyện quảng cáo, nhưng lại không phải vì cô.
Hy vọng lần nữa trở thành thất vọng, giống như rớt từ thiên đàng xuống địa ngục lần thứ hai, nhưng lần này lại càng đau hơn.
Bóng lưng mất mát của Nhiếp Vịnh Nhi bị bóng tối bao phủ, cô ta bước liêu xiêu trên hành lang, mặt không cảm xúc bước đi như xác chết di động.
Chả trách cô ta bị thay thế thì ra là bởi vì Phạm Vy Hiên.
Người đàn ông cô ta thích, sự nghiệp của cô ta, tại sao hết thảy mọi thứ đều bị người con gái tên là Phạm Vy Hiên kia hủy diệt chứ?
Không nên như vậy, không nên...
Sau khi Vy Hiên nhận được điện thoại của trợ lý Tần thì im lặng hồi lâu.

Cô hiểu rất rõ việc học đàn một lần nữa là có ý nghĩa như thế nào.
Gần đây trong lòng cô cứ luôn hoảng loạn, đó là sự lo sợ đối với tương lai, là sự sợ hãi khi phá vỡ quy tắc vốn có, đối với người đã quen với việc khoác lên lớp áo bảo vệ như cô mà nói, bất kỳ sự thay đổi nào cũng cần có lòng can đảm.
Đột nhiên cô rất muốn gọi điện thoại cho Vũ, thế là cô bấm số.
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người bắt máy, trước tiên là tạp âm rè rè, Tập Lăng Vũ ở đầu bên kia đang rướn cổ hét lên: "Vy Hiên? Nghe thấy chưa? Alo?"
Tín hiệu rất yếu nhưng vẫn có thể nghe ra được giọng nói kích động của anh, giống như đã nhẫn nhịn lâu rồi, rất muốn gọi cho cô lại sợ bị từ chối, trong lúc còn đang phân vân có nên gọi hay không thì cô đã gọi đến.
Giọng nói rất hưng phấn.
"Cậu đang ở đâu? Sao tín hiệu kém như vậy?" Cô hỏi.

truyen bac chien
"Tôi đang ở công trường...!Bên này đang có bão..." Lại là tạp âm, tiếng nói đứt quãng truyền tới: "Tôi phải hơn một tuần nữa mới trở về được..."
"Ồ." Vy Hiên đáp lời.

Cô tưởng tượng tới dáng giơ chân lại bị gió thổi ngả tới ngả lui của Vũ ở trên công trường thì không nhịn được mỉm cười.
"Vy Hiên..." Anh đón gió, lớn tiếng nói: "Xin lỗi, tôi đã khiến cô thất vọng rồi!" Anh gào lớn hơn trong gió lớn cũng nghe được tiếng vọng của anh: "Nhưng tôi sẽ cố gắng! Cố gắng để cô có thể kiêu ngạo vì tôi! Cho nên cô nhất định phải chờ tôi!"
Vũ cố gắng như vậy khiến người ta rất phấn chấn, cũng mang lại năng lượng cho Vy Hiên.

Cô đột nhiên hiểu rõ, quá khứ là thứ mãi mãi không thể thay đổi được, cho nên con người mới cần thay đổi, cần có tương lai.
Vậy cô cần gì phải do dự, lo sợ nữa chứ?
Trong nháy mắt, cô thoải mái lớn tiếng nói: "Vũ, tôi khát khao trở lại sân khấu...!Tôi khát khao được kéo đàn Cello.

Nếu nói trong cuộc đời tôi tiếc nuối điều gì thì chắc chắn đó là tôi đã từ bỏ mười mấy năm...Tôi không muốn tiếc nối nữa...!"
"...!Vy Hiên, cô đang nói gì, bên tôi nghe không rõ...?" Đầu điện thoại kia là tiếng gió vù vù.
Rốt cục Vy Hiên cũng nói ra được những lời từ đáy lòng, cô mỉm cười cũng không quan tâm anh có nghe được không?
"Tôi nói, cậu phải chăm sóc cho mình thật tốt!"
"Ồ! Cô cũng vậy.

Đừng để sau khi tôi trở về phát hiện cô đã gầy đi đấy!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui