Khi phòng ngự cuối cùng trên người Hạ Tiểu Yên bị Lưu Hàn Thiên xé nát, cô ấy biết bản thân không thể chống cự nổi người đàn ông này nữa rồi, Hạ Tiểu Yên bắt đầu thuận theo ý Lưu Hàn Thiên, hai người cứ cuốn lấy nhau, đôi môi cứ thế không rời, cơ thể Hạ Tiểu Yên dần được Lưu Hàn Thiên khám phá, cậu nhỏ của anh ta thật sự không chịu đựng được nữa rồi, Lưu Hàn Thiên cứ thế đâm mạnh vào trong, Hạ Tiểu Yên đau quá thốt lên,
-“ Á…..đau… đau quá… hix…hix…”
một dòng máu đỏ nóng ấm chảy ra, nhưng Lưu Hàn Thiên lúc này còn tâm trí nào mà để ý nữa, mặc Tiểu Yên đau đớn khóc lóc ra sao anh ta cứ thế thúc thật mạnh, bên trong khít chặt khiến đầu óc Lưu Hàn Thiên trở nên tê dại, anh ta cứ thế triền miên trên thân thể của Hạ Tiểu Yên mọi tinh tuý cứ thế bắn thẳng vào bên trong, vì quá mệt nên Hạ Tiểu Yên cũng ngất lịm lúc nào không hay.
Khi thoả mãn thì đồng hồ cũng đã điểm hơn 4 giờ sáng, Lưu Hàn Thiên cứ thế nằm cạnh Tiểu Yên mà thiếp đi…
Buổi sáng, mặt trời đã lên cao, có lẽ vì quá mệt nên Tiểu Yên chẳng định nghĩa được giờ giấc nữa, khi cô ấy mở mắt tỉnh dậy thì cũng gần 11 giờ trưa, Hạ Tiểu Yên cố lê thân mình ngồi dậy, nửa thân dưới của cô ấy giường như chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Tiếng nước róc rách trong phòng tắm, Tiểu Yên đoán chắc là Lưu Hàn Thiên đang ở trong đó, cô ấy cố lê thân mình bước xuống giường để lấy quần áo, mọi thứ hoàn toàn ngổn ngang, vừa kéo tấm chăn ra một vệt máu đỏ dính dưới ga giường khiến Tiểu Yên trầm ngâm.
Phải rồi! đêm qua chính là đêm Tiểu Yên mất đi đời con gái cho người cô ấy yêu tuy người đàn ông đó hình như chẳng có chút động lòng, nhưng cô ấy vẫn không hề hối hận.
Chưa kịp vơ lại mớ quần áo ngổn ngang thì Lưu Hàn Thiên từ trong nhà tắm bước ra, mùi hương nam tính phảng phất khiến Tiểu Yên hơi đỏ mặt, cô ấy vội vàng lấy chiếc chăn mỏng che đi tấm thân gầy gò nhưng đầy đủ tiện nghi của mình.
Tự dưng Lưu Hàn Thiên ném mạnh hộp gì đó vào người cô.
-“ Cầm lấy, uống hết cho tôi!”
-“ Đây là???…”
-“ 10 viên tránh thai khẩn cấp.”
Hạ Tiểu Yên ngơ người chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
-“ Đừng giả ngây giả ngô nữa, chẳng phải cô thích tôi sao? có phải cô muốn dùng cách đê tiện giơ bẩn này để bắt tôi chịu trách nhiệm rồi cưới cô chăng?”
-“ Anh nói gì em không hiểu…???”
-“ Khốn nạn! đừng tỏ ra bản thân là nạn nhân nữa, cô hạ thuốc tôi như thế nào cô quên rồi hả? hình như cô quá khinh thường Lưu Hàn Thiên tôi rồi, với thủ đoạn bỉ ổi giơ bẩn của cô, tôi sẽ khiến cô và cả nhà cô phải trả giá.”
không kịp để Hạ Tiểu Yên giải thích, Lưu Hàn Thiên trực tiếp lấy 10 viên thuốc tránh thai nhét vào miệng Tiểu Yên, sau đó anh ta lấy cốc nước đổ thẳng vào miệng khiến Tiểu Yên xém chết vì sặc, mặc kệ cô ấy có ho đến xé cổ như thế nào Lưu Hàn Thiên lạnh lùng bước ra ngoài, trước khi đi anh ta còn nói thêm vài câu.
-“ Cứ chờ đi Hạ Gia sẽ sụp đổ, còn cô cũng đừng hòng huỷ hợp đồng, dám tính kế với Lưu Hàn Thiên thì chỉ có con đường chết.”
nói xong Lưu Hàn Thiên đóng cửa cái “rầm” Tiểu Yên vừa ho vừa quỳ rạp xuống sàn nhà
-“ Tôi không có làm…..”
nước mắt Tiểu Yên không ngừng chảy xuống, tủi nhục, xấu hổ, oan ức có đủ, cô ấy vốn biết Lưu Hàn Thiên vô cùng lạnh lùng nhưng không ngờ anh ta lại tàn nhẫn đến như vậy, Nhưng Tiểu Yên sợ nhất Lưu Hàn Thiên động đến ba mẹ mình nên cô ấy nhanh chóng mặc lại quần áo, vội chạy xuống nhà trước khi Lưu Hàn Thiên rời đi.
Xuống tới nơi thì Lưu Hàn Thiên đang ngồi trong xe, mặc kệ Tiểu Yên có gọi cửa cỡ nào anh ta cho người lái xe đi thẳng, vì chạy theo không kịp nên Tiểu Yên bị ngã xuống nền đất, cả bàn tay và đầu gối đều bị trầy xước, máu cũng cứ thế rỉ ra, Hạ Tiểu Yên nhìn vết thương trên cơ thể nước mắt cô ấy không ngừng tuôn trào, không ngờ rằng bản thân Tiểu Yên lúc này lại trông thảm hại đến như vậy.
Dù lạnh lùng là thế nhưng Lưu Hàn Thiên vẫn lén nhìn gương chiếu hậu, anh ta cũng biết được việc Tiểu Yên đuổi theo xe không kịp nên bị ngã, nhưng cứ nghĩ đến việc bản thân bị hạ thuốc Lưu Hàn Thiên quyết trả thù.
Mặc kệ vết thương đang rỉ máu, Hạ Tiểu Yên vẫn cố bước khập khiễng đi tìm taxi, cô ấy muốn đến Lưu Thị để giải thích, nhưng khi tới nơi, thấy bộ dạng của Tiểu Yên như vậy bảo vệ cũng cấm không cho cô ấy đi vào, gọi điện thoại thì bị Lưu Hàn Thiên chặn số, chẳng còn cách nào khác Tiểu Yên chỉ còn cách đợi ở ngoài đến tối muộn, Vừa thấy Lưu Hàn Thiên bước ra Tiểu Yên vội chạy đến quỳ rạp dưới chân anh ta.
-“ Tôi xin anh nghe tôi giải thích được không?”
-“ Cút!”
-“ Thật sự tôi không có làm, xin anh tha cho ba mẹ tôi, anh hành hạ tôi thế nào cũng được, xin hãy tha cho ba mẹ của tôi….”
vừa nói Hạ Tiểu Yên vừa xoa hai tay đến đỏ cả bàn tay, cô ấy vừa nói vừa khóc, bộ dạng đáng thương trước mắt khiến Lưu Hàn Thiên cứ thấy lấn cấn.
Nhưng Lưu Hàn Thiên vẫn sai bảo vệ lôi Tiểu Yên đi.
Mấy tên bảo vệ nghe được lệnh liền kéo lê Hạ Tiểu Yên đi khỏi đó, dáng người bé nhỏ cứ thế lọt thỏm trong đám đô con, cô ấy thật đáng thương mà.
Về đến nhà, Lưu Hàn Thiên đi vào phòng, chăn gối vẫn còn ngổn ngang, lúc này Lưu Hàn Thiên mới để ý vệt máu đỏ còn hằn trên ga giường, biết được việc bản thân lấy đi lần đầu của Tiểu Yên, Lưu Hàn Thiên có chút trầm tư, để không muốn bản thân phải áy náy nên Lưu Hàn Thiên tự mình check lại camera, nhìn đi nhìn lại Tiểu Yên chẳng có điều gì bất thường, nhưng khi tua lại đoạn Lộ Thiển lén vào nhà thì Lưu Hàn Thiên mới tá ngửa, nghĩ lại mới thấy vì quá nóng giận nên đầu óc anh ta hồ đồ luôn rồi, người đáng nghi ngờ nhất Lưu Hàn Thiên lại bỏ qua mà đổ hết tội lỗi lên đầu Tiểu Yên, không chỉ thế Lưu Hàn Thiên còn cố ý mua toàn bộ cổ phần của cổ đông lớn nhất nhì Hạ Thị, nhưng cũng may là anh ta chưa hoàn thành xong kế hoạch, biết bản thân đã trách lầm người Lưu Hàn Thiên vô cùng áy náy nhưng anh ta thật sự không biết phải mở lời như thế nào, xém chút nữa là Lưu Hàn Thiên tóm gọn Hạ Thị rồi, ngay cả hành động đối với Tiểu Yên cũng rất lạnh lùng tàn nhẫn, đầu óc rối bời chẳng còn nghĩ được gì nữa nên Lưu Hàn Thiên đành gọi cho Mạc Phong Thần.
-“ Tới quán bar đi!”
-“ Được!”