Điện thoại di động trên bàn cơm rung lên, Thẩm Quốc Lập và Vương Lệ Trân cùng nhau liếc nhìn Thẩm Nhĩ Nhu một cái.
Thẩm Nhĩ Nhu nhìn thấy cuộc gọi đến liền đặt đũa xuống, đẩy ghế dựa ra cầm lấy di động đi về phía phòng mình.
‘Phanh’ một tiếng, cửa bị đóng đến rung lên vang trời.
Thẩm Quốc lập nhíu mày hỏi vợ mình: “Nó làm sao vậy? Gần đây giống như là thay đổi thành người khác vậy.
”“Làm sao mà tôi biết được? Ông tự quản con gái của mình đi.
” Vương Lệ Trân nhỏ giọng phản bác lại.
“Tôi ở bên ngoài vất vả cực khổ làm việc kiếm tiền, để cho bà ở nhà chăm sóc con gái, bà cũng không chăm sóc được, tôi còn có thể trông cậy vào bà làm chuyện gì được chứ?” Thẩm Quốc Lập hét lên trách cứ.
“Không phải ông đột nhiên phát tài, thật cho rằng mình là người giàu cao sang? Nam nhân có tiền liền đồi bại, quả nhiên nói không sai.
” Vương Lệ Trân giống như phát điên mà trách mắng hắn.
“Bệnh thần kinh, đồ đàn bà điên, làm gì có ai nguyền rủa chồng như cô chứ?” Thẩm Quốc Lập ném cái chén, mặc giày liền đi ra khỏi cửa.
Thẩm Nhĩ Nhu nghe thấy tiếng khóc nức nở nhỏ của mẹ, tiếng khóc càng ngày càng trở nên dữ dội hơn, cuối cùng biến thành tiếng mắng nghẹn ngào.
“Phát tài… có tiền liền nuôi nữ nhân bên ngoài, còn cho rằng tôi không biết sao! Tôi thà rằng một nhà chúng ta suốt đời sống ở nông thôn nhỏ.
Chuyển đến thành phố lớn này có gì mà tốt chứ!? Nói cái gì mà vì học tập của con gái, tôi xem chính là muốn tìm gái trẻ tuổi!! ”Thẩm Nhĩ Nhu nghe đã thành quen, liền không dao động.
Điện thoại trong tay vẫn vang lên không ngừng.
Ba từ “Diệp Băng Thanh” đâm thẳng vào mắt cô.
“Ừ” Thẩm Nhĩ Nhu cố gắng giữ cho giọng của mình trở nên bình tĩnh.
“Tại sao lâu thế mới nghe điện thoại.
” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói không chút để ý của Diệp Băng Thanh.
Thẩm Nhĩ Nhu biết là cô ấy đang chỉ trích cô.
Gần đây, tất cả học sinh năm ba đều biết Diệp Băng Thanh tức giận học sinh mới chuyển đến kia - Thẩm Nhĩ Nhu.
Thẩm Nhĩ Nhu ở trong mắt các bạn học là học sinh chuyển trường, nhà giàu mới nổi xinh đẹp.
Mà Diệp Băng Thanh là con gái nhà giàu cao quý điêu ngoa.
Hầu hết tất cả mọi người đều không thích Diệp Băng Thanh, nhưng không có người nào dám ở trước mặt cô ta đối nghịch.
Cô ta giống như một cô công chúa được chiều đến hư hỏng, điêu ngoa tùy hứng ngang tàng.
Cha cô ta tặng cho trường học một toà nhà, là hội trưởng hội quỹ trường.
Diệp Băng Thanh thường xuyên đi học trễ về sớm, nhưng dường như chỉ cần cô ta không chạm đến giới hạn, trường học đối với chuyện của cô ta sẽ làm như không thấy.
Khai giảng Thẩm Nhĩ Nhu mới chuyển tới trường học này, ít nói hay đi một mình, chỉ vùi đầu vào đọc sách.
Cô cũng nghe nói Diệp Băng Thanh điêu ngoa tuỳ hứng, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy Diệp Băng Thanh và mình sẽ không xuất hiện cùng một lúc.
Cho đến một ngày, cô nhận được một bức thư tình không có tên.
Cô vội liếc nhìn bức thư tình đỏ mặt, đem thư tình cất đi.
Trước đây, cô học ở trường nông thôn nhỏ, nam sinh ở đó không trực tiếp như trên thành phố lớn, mặc dù trước đây cô ngây thơ mơ mịt nhưng còn chưa có nảy sinh đã bị bóp chết trong trứng nước.
Cô lần đầu tiên nhận được thư tình trực tiếp như vậy, không biết phải làm gì là điều đương nhiên, nhưng cô biết bản thân mình không có khả năng nói chuyện yêu đương trong thời điểm này.
Vốn tưởng rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, nhưng ngày hôm đó tan học, cô bị chặn ở đầu ngõ trường học.
Chặn ở trước mặt cô là nữ sinh nổi danh Diệp Băng Thanh, phía sau là cả trai lẫn gái đang chờ xem kịch vui.
Khí chất Diệp Băng Thanh dịu dàng, khuôn mặt trắng nõn, nếu cô ấy không nhìn cô với vẻ mặt hung ác, Thẩm Nhĩ Nhu sẽ cho rằng cô ấy là công chúa trộm chạy ra từ hoàng cung.
Buổi tối ngày đó cô bị ăn hai cái bạt tai, nguyên nhân là vì cô quyến rũ Hứa Viễn Thư.
Khi đó Thẩm Nhĩ Nhu mới biết được, thì ra người viết thư tình cho mình chính là Hứa Viễn Thư, lớp trưởng lớp bọn họ.
Tình cảnh cụ thể đêm hôm đó cô đã quên, có thể do bản năng không muốn nhớ lại, nhưng khuôn mặt dữ tợn của Diệp Băng Thanh cùng cái bạt tai hung ác vẫn rất rõ ràng quanh quẩn trong ác mộng của cô mỗi đêm, trong mộng cô giống như một con thú nhỏ trốn trong góc bị nắm tóc, bị mắng là kỹ nữ, xung quanh là ánh đèn flash của điện thoại liên tục chụp ảnh.
Cuối cùng, cô bị ấn vào góc tường, giọng nói Diệp Băng Thanh vang lên cảnh báo ôn nhu: “Ngoan ngoãn nghe lời, liền sẽ không bị đánh.
”Đêm đó trở về, Thẩm Nhĩ Nhu nhốt mình ở trong phòng, khóc thật lâu, cô lấy ra bức thư tình từ trong cặp, hung hăng mà xé nát, đem tất cả tức giận đổ lên tờ giấy kia, phảng phất là nó đã phá huỷ cuộc sống yên bình của cô.
Về sau, là những ngày nước sôi lửa bỏng.
Cô trở thành thành viện hội chị em của Diệp Băng Thanh, phần lớn thời gian Diệp Băng Thanh sẽ không nhớ rõ cô, nhưng ngẫu nhiên sẽ gọi điện thoại cho cô đến quán bar, tiệm internet chơi cùng mình.
Mặc dù Thẩm Nhĩ Nhu đang ở trong vực thẩm, cô vẫn quật cường nghĩ rằng mình khác với Diệp Băng Thanh.
Cô chưa từng làm chuyện thương thiên hại lí, cô chỉ nhìn xem mà thôi, chưa từng tổn hại đến người nào.
Diệp Băng Thanh dường như biết cô đang suy nghĩ gì, mấy ngày trước, cố ý bắt Thẩm Nhĩ Nhu đánh một nữ sinh.
Nữ sinh bị ép đến một góc WC, tóc tai hỗn độn, đôi mắt chứa đầy nước mắt sợ hãi nhìn Thẩm Nhĩ Nhu.
Thẩm Nhĩ Nhu bất động, cứng đờ đứng một chỗ, cô nghĩ, bộ dáng của mình lúc trước cũng có thể là như vậy.
Diệp Băng Thanh hừ lạnh một cái, tiến lên tự mình động thủ sau đó rời đi, thời điểm đi lướt qua người cô, Thẩm Nhĩ Nhu nghe cô ấy nói: “Cho rằng bản thân mình không giống tôi sao?”Trong WC chỉ còn cô và nữ sinh bị bắt nạt.
Thẩm Nhĩ Nhu dùng rất nhiều khí lực mới có thể ổn định cảm xúc, cô đưa tay lau nước mắt của mình, đi đến chỗ nữ sinh muốn đỡ cô ấy lên.
Nữ sinh tránh né, cúi đầu không dám nhìn thẳng cô.
Thẩm Nhĩ Nhu dừng lại.
Ngay lúc đó cô hiểu ra, cho dù trong lòng cô muốn phân rõ ranh giới với Diệp Băng Thanh, nhưng ở trong mắt người khác, cô đã giống như Diệp Băng Thanh.
——“Vừa rồi đang ăn cơm cùng bố mẹ.
”“Đến trường học.
” Diệp Băng Thanh cười một tiếng.
“Bây giờ.
” Thẩm Nhĩ Nhu mơ hồ cảm thấy không đúng.
“Đúng vậy.
” Diệp Băng Thanh nói xong câu này liền cúp điện thoại.
Lúc Thẩm Nhĩ Nhu ra cửa, Vương Lệ Trân vẫn còn ngồi khóc trên ghế sofa.
Thấy cô đi ra ngoài, liền vội vàng hỏi: “Đi đâu.
”Thẩm Nhĩ Nhu lên tiếng trả lời “trường học” liền rời đi.
Tất cả mọi người đều không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
.