Giáo viên Chủ nhiệm lớp thông báo tiết tự học hôm nay nghỉ, trường học để học sinh cấp ba thả lỏng tinh thần và thể xác, đặt biệt mời đến câu lạc bộ kịch nói trình diễn《 giông tố 》cho bọn họ xem.
“Cậu uống trà sữa không?!” Quý Tinh cầm di động hỏi Thẩm Nhĩ Nhu, cô ấy đang đặt đồ bán bên ngoài, mang đến hội trường kịch vừa uống vừa thưởng thức.
“Ở đâu?” Thẩm Nhĩ Nhu có hứng thú, cô thích uống trà sữa, cũng thích đồ ngọt.
“Chago hay latte?” Quý Tinh do dự.
“Latte, trà sữa xanh bốn mùa ít đá, nhiều đường.
” Thẩm Nhĩ Nhu đặt đơn theo trình tự.
“Mình cũng thích trà xanh bốn mùa! Hỏi mọi người xem có muốn mua cùng hay không?” Nói xong, Quý Tinh bắt đầu hỏi những người chung quanh.
Thẩm Nhĩ Nhu lặng lẽ quay đầu nhìn Ôn Diễn Hàng, hắn dựa vào bàn nghỉ ngơi.
Quý Tinh hỏi một vòng trở về, đang chuẩn bị đặt đơn.
Thẩm Nhĩ Nhu ngăn cô ấy lại, lông mi chớp chớp: “Không hỏi qua Ôn Diễn Hàng sao?”Quý Tinh hoảng sợ, sờ cái trán của cô: “Cậu rất thích hắn ư? Muốn hỏi cậu tự mình hỏi đi, mình không dám hỏi.
”“Cậu còn nhiệt huyết hơn so với mấy quả cầu lửa đó, cậu mới biết người ta có mấy ngày, đã thích biến thành cái cái dạng này? Mình thấy đám quả cầu lửa đó cũng chưa có ai gan lớn như cậu.
”“Không phải… Mình không… không thích cậu ta.
Cậu cũng đừng nói lung tung.
Cậu không cảm thấy…Hắn một mình rất đơn độc sao?” Thẩm Nhĩ Nhu phủ nhận.
“Bảo bối Nhu Nhu, mình biết cậu rất lương thiện, nhưng mình sợ cậu dùng sai chỗ, cậu có biết mặt nóng dán mông lạnh là ý gì không?” Quý Tinh thật tình khuyên bảo mà nói.
“Hơn nữa… Cậu không thích người ta còn tuỳ tiện nhào tới như vậy.
”“Được, được, được… mình không hỏi nữa.
” Thẩm Nhĩ Nhu nhận thua.
……Khi Quý Tinh và Thẩm Nhĩ Nhu mang theo một túi to trà sữa tới hội trường diễn kịch, tất cả học sinh khối ba đã ngồi xuống, chỉ là thật sự ồn ào.
Các cô cúi thấp người tìm lớp của mình.
Thẩm Nhĩ Nhu theo bản năng tìm kiếm Ôn Diễn Hàng.
Hàng cuối cùng, hàng cuối cùng gần các bạn cũng cách một vị trí.
Hắn đang cúi đầu nghịch điện thoại, không phù hợp với bầu không khí xung quanh.
Bên trái lồng ngực đột nhiên co rút đau đớn, Thẩm Nhĩ Nhu không do dự, cầm trà sữa của mình, thì thầm với Quý Tinh: “Cậu muốn ngồi cùng mình không.
”“Đương nhiên a.
” Quý Tinh gật đầu.
“Chúng ta ngồi chỗ đó đi.
” Thẩm Nhĩ Nhu nhìn về phía Ôn Diễn Hàng.
“Vậy cậu tự mình đi thôi.
” Quý Tinh vội vàng nói.
“Mình hỏi cậu một vấn đề.
” Quý Tinh bắt lấy Thẩm Nhĩ Nhu sắp rời đi, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ừ?”“Đời trước cậu thiếu nợ cậu ta à?”Thẩm Nhĩ Nhu suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói: “Không biết… có thể đời trước cậu ta là đại gia của tớ.
”Hai người đột nhiên cười vang lên.
Ôn Diễn Hàng đã chọn tư thế ngồi thoải mái nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn một cái, liền thấy hai nữ sinh đối diện cười không khép được miệng, sau đó đối mặt với một nữ sinh trong đó.
Ôn Diễn Hàng chỉ định nhìn một giấy, liền chuyển ánh mắt, nữ sinh trong tầm mắt lại tiến gần hơn đến chỗ hắn.
Lúc Thẩm Nhĩ Nhu đến gần hắn có chút hối hận, ban đầu muốn ngồi vị trí bên cạnh hắn nhưng nhìn biểu tình vô cảm của hắn, cô lại có chút sợ, cuối cùng ngồi xuống vị trí phía trước hắn.
Cô tự viện cớ cho chính mình, cái gì cũng phải từ từ, không thể nóng vội.
“Chỗ này có ai ngồi không ạ?” Phía sau truyền đến tiếng nữ sinh hỏi.
Thẩm Nhĩ Nhu nhíu mày, nhịn không được quay đầu lại nhìn, một nữ sinh chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Ôn Diễn Hàng hỏi hắn.
Thẩm Nhĩ Nhu liếc nhìn Ôn Diễn Hàng, liền quay lại thân mình.
“Không có.
” Giọng nam khàn khàn vang lên.
“Mình có thể ngồi ở đây không?” Nữ sinh hỏi lại.
“Cậu học lớp chúng tôi sao.
” Câu hỏi không có bất cứ cảm xúc nào.
……Thẩm Nhĩ Nhu nghe thế xấu hổ thay nữ sinh kia.
Trong lòng cảm thấy may mắn mình không vội vàng đi mặt nóng dán mông lạnh với hắn.
“Không phải…” Nữ sinh kia vô cùng xấu hổ, đứng cũng không được ngồi cũng không xong, cuối cùng được bạn tốt của mình kéo đi.
Điện thoại Thẩm Nhĩ Nhu rung lên hai cái, là tin nhắn của Quý Tinh.
“Quả cầu lửa thứ nhất bị dội nước lạnh?.
”“Mình đoán… chắc là vậy.
”“Cậu đừng sợ, cậu không giống bọn họ, bọn họ là ôm tâm tư đi tìm bạn trai tiếp cận Ôn Diễn Hàng, mà cậu là tới là để hầu hạ đại gia.
”“?”Xem được một nửa, Thẩm Nhĩ Nhu đi vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh nữ có tiếng khóc xen lẫn tiếng an ủi.
Thẩm Nhĩ Nhu giả bộ như không có chuyện gì mà đi vào, nhìn kỹ, quả cầu lửa nhỏ đang khóc nức nở, từng giọt nước mắt rơi, hai nữ sinh bên cạnh đang an ủi cô ấy.
“Không sao cả, chỉ cần không thích hắn nữa là được rồi.
” Nữ sinh giáp nói.
“Đúng vậy, hắn kiêu ngạo như vậy! Hắn cho rằng mình là ai chứ?” Nữ sinh ất phẫn nộ.
“Huhu… Tớ chỉ… thích hắn a…” Quả cầu lửa nhỏ thứ nhất bày tỏ tình cảm đứt quãng.
Thẩm Nhĩ Nhu rửa tay chậm rãi, nội tâm vì quả cầu lửa nhỏ mà đau lòng.
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, cô lại nhận được tin nhắn của Quý Tinh.
“Mau ra đây, có quà cho cậu.
”“?”“Có cơ hội đến gần đại gia của cậu.
”Thẩm Nhĩ Nhu cất di động, mơ hồ cảm thấy không ổn.
……Tâm tình của cô rất phức tạp, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt Quý Tinh “quên mình vì bạn” mà ngồi vào vị trí cũ của cô.
Ý tứ của Quý Tinh không cần nói cũng biết, cô ấy ngồi vị trí cũ của Thẫm Nhĩ Nhu, như vậy Thẩm Nhĩ Nhu liền có lý do chính đáng để ngồi vị trí bên cạnh Ôn Diễn Hàng.
Trong lòng Thẩm Nhĩ Nhu đang cổ vũ cố lên, cuối cùng vẫn là kiên trì đi đến bên cạnh Ôn Diễn Hàng.
Cô nghĩ, cô là học sinh lớp một.
Ừ, hẳn là có hư vinh đặc biệt này có thể ngồi bên cạnh anh.
Xuất phát từ lễ phép, Thẩm Nhĩ Nhu hỏi một câu: “Mình có thể ngồi ở chỗ này không?”Ôn Diễn Hàng ngẩng đầu nhìn cô, Thẩm Nhĩ Nhu từ con ngươi của anh thấy được vẻ mặt xấu hổ của mình.
“Cái đó… chỗ ngồi của mình bị chiếm mất rồi.
”“Ừ” Ôn Diễn Hàng nhẹ nhàng mà lên tiếng, không hề nhìn cô, tầm mắt lại ném về phía sân khấu.
Cây dây cung căng trong lòng của Thẩm Nhĩ Nhu cuối cùng cũng buông xuống, giương mắt nhìn Quý Tinh vẻ mặt hưng phấn.
Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng.
Trong đầu Thẩm Nhĩ Nhu liên tục nhảy ra những lời này.
“Bình thường cậu có xem kịch không?” Thẩm Nhĩ Nhu giả bộ lơ đãng hỏi.
Im ắng…Trong lúc Thẩm Nhĩ Nhu hận không thể chui xuống đất , Ôn Diễn Hàng mở miệng.
“Rất ít.
” Giọng nói lạnh lùng trong trẻo trầm thấp vang lên, thanh lãnh thấp từ thanh âm, đạm mạc miệng lưỡi.
“Vậy hả.
” Thẩm Nhĩ Nhu cười.
“Đúng rồi, cậu thích uống trà sữa không?” Thẩm Nhĩ Nhu hỏi ra khỏi miệng liền chửi bản thân, ngươi có thể nói chuyện khác hay không hả?“Chưa từng uống.
” Lần này Ôn Diễn Hàng trả lời rất nhanh.
Thẩm Nhĩ Nhu vui vẻ hắn vì hắn trả lời nhanh, nhưng lại nhận được đáp án khiến ngước khác khiếp sợ.
“Lần sau mời cậu một ly.
” Thẩm Nhĩ Nhu lỡ miệng thốt ra.
Nói xong liền cảm thấy những lời này, có chút thân mật.
Kéo gần quan hệ giữa hai người.
Không khỏi có chút mừng thầm.
“Cậu rất thích?” Ôn Diễn Hàng vẫn là tư thế đang nghe khóa, cong eo, một tay chống cằm, một tay đặt ở trên đùi.
Lúc nói những lời này, quay đầu nhìn cô, ban cho cô một cái liếc nhìn.
“Thích!” Thẩm Nhĩ Nhu cười đến mi mắt cong cong, lộ ra má lúm đồng tiền.
Ôn Diễn Hàng ừ một tiếng, liền không nói chuyện nữa, quay đầu tiếp tục xem kịch.
Về sau Thẩm Nhĩ Nhu xem thế nào cũng không vào.
Đoạn đối thoại vừa rồi quanh đi quẩn lại trong tâm trí của cô vài lần.
Đắm chìm trong vui sướng vì Ôn Diễn Hàng chủ động trả lời câu hỏi của cô.
Ôn Diễn Hàng đem phản ứng của cô đều thu vào trong mắt, nếu Thẩm Nhĩ Nhu nghiêm túc quan sát, sẽ phát hiện ánh mắt của hắn không hề sắc lạnh, mang theo một chút ôn nhu ấm áp.
.