Mặc kệ Tô Duyệt Cẩn có thừa nhận hay không, Tần Liễm Vi xác thật có thể dễ như trở bàn tay mà tác động đến cảm xúc của cô, nhưng nếu không có đêm ngoài ý muốn đó, có khả năng vĩnh viễn Tô Duyệt Cẩn sẽ không thổ lộ tâm ý với Tần Liễm Vi.
Điểm này, Tần Liễm Vi lại rất rõ ràng, cho nên từ khi trọng sinh đến nay, cô vẫn luôn cố tình đuổi theo Tô Duyệt Cẩn, một lần thổ lộ, ý muốn một lần nữa bắt đầu, đổi phương thức khác theo đuổi người kia.
Bởi vì bản chất, Tô Duyệt Cẩn đối với tình yêu vô cùng bi quan.
Cái này tạm thời không đề cập tới, giờ cơm trưa qua đi, Tô Duyệt Cẩn nhận được điện thoại của Lâm Không Thanh, nói là nhận được một lời mời tham diễn, là vai khách mời, đương nhiên, thù lao đóng phim là sẽ có, cô ấy đã xem qua kịch bản, cảm thấy không tồi, muốn hỏi ý kiến Tô Duyệt Cẩn một chút.
Bộ web drama này có thời lượng mười tập, phản ứng của người xem cũng không tệ lắm, chỉ cần kịch bản không có vấn đề, danh tiếng hẳn sẽ không tệ, thậm chí có tăng lên không gian.
Tuy rằng là web drama, nhưng chất lượng không tồi.
Đạo diễn tìm tới Lâm Không Thanh, nói nhân vật này chỉ định cho Tô Duyệt Cẩn diễn, nguyên nhân là lúc trước Tô Duyệt Cẩn có chụp qua tạo hình nhân vật, vai của cô trong phim là một cô gái mù.
Vừa vặn lúc ấy vai diễn của Tô Duyệt Cẩn trong《 Vương quyền 》 vừa hết, cô đúng thật có thời gian rảnh.
Tô Duyệt Cẩn lướt xem kịch bản mà Lâm Không Thanh vừa gửi qua, suy nghĩ một chút trả lời một chữ, "Diễn."
"Tốt, chị sẽ phản hồi lại đoàn phim, hợp đồng sẽ được gửi trực tiếp đến phim trường cho em."
Rất nhanh đã đến cảnh quay của Tô Duyệt Cẩn, Diệp Tử Ninh rất có tình nghĩa mà chạy đến xem, nói cho hay là đến cổ vũ, trên thực tế vừa vào phim trường liền có tâm sự nặng nề.
Bất quá, thời điểm Diệp Tử Ninh đến, cảnh quay đã bắt đầu, bởi vậy mà Tô Duyệt Cẩn không chú ý đến trạng thái của cô.
Đêm khuya, trong căn phòng tối tăm, ánh nến leo lắt, Uất Trì Giác ngồi sau án đài, trước mặt là bàn cờ, quân cờ ở trong tối ảm đạm phản chiếu ánh sáng oánh oánh như ngọc.
Đầu ngón tay Uất Trì Giác xoay xoay một quả quân cờ, ánh mắt sâu thẳm, ngồi trong căn ánh sáng le lói càng thêm vài phần yêu dị, quỷ mị.
"Vương gia, không tốt, phản quân vây thành." Có người vội vã xông tới, nói.
Đầu ngón tay Uất Trì Giác khựng lại, nhàn nhạt mở miệng: "Hành động nhanh hơn suy nghĩ của bổn vương."
"Vương gia......"
Uất Trì Giác trấn định tự nhiên, giơ tay đem trong tay quân cờ hạ xuống bàn cờ, sau đó mở miệng, ngữ điệu hơi trầm xuống, "Đem người đuổi hết ra khỏi thành đi, các ngươi, muốn chạy thì liền đi đi, nếu không muốn đi, chỉ có thể chôn cùng bổn vương tại đây."
"Vương gia, chúng ta không phải là không có khả năng đánh trả, ngài vì sao......" Người nọ rõ ràng cũng không chịu từ bỏ như vậy.
"Lời của bổn vương hoàn toàn là vì tư dục, không phải vì chúng sinh trăm họ, bẩm sinh đã vậy, thế sự hiện giờ đã vậy, chỉ có chết mà thôi.
Bổn vương đối thế gian này, cũng không nửa phần lưu luyến." Khuôn mặt Uất Trì Giác nhạt nhẽo, bề ngoài nhìn tự phụ, nội tâm lại tựa như một người gần đất xa trời.
(Tư dục*:Lòng ham muốn riêng)
"Chính là Vương gia......"
Uất Trì Giác giơ tay ngăn người nọ tiếp tục nói, "Bổn vương thật vất vả mới tránh thoát gông xiềng, hiện giờ không muốn lại mang lên lần nữa.
Đi thôi."
"Đúng vậy."
Người nọ rời đi, Uất Trì Giác ngước mắt nhìn bầu trời đêm thâm thúy bên ngoài phòng, đôi con ngươi khôn kể thông thấu.
Nhàn tản* không được, ít nhất hắn còn có thể cả đời là Vương gia.
(Nhàn tản*: Rảnh rỗi thong thả.)
Suy xét thời gian không sai biệt lắm, Uất Trì Giác đứng lên, trong tay nâng một giá nến, cất bước đi ra ngoài.
Ngoài thành, đại quân đem cả tòa thành trì bao quanh, mọi người nín thở ngưng thần, sát khí tràn ngập.
Không bao lâu, bá tánh trong thành đi ra, bọn họ đều tay không tấc sắt, không có nửa phần chiến ý, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng hài đồng khóc, nhưng rất nhanh liền bị mẫu thân bịt kín miệng.
"Uất Trì Giác là có ý gì? Muốn dùng bá tánh vô tội làm lá chắn thịt cho mình sao?"
"Cũng quá vô sỉ rồi đó?"
"Không, không đúng, số lượng không đúng, kinh thành sao có thể có nhiều người như vậy."
"Uất Trì Giác đem quân đội cùng bá tánh trộn vào nhau?!"
"Làm sao bây giờ?"
Đúng lúc này, có một người giơ cao lệnh bài, cất cao giọng nói: "Vương gia có lệnh, vì quân giả vì dân, thiên hạ nhìn xem, người trước mắt sao có thể nói đế vương, xứng đáng là minh quân."
Vương Thành Hiên sững sờ, lâm vào trầm tư.
Cùng lúc đó, Uất Trì Giác chậm rãi đi đến hoàng thành trống rỗng, tư thái thanh thản, phảng phất chỉ vì tận dụng thời gian.
Một lát sau, Uất Trì Giác bước chân dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía ngoài thành, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên một độ cung nhợt nhạt, khóe mắt, đuôi lông mày trụy nhỏ lãnh quang, lộ ra vài phần quỷ dị.
Ván cờ này, không người biết là thắng một mạng, hay là giấu trời qua biển.
Ngoài thành, có binh lính chỉ về phía hoàng thành, lớn tiếng nói: "Mau nhìn bên kia, cháy!"
Ngọn lửa rất lớn, rực sáng một góc trời, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi.
"Tản ra, phải bắt sống được hắn.
Mọi người, lục soát, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
"Đúng vậy."
Đại quân lục soát toàn bộ kinh thành hai ngày hai đêm, cuối cùng tìm được một thi thể cháy đen, không có cách nào xác định được thân phận.
Cuối cùng, Vương Thành Hiên đem khối nhận định là Uất Trì Giác.
Bất luận như thế nào, Vĩnh Vương cứ như vậy ngã xuống.
Từ đây, có tin đồn Uất Trì Giác giục ngựa giang hồ, lưu lạc khắp nơi, cũng có lời đồn Uất Trì Giác xuất gia, một lòng hướng về đức Phật.
Đương nhiên, càng nhiều người khịt mũi coi thường, Uất Trì Giác khẳng định đã chết, đại quân vây thành, căn bản có chạy đằng trời, thi thể kia không phải là Uất Trì Giác thì còn có thể là ai chứ.
"Ca."
Đến đây, vai diễn của Tô Duyệt Cẩn trong《 Vương quyền 》xem như hoàn toàn kết thúc.
Trong phòng nghỉ, Diệp Tử Ninh đang ở chờ chờ Tô Duyệt Cẩn thay trang phục, di động đột nhiên nhận được một tin tức, nháy mắt sắc mặt khó coi vài phần.
Tô Duyệt Cẩn mới vừa bước vào phòng nghỉ, liền thấy được biểu tình của Diệp Tử Ninh, không khỏi nhăn mày, "Lá con, làm sao vậy?"
Diệp Tử Ninh ngẩn ra, theo bản năng lắc đầu, "Không có gì."
"Nói thật." Tô Duyệt Cẩn sắc mặt trầm xuống.
Diệp Tử Ninh có chút chần chờ.
Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm Diệp Tử Ninh, "Đào Yêu tìm cậu?"
Diệp Tử Ninh gật gật đầu, "Có chút phiền, bất quá không có việc gì, mình có thể xử lý được."
"Phải không?" Tô Duyệt Cẩn thanh âm trầm lãnh, "Cậu chuẩn bị xử lý như thế nào?"
Diệp Tử Ninh bị trạng thái của Tô Duyệt Cẩn làm hoảng sợ, "Tô Tô, sao cậu có thể dọa người như vậy? Mình thật sự không có quan hệ gì với cô ta, là cô ta vẫn luôn quấy rầy mình."
"Liên lạc, xóa bỏ, ngay bây giờ." Tô Duyệt Cẩn trầm khuôn mặt nói.
Diệp Tử Ninh nhìn ra được Tô Duyệt Cẩn thật sự tức giận rồi, vội nói: "Xóa xóa xóa, mình lập tức xóa.
Đừng tức giận, đừng tức giận, không phải cố ý muốn thêm bạn với cô ta, ai biết cô ta động đến di động của mình lúc nào chứ."
Tô Duyệt Cẩn không nói chuyện, cũng không biết là tin hay là không tin, chỉ nhìn Diệp Tử Ninh đem phương thức liên lạc của người kia xoá sạch, rồi sau đó mới mở miệng nói: "Lần sau nếu cô ta lại đến tìm cậu, phải lập tức gọi điện thoại cho mình.
Còn nữa, tận lực đừng có liên quan đến cô ta, thấy cô ta thì trốn đi xa vào."
"Khoa trương như vậy sao? Tay cô ta sao có thể duỗi xa được như vậy chứ?" Diệp Tử Ninh trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy Tô Duyệt Cẩn đối với Đào Yêu đặc biệt cảnh giác.
Tô Duyệt Cẩn không nói một lời, chỉ là ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Diệp Tử Ninh.
Diệp Tử Ninh lập tức đầu hàng, "Được được được, đều nghe lời cậu."
Tô Duyệt Cẩn thu hồi ánh mắt, Đào Yêu yên lặng thời gian dài như vậy, nhất định sẽ chọn thời điểm "thích hợp" để hành động, lúc ấy, cũng chính là cơ hội đánh trả tốt nhất.
========================
20 vote sẽ update chap mới nha
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
26/01/2022.