Mạch Lật cuối cùng cũng đồng ý với ý nghĩ của Giang Diệp.
Cô còn đùa nói: "Ngay cả tưởng tượng cũng còn phải tiếp tục đấu tranh, đây chẳng lẽ là tính tự giác của thần tượng nhỏ của chúng ta à?".
Giang Diệp chỉ cười có phép, không trả lời.
Nhưng trong lòng cô thầm nghĩ, bởi vì đây không phải tưởng tượng.
Những người khác có thể thoải mái tưởng tượng rằng mình ở thời không song song vẫn sẽ xuất sắc như bây giờ.
Mà Giang Diệp có lẽ là người duy nhất coi như là đã đi qua cái thời không song song kia.
Thời gian sống lại càng lâu, ký ức của đời trước càng mơ hồ nhưng nếu chính cô không nhớ rõ mình, còn ai sẽ nhớ rõ chứ.
Đúng lúc, lần quay chụp tạp chí này đã đánh thức cô, cho cô của trước kia một cơ hội.
Bởi vì chủ đề lần này cần chụp hai bộ khác nhau cho nên từ khâu trang điểm tới quay chụp đều mất rất nhiều thời gian.
Tuy nói Mạch Lật là một nhiếp ảnh gia xuất sắc, cô cũng am hiểu làm sao để thực tập sinh chưa từng có kinh nghiệm chụp tạp chí thể hiện ra sự quyến rũ của mình nhưng bởi vì nhiều người nhiều quy trình cho nên lúc chụp ảnh xong cho tất cả, lúc ấy cũng đã rạng sáng rồi.
Giang Diệp vốn đã tính đi ngủ luôn nhưng sau Lương Úc lại gọi nhóm 《Bé nhỏ》tới tập hợp ở phòng của cô ấy.
Chờ bốn người kia tới đầy đủ, Lương Úc len lén lôi ra một chiếc cặp sách từ trong gầm giường của cô.
Vừa mở khóa kéo ra, bên trong toàn là rượu trái cây.
Giang Diệp nhịn không được nheo mắt: "Cậu lấy ở đây vậy?".
"Lúc chụp ảnh tạp chí bèn chuồn ra ngoài mua đó".
Lương Úc vừa mở cho một mỗi người một chai, vừa nói: "Vốn là muốn mua bia nhưng sợ mọi người có ai không uống được nên đổi thành rượu trái cây.
"Tới đây nào".
Cô giơ một chai lên, làm tư thế cụng ly, "Việc uống rượu mừng công diễn thành công cuối cùng cũng làm được rồi".
Giang Diệp: ...
Giang Diệp cầm một chai lên, nhìn số độ trên chai: "Ký túc xá có quy tắc cấm thực tập sinh uống rượu.
Hơn nữa, bạn nhỏ Hiểu Uyển nhà mình cũng mới qua sinh nhật 18 chưa lâu, cậu làm vậy là nhuốm chàm thanh niên mới lớn này đó".
Lư Hiểu Uyển đúng là đứa bé ngoan trước giờ chưa từng uống rượu.
Nghe Giang Diệp nói xong, cô gật đầu như gà mổ thóc, thì thầm: "Tớ không uống đâu'.
"Không biết thì học là được.
Rượu trái cây số độ thấp, uống không say".
Lương Úc tỏ vẻ bình thường mà, "Tớ ấy, mười hai tuổi đã bắt đầu uống rượu rồi, đừng nói là mới thành niên, kể cả là vị thành niên thật thì hôm nay cậu cạn đầy nhé".
Bốn người còn lại: ...
May là Lương Úc mua rượu trái cây, bốn bỏ năm có thể coi là đồ uống thường.
Mọi người lần lượt cầm chai lên, cụng ly với nhau rồi mới uống cái gọi là rượu mừng này.
Giang Diệp thực sự không ngờ được là bạn nhỏ Lư Hiểu Uyển không có tửu lượng, ngay cả rượu trái cây cũng không chịu được.
Cô chẳng qua mới uống được hai hớp đã khóc hu hu lên, vừa khóc vừa nghĩ lại mấy đêm vừa qua nhẫn nhịn tới cùng cực, nếu còn có lần sau thì không muốn cùng nhóm với Lương Úc và Giang Diệp nữa.
Lương Úc: ...
Giang Diệp: ...
Cô dở khóc dở cười kéo Lư Hiểu Uyển, ít nhất không để cô ấy chạy ra bên ngoài làm ra chuyện gì.
Tới lúc đó lại đưa quản lý tới thì năm người các cô mỗi người kiểm điểm hai nghìn chữ khẳng định là không trốn được.
Cũng may loại rượu này với những người khác thì không sao cả.
Giang Diệp uống hơn nửa chai, vừa nghe lời nói xàm của Lư Hiểu Uyển, vừa nhớ tới lần công diễn này của họ.
Đúng là rất liều mạng, rất vất vả.
Nếu sau không có bất ngờ gì, cô còn có hai lần biểu diễn nữa.
Một sân khấu sẽ hợp tác cùng với thầy cô nhưng lần sân khấu này quan trọng là ở chỗ của thầy cô, cũng không cần bầu phiếu nên thực tập sinh cũng sẽ chẳng ganh đua nhiều.
Một sân khấu nữa là sân khấu chung kết.
Nhưng trận chung kết cũng chính là một dấu chấm cho chương trình, cũng không cần phân cao thấp, mọi người nhìn là được cho nên những lúc này mới có vẻ thật sự quý giá.
Cũng chỉ là mấy ngày ngắn ngủi nhưng quan hệ của mọi người cũng đã gắn bó rất nhiều.
Lư Hiểu Uyển khóc mệt rồi, cũng không nói gì nữa, dựa vào đầu gối của Giang Diệp ngủ rồi.
Lương Úc lại mở một chai rượu mới, uống một hớp lớn.
Cô cũng rất thích những ngày như này.
Trước kia cô toàn là một người tham gia một show, một người đi thi đấu, thẳng tới 《Thiếu nữ theo đuổi ánh sáng》, mới phát hiện hóa ra hợp tác chung sân khấu với người khác cũng là một chuyện vui sướng như vậy.
Mà chuyện này, là Giang Diệp dùng hành động để nói cho cô.
Lương Úc nghĩ vậy, lấy rượu cụng với Giang Diệp.
Giang Diệp nghiên đầu nhìn cô, cười: "Sao vậy?"
Lương Úc cười tủm tỉm nói: "Muốn kính bạn một ly".
Cảm ơn vì đã gặp được cậu ở đây.
...
Vài ngày sau, lần chụp ảnh tạp chí trước đó của bọn Giang Diệp được đăng lên.
Bìa tạp chí điện tử là mười thực tập sinh chụp chung còn bên trong là mười cô gái chụp theo phong cách khác nhau.
Mỗi một thực tập sinh chiếm một trang, một trái một phải, lần lượt là hai tạo hình khác nhau.
Bên trái là tạo hình của họ trong thời không song song, bên phải nhất trí là tạo hình trên bìa tạp chí, đều thống nhất phong cách idol.
Phần lớn thực tập sinh ở trong thời không song song đều nghĩ rằng họ ở thời không khác cũng trải qua một cuộc sống hạnh phúc.
Hệt như trang của Lâm Tối, tay đeo đầy nhẫn, cả người đều toát ra mùi tiền.
Trình Chân mặc trang phục của phương Tây, ôm sách.
Chỉ có Giang Diệp không giống người thường.
Trang bên trái của cô có màu rất tối, bóng tối gần nhủ phủ lên cả trang, chỉ có một nguồn sáng trên đầu cô.
Giang Diệp lẻ loi đứng ở trung tâm ánh sáng, khuôn mặt mờ mịt nhìn máy ảnh.
Mà từ góc chụp của tạp chí có thể thấy được, sau lưng cô là khán đài, nơi ấy chẳng có nổi một khán giả.
Bên phải là cô dưới ánh đèn flash.
Cô cũng giống như các thực tập sinh khác, đều mặc trên mình trang phục tràn ngập hơi thở thanh xuân, ánh mắt tỏa sáng, xinh đẹp lóa mắt mọi người.
Mà ảnh này, xung quanh cô là những bảng tiếp ứng đầy sắc màu, có hoa tươi, có tiếng vỗ tay.
Hai trang tạp chí đặt cạnh nhau tạp ra cảm giác trái ngược mãnh liệt.
Hệt như người bên trái kia xuyên qua, loáng cái liền biến đổi, thành người đứng trên sân khấu lấp lánh kia.
Cũng như là người ở bên phải xuyên qua quá đỗi nhanh chóng, biến thành cô ở một góc tăm tối.
Kỳ này của tạp chí được bán ra có hiệu quả rất khá.
Dù sao chụp ảnh và trang điểm đều rất đẹp, ý tưởng sáng tạo cũng rất tốt.
Rất nhiều fans vui quên trời đất cảm ơn tạp chí đã cho mình thấy được một mặt khác của idol nhà mình.
Chỉ có fans của Giang Diệp bị ngược tơi tả.
Mỗi tạp chí đều có một màn phỏng vấn riêng về chuyên môn của các cô.
Mà phỏng vấn của Giang Diệp lại là như này.
[Q: Vì sao lại nghĩ mình ở thời không khác lại có dáng vẻ như vậy?]
[A: À....!Tôi nghĩ như này, có lẽ những lựa chọn khác nhau sẽ nảy sinh những thời không khác nhau nhưng có một số thứ sẽ không thay đổi.
Ví dụ như tôi vẫn là tôi, linh hồn của tôi vẫn là như vậy.
Cho nên tôi cho rằng cho dù ở thời không nào, thần tượng Giang Diệp vẫn sẽ là thần tượng Giang Diệp, khác nhau ở chỗ cô có thể làm được tới mức nào.
Tôi nghĩ mình của thời không khác cũng sẽ nỗ lực như vậy nhưng không có được sự hướng dẫn và may mắn của mình, tôi cũng thông qua chuyện này mà cảnh tỉnh bản thân, không cần ôm lòng may mắn với tất cả mọi thứ, phải làm cho tốt tất cả mọi chuyện, phải đối xử thật tốt với mỗi người]
Fans vừa ôm hai trang tạp chí như báu vật vừa cảm thấy đau lòng.
Trên siêu thoại của Weibo toàn là tiếng khóc vang trời.
[Nhìn ra được con bé thực sự thích công việc này.
Đừng lo lắng, dù là ở thời không nào, idol Giang Diệp mãi mãi sẽ là idol Giang Diệp nhưng ở thời không nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ là fans của em]
[Hu hu hu bé con đừng nghĩ vậy, dù là ở thời không nào, em đều nhất định sẽ sáng lấp lánh]
[Không sai! Bọn tui nhất định sẽ không để chuyện như vậy xảy ra! Giang Diệp em nghe đây! Cả đời này em phải ở trên sân khấu làm idol mãi nhé!]
...
Lúc Giang Diệp nhìn thấy mình ở trên tạp chí, thực ra mũi cũng có chút cay cay.
Thực ra lần nào cô cũng không phải vì muốn ngược fans.
Cô chỉ là muốn mượn máy quay nhìn lại mình của lúc trước.
Ký ức đời trước của cô chỉ dừng ở trước tai nạn xe cộ cho nên cô cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Có người tới đón cô hay không, có người lập bia mộ cho cô hay không, có người tế bái cô hay không, hoặc là ít nhất có người nhớ tới cô hay không.
Chắc là không có rồi.
Nhưng không sao hết.
Giang Diệp đã từng không được ánh sáng chiếu tới, Giang Diệp đã biến mất ở thời không song song kia, cuối cùng cũng đã được cô đưa tới trước mọi người.
Giang Diệp sờ sờ chính mình ở trước màn hình điện thoại, hình như đang nói với cô ở thời không kia.
Bây giờ coi như tôi đã hoàn thành giấc mơ của cậu rồi.
Cậu có vui hơn không?
....
Trước đó Lương Úc mua quá nhiều rượu trái cây.
Mấy cô uống không hết nên cô nàng mạnh mẽ đưa hết cho Giang Diệp.
Giang Diệp: ...
Thứ này nếu bị quản lý bắt được cũng không giải thích được nên sau khi lấy về, cô lặng lẽ giấu trong ngăn kéo chung ở ký túc xá.
Kết quả chưa được mấy ngày đã bị Trình Chân kéo ngăn kéo ra nhìn thấy.
Cô nàng xem xét một hồi lâu sau đó hỏi Giang Diệp: "Cậu mua cái này từ bao giờ vậy? Uống ngon không?".
"À, Lương Úc cho".
Giang Diệp nhớ lại mùi vị lúc đó, nói: "Cũng được".
Trình Chân trước giờ chưa từng uống thứ này, tò mò hỏi, "Tớ có thể thử được không?".
"Uống đi", Giang Diệp nói, "Dù sao tớ hẳn không uống nữa đâu".
Trình Chân nghiêm túc phân vân giữa vị nho và vị đào, cuối cùng chọn vị đào.
Cô đang muốn mở lon ra liền nghe được tiếng điện thoại reo vang.
Trình Chân nhịn không được nói thầm một câu: "Sao giờ này còn có người gọi điện cho tớ chứ".
Giang Diệp: ...
Không phải kỳ lạ hơn là cô còn để chế độ âm thanh của điện thoại à?
Khó trách mười cái điện thoại của Trình Chân đã bị thu ba cái rồi.
May mà cô nàng có hàng tồn lại, không thì sợ là không chịu được tới khi chương trình kết thúc.
Trình Chân vừa mở lon vừa nghe điện thoại nhưng còn chưa uống đã cúp điện thoại.
Giang Diệp bị cô dọa sợ: "Làm sao vậy?".
Trình Chân không trả lời cô, sau khi cúp máy bèn lướt đi tìm kiếm gì đó.
Phản ứng đầu tiên của Giang Diệp chính là đã xảy ra chuyện.
Cô nhanh chóng đi lướt diễn đàn.
Quả nhiên có chuyện.
Bối cảnh nhà có hai ngôi sao của Trình Chân cuối cùng cũng đã phơi bày dưới ánh sáng.
Chuyện cô có một người bố làm đạo diễn và một người mẹ là ảnh hậu vốn đã khó giấu, vậy mà cũng bị cô nàng giấu tới bây giờ, thực ra cũng đã nằm ngoài dự đoán của Giang Diệp.
Bởi vì như cô nhớ ở kiếp trước, chuyện này được tung ra khi thi đấu được một nửa, tặng cho chương trình một đề tài có độ nóng cực lớn.
Giang Diệp lướt xuống.
Hiện tại người qua đường đều kinh ngạc nhiều hơn với bối cảnh của Trình Chân, không có bình luận ác ý nào, chẳng khác mấy so với đời trước.
[Trời ạ trước đó sao chưa từng nghe ai đào về bối cảnh nhà cô ấy vậy?]
[Con của ngôi sao mai danh ẩn tích tiến vào giới giải trí mưa sấm gió rền, kịch bản này kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đi]
Nhưng Giang Diệp phát hiện, Trình Chân càng nhìn điện thoại, nét mặt càng khó coi.
Sau một lúc lâu, cô ngửa đầu, uống hết cả lon rượu trái cây.
Rồi ném thẳng lon vào thùng rác.