Chuyện Giang Diệp và Trình Chân uống trộm rượu cuối cùng vẫn bị quản lý phát hiện.
Tửu lượng của Trình Chân không tốt, uồng được hai lon thì nói chuyện cũng đã không rõ ràng.
Giang Diệp kể chuyện cũ cho cô nghe, dỗ cô xong cho là cô không sao nữa, quyết định để cô trong phòng ngủ một lát cũng tiện điều chỉnh cảm xúc của bản thân, còn mình thì ra cửa hàng tiện lợi một chuyến.
Không ngờ là Trình Chân không ngủ còn rời khỏi giường.
Cô say tới độ chân đi đường chéo, ra ngoài không lâu thì đầu gõ coong coong vào cửa kính, dọa cả quản lý sợ rằng có thực tập sinh nào do áp lực quá mà tự sát.
Kết quả cuối cùng là Trình Chân ngoan ngoãn nói lại hết thảy.
Vì thể Giang Diệp xách túi đồ từ cửa hàng tiện lợi quay về xong cũng không hiểu sao mà bị quản lý phán đồng phạm, nhốt hai người trong phòng viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ.
Giang Diệp: ?
Khi cô uống rượu với Trình Chân cô nói gì cơ?
Ranh con này, đúng là nói gì trúng đó.
"Nghe nói hai cậu bị bắt được".
Lương Úc hỏi thăm, chẹp một tiếng, "Hai cậu đúng là, thế mà cũng bị bắt cho được?".
Giang Diệp không ngẩng đầu mà trả lời: "Xàm xí nữa là tớ khai cả cậu ra luôn nhé".
Lương Úc giơ tay che mồm, nói: "Được".
Lúc này Trình Chân cũng đã tỉnh rượu hơn trước rồi.
Nhưng cô mới viết được hai hàng đã buồn bực nằm úp xuống.
"Hai nghìn chữ cũng quá nhiều".
Cô nhỏ giọng nói, "Trước đó tớ phạm lỗi ở trường cũng chỉ phải viết một nghìn chữ, bây giờ tớ chỉ uống hai ngụm rượu thôi sao lại phải viết kiểm điểm hai nghìn chữ chứ?".
Giang Diệp: ...
Cô cũng cảm thấy mình rất oan nhưng phạt cũng phạt rồi, chỉ đành đáp lời: "Viết mau đi.
Quản lý vừa nói rồi, bản kiểm điểm này của hai ta còn phải đăng công khai, dán ở tầng một của ký túc xá.
Quả là hiện trường công khai xử tội rất lớn.
Trình Chân nghe vậy trợn mắt, vừa ngã quỵ trên tờ giấy trắng càng không muốn viết.
Dần dần có nhiều thực tập sinh tới hóng hót vây quanh ký túc xá của họ.
Kết hợp với những tin tức nhìn thấy trên diễn đàn, có thực tập sinh cũng đoán ra được một chút, cẩn thận hỏi Trình Chân: "Làm sao vậy? Cậu không sao chứ?".
Cũng có người thì thầm hỏi tin tức: "Trình Chân, cậu thực sự là con gái của Trình Mộc Hà và Dương Lâm à? Trời ạ đỉnh quá đi, tớ thích mẹ cậu lắm lắm! Có cơ hội có thể hỏi thăm cô ấy dùm tớ được không?".
Giang Diệp: ...
Thật là cái hay không nói toàn nói cái dở.
Cô nhìn Trình Chân, chỉ thấy cô cắn cắn đầu bút, không trả lời, nét mặt đương nhiên càng thêm buồn bực.
Cuối cùng người tới là Đàm Mộng.
Cô ở ngoài cửa nhìn quanh trong chốc lát, vừa muốn đi vào nhìn bọn họ nhưng lại hơi xấu hổ.
Giang Diệp liếc liếc mắt nhìn cô, cười nói: "Cậu tới làm thần giữ cửa cho bọn tớ à?".
Đàm Mộng: "...!Không".
Ở lần công diễn ba, Trình Chân được Đàm Mộng huấn luyện vô cùng nghiêm khắc và chỉnh chu nên bây giờ nghe thấy giọng của cô đã hình thành phản xạ có điều kiện.
Cô theo bản năng ngồi thẳng người, xoạt xoạt giấy bắt đầu viết.
Giang Diệp: ...
Đàm Mộng là dây cót của cô à?
"Uống rượu cũng bị phát hiện, hai cậu ngốc chết được".
Đàm Mộng cũng đi tới, làm bộ lơ đãng hỏi một câu, "Còn lại bao nhiêu chữ nữa?".
Giang Diệp nhìn đại khái, nói: "Một nghìn".
Trình Chân: ?
Cô nhìn bản thân nửa tiếng rồi còn chưa được 500 chữ, khẽ cắn môi, bốn bỏ năm làm tròn lên, "Tớ cũng chỉ còn gần một nghìn".
Giang Diệp nhìn thoáng qua sự chênh lệch nhìn được bằng mắt thường trên giấy của cô ấy và giấy của mình: ...
Trình Chân chớp chớp mắt với Đàm Mộng.
"Đừng nhìn tớ".
Đàm Mộng lập tức nói.
"Tớ cũng sẽ không giúp ai viết cả, nghĩ cũng đừng nghĩ".
Trình Chân lắc đầu hỏi, "Chẳng lẽ cậu không muốn hỏi tớ cái gì hả?".
Người vừa tới nhìn cô rất nhiều nhưng phần lớn đều nói bóng nói gió hỏi thăm cô xem cái dưa kia có phải thật hay không.
Này cũng rất bình thường.
Dù sao hóng hớt cũng là bản năng lớn thứ sáu của con người.
Có tin đồn lớn như vậy, lại chẳng phải ác ý gì, hỏi thăm cô một chút cũng là chuyện rất bình thường cho nên cô cho ràng Đàm Mộng do dự ở cửa lâu như vậy, lúc vào nói gần nói xa, là đang ngượng ngùng mở miệng hỏi cái này.
Vậy cô dứt khoát làm rõ trước.
Đàm Mộng vẫn không nói chuyện.
Tuy rằng không giống nhau nhưng cô bỗng cảm thấy Trình Chân của lúc này giống hệt với cô khi bị hào quang của Giang Diệp lấn át khi bình xét sơ cấp.
—— "Cậu cũng muốn hỏi chuyện Giang Diệp đúng không?".
——"Cậu không muốn hỏi tớ cái gì sao?"
"Nghĩ quá nhiều".
Đàm Mộng nói, "Tớ cũng chẳng quan tâm cậu".
Ánh mắt cô lơ đãng, lại không nhịn được bồi thêm một câu, "Huống hồ chuyện của cậu có liên quan gì tới tớ?".
Giang Diệp: ...
Cô cố gắng nín cười, giả vờ chính mình không tồn tại, tiếp tục im lặng viết bản kiểm điểm của mình.
Trình Chân lại chớp chớp mắt.
Lời này của Đàm Mộng tuyệt đối không thể nói là thân thiện nhưng cô nghe xong bỗng thấy vui hơn nhiều.
Cô cong cong mắt, "Cảm ơn cậu nha".
Đàm Mộng: "...!Cảm ơn tớ cái gì".
Trình Chân không trả lời, chỉ là nói, "Chỉ là cảm ơn cậu thôi".
Đàm Mộng: ...
Cô lại nhìn họ trong chốc lát, xong cũng ngồi xuống cùng.
Mới rồi còn nói chắc chắn sẽ không viết kiểm điểm cho cô ấy nhưng lúc này nhìn tốc độ viết kiểm điểm của Trình Chân thực sựq úa kém, vẫn là nán lại viết mẫu cho cô.
Mẫu kiểm điểm cô viết rất thông dụng.
Giang Diệp cũng trích ra hai câu, hiện tại thiếu câu kết là có thể xong việc rồi.
Trình Chân lúc viết kiểm điểm trong lòng còn chút mông lung, viết thêm mười phút còn thiếu 800 chữ nữa.
Cô vừa lầm bẩm oán giận quản lý quá nghiêm khắc vừa viết, điện thoại bỗng reo lên.
Trình Chân như người bạn nhỏ bị ấn đầu bắt làm bài tập bỗng tìm được lý do để không làm, vui vẻ cầm điện thoại lên, ấn nghe máy.
"Ồ".
Trình Chân nghe được giọng của đối phương, mặt mày gục xuống.
"À.
Chào mommy".
Mẹ của Trình Chân đương nhiên biết chuyện này.
Bà không tức giận chuyện Trình Chân giấu cả nhà đi tham gia tuyển chọn, chỉ đơn giản hỏi qua tình hình gần đây của Trình Chân, sau đó mới đi vào đề tài chính.
"Con muốn tiếp tục làm idol sao? Mẹ chỉ nghe nói thành đoàn rất vất vả, bé cưng à, không thì chúng ta mua một vị trí sau đó trở về thôi.
Nếu con muốn vào giới giải trí thì nói với mẹ và bố con cũng được mà, con muốn làm cái gì vậy, đi theo họ ra mắt làm gì? Mệt biết bao chứ".
Trình Chân ngơ mặt, kiên trì nói, "Con không cần".
"...!Được thôi, nếu con đã quyết thì mẹ cũng không có cách nào.
Vậy còn muốn làm C không? Con gái của mẹ vất vả tham gia một chương trình tuyển chọn, nếu không phải C thì sao cũng không dược đi?'.
Trình Chân mở máy có hơi to, Giang Diệp ở đây đang viết kết bài cũng nghe được.
Giang Diệp: ...
Sao còn nhớ thương cả vị trí của cô chứ.
Nhưng mà đối diện với ánh mắt hoang mang bối rối vội quay sang của Trình Chân, cô rất tự giác mà nhìn trời, ý bảo hai người nói chuyện vui vẻ là được, không cần phải xen vào sự sống chết của tớ.
"Không cần".
Trình Chân kiên định lặp lại, "Tuyệt đối không cần.
Từ nhỏ tới lớn tất cả mọi chuyện đều là do bố mẹ sắp xếp, con tới tham gia tuyển chọn chính là muốn nhìn thử xem không có bố mẹ con có thể tự dựa vào năng lực của mình khiến mọi người yêu thích hay không".
Nhìn thấy cô sẽ không ai nói là con của bố hay mẹ cô hay Trình Chân đúng là con nhà họ mà chỉ nói với cô, Trình Chân cậu rất giỏi, rất nhiều người chúng tớ đều rất thích cậu.
"...!Được được, mẹ đã biết, chờ ra mắt rồi sau đó mẹ sẽ tới xem các con".
Trình Chân ngưng một chút, trước khi cúp máy vẫn ngoan ngoãn nói một câu, "Cảm ơn mẹ".
Trình Chân nói xong cúp máy.
Xém tí nữa bị cướp mất C là Giang Diệp cũng thở phào một hơi.
Cô viết xong bản kiểm điểm, sau đó hỏi cô: "Cậu thực sự nghĩ kỹ rồi?".
Trình Chân gật mạnh đầu: "Nghĩ kỹ rồi.
Trước đó tớ đúng là vì nghe nói tuyển chọn rất vui nên mới tới nhưng giờ không phải".
Bây giờ không chỉ có người thích cô, có người sẽ vì mọi hành động cử chỉ của cô mà thấy lo lắng, có người chỉ coi cô như Trình Chân để đối đãi.
Còn có một nhóm bạn rất tốt rất tốt là thực tập sinh ở đây kết bạn với cô không phải vì cô là con gái của Trình Mộc Hà hay Dương Lâm.
Đây đều là những trải nghiệm mà trước giờ cô chưa từng có.
"Nếu có thể, tớ muốn được ra mắt với các cậu".
Trình Chân nhìn Đàm Mộng, nghiêm túc nói, "Hơn nữa, tớ còn muốn cô giáo Đàm Mộng tiếp tục dạy tớ nhảy đó".
Cô bắt đầu thử thách bản thân ở những lĩnh vực mình không am hiểu, khi học tập cũng sẽ đột phá bản thân, lại vì mỗi một tiếng vỗ tay khen cô tiến bộ mà cảm thấy vui sướng vô cùng.
Cô nghĩ, cô của hiện tại, hẳn đã có tư cách nói, tôi cũng có ước mơ của mình
Đàm Mộng cũng ngơ ra nhìn cô một lúc, bỗng gật đầu: "Tớ đã biết".
Trình Chân còn chưa kịp nói cảm ơn, cô nàng đã nói tiếp, "Vậy về sau lúc dãn cơ xin đừng khóc nhé, không cần lau nước mắt trên quần áo tớ, cũng không cần kéo tớ rồi hô to mẹ ơi con muốn về nhà, có thể chứ?".
Giang Diệp: ...
Cô bỗng nhiên có hơi tò mò, lần công diễn ba, trong phòng tập của họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy.
Không thể không nói, giáo viên Đàm Mộng, cô thực sự vất vả rồi.
...
Tập bảy công diễn tuy chưa được đăng lên nhưng thực tập sinh cần quay một ít tư liệu cho tập tám tuyên bố thứ hạng.
Tất cả thực tập sinh hôm nay nhận được thông báo mới, nói là phải quay một đoạn lừa tình, các thực tập sinh cần cổ vũ bản thân khi sắp nghênh đón lần tuyên bố thứ hạng thứ ba.
Cùng ngày, mỗi thực tập sinh đứng xếp hàng, một đám đơn độc đi vào quay.
Giang Diệp và Trình Chân tới muộn bèn ngồi ở ngoài chờ.
Nhưng hai người họ đợi trong chốc lát mới phát hiện nét mặt của các thực tập sinh đi ra không quá thích hợp.
Có che miệng, có che ngực, có đỏ mắt chạy trối chết.
Nhưng hỏi họ thì họ lại ra vẻ bí ẩn, "Không thể nói, chương trình không cho tiết lộ.
Tớ chỉ có thể nói cho cậu biết rằng là một trải nghiệm vô cùng kỳ diệu".
Giang Diệp: ...
Chờ Lâm Tối đi ra, nét mặt cũng không tốt lắm.
Giang Diệp biết cô chẳng thích mấy phân đoạn lừa nhau này nên càng tò mò, "Làm sao vậy?".
Lâm Tối nghĩ nghĩ, đi đường vòng: "Bên trong có thứ rất thú vị, các cậu tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý cho tốt".
Giang Diệp: ....?
Đến lượt Giang Diệp đi vào.
Trình Chân cổ vũ cho cô: "Cố lên, chờ cậu ra rồi cho tớ feedback nhé".
Giang Diệp gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Đây không tính là một không gian lớn, trống không, bên trong chỉ có một cái ghế ngồi và đối diện nó là một cái gương.
Nhân viên công tác chỉ dẫn cho cô: "Có thể ngồi trước gương sau đó đối thoại với bản thân, cổ vũ cố lên cho bản thân hay gì đó trong lần nghênh thứ hạng sắp tới".
Giang Diệp ngồi xuống, nét mặt bất biến nhìn chiếc gương.
"Sắp tới lần tuyên bố thứ hạng thứ ba rồi.
Ừm, thực ra tâm trạng của tớ khá ổn, không ngờ là một đường tới đây có thể thuận lợi như vậy..."
Giang Diệp nói được một nửa, ánh đèn trong phòng bỗng tối đi.
Cô cũng không hoảng sợ, chỉ là giương mắt lên nhìn, rất nhanh liền phát hiện trong gương trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một bộ mặt đáng sợ.
Tóc tai tán loạn, da trắng bệch, vài chỗ ở mắt và miệng còn có máu.
Hẳn là một cái hình tượng quỷ oán rồi.
Giang Diệp: ...
Cô bất động thanh sắc mà nhìn chăm chăm họ hai giây, sau đó mở miệng nói: "Chào chị gái".
Giang Diệp chỉ chỉ mặt mình, cười cười bảo cô, "Chỗ này của chị, dặm thêm phấn nhé".
Nhân viên công tác phụ trách vai nữ quỷ: "???"
Em là ma quỷ à?