Trọng Sinh Sau Khi Nằm Vùng Bị Chết Thảm

Edit: thauyn22 tại Watt.pad.

Tô Việt thong dong xoay người lại, mặt không đổi sắc rút ra con dao găm màu đen, bình tĩnh vững vàng một mình chiến đấu, cậu không cho phép bất kỳ kẻ nào làm hỏng buổi phát sóng trực tiếp Triệu Đình Uyên nhận tội, cũng không cho phép những chiến binh hàng đầu kia cơ hội cứu viện Chu Lập Ngôn.

Thẩm Vân nhìn bốn đồng đội đang liều chết với Tô Việt, hắn ép chặt máy truyền tin bên tai, trầm giọng chất vấn: “Bộ trưởng Tiêu, tình báo ông đưa tôi có vấn đề, ông xác định mục tiêu này đã trải qua kiểm tra đo lường chiến lực một cách khoa học, và thật sự là một cấp A tiêu chuẩn?”

m thanh đứt quãng của Tiêu Viễn truyền đến, mang theo lửa giận, nói: “Hắn là tinh anh hoàn hảo được trung tâm bồi dưỡng nhân tài đào tạo ra, chiến lực đạt tới cấp A không phải tình huống bình thường sao? Hay là ông cảm thấy việc phá hủy tòa nhà của Bộ vũ trang chúng tôi là việc người thường có thể làm được?”

Giọng điệu Thẩm Vân chậm lại, hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm thân ảnh chiến đấu của Tô Việt, nói: “Tôi không có ám chỉ lực lượng phòng thủ của Bộ vũ trang yếu, không chịu nổi một đòn, nhưng ông cần phải hiểu rõ một việc, hắn đang chiến đấu cùng bốn đồng đội của tôi, đều là chiến binh cấp A đứng đầu, hắn một mình, lấy một chọi bốn, chẳng lẽ đây cũng là tình huống bình thường sao?”

Tiêu Viễn im lặng vài giây, lần nữa mở miệng, hô hấp đã nặng thêm vài phần: “Tô Việt đã trải qua nhiều lần kiểm tra chiến lực, xác thực là cấp A, điểm này tôi có thể đảm bảo, nhưng có khả năng trong quá trình kiểm tra hắn đã cố ý áp chế thực lực, che giấu sức chiến đấu thật sự của bản thân.”

Thẩm Vân bác bỏ: “Chuyện này không có khả năng, dưới sự kích thích tinh thần của máy kiểm tra, không ai có thể chịu được nếu không giải phóng toàn bộ sức chiến đấu.”

Trong giọng nói của Tiêu Viễn mang theo vài phần chua xót, hắn nói: “Trước đây, tôi cũng không cho rằng có người có thể ở dưới mí mắt của Đế Quốc, xốc thẳng Bộ vũ trang lên trời, chẳng lẽ tình huống này bình thường sao? Cơ bản không thể dùng lẽ thường để nói đến Tô Việt.”

Thẩm Vân cười lạnh: “Bộ trưởng Tiêu, ông giao cho tôi một nhiệm vụ thật tốt, vừa lơ đãng là toàn quân bị diệt.”

Tiêu Viễn vội vàng trấn an: “Trên người hắn đã bị tiêm một lượng lớn thuốc đặc biệt, theo lý thuyết hắn đã sớm đến cầu xin tôi cho thuốc, không ngờ vẫn luôn kiên cường hiện tại, hẳn là đã tới giới hạn rồi, không thể kéo dài thêm, cảm giác đau đớn tột cùng và dữ dội sẽ làm hắn khó có thể tập trung chiến đấu, hoàn toàn mất đi khống chế.”

Thẩm Vân lại nói: “Phải không? Nhưng tôi không nhìn ra một chút dấu hiệu suy yếu nào của hắn.”

Tiêu Viễn nghiêm nghị nói: “Mặc kệ thế nào, các ông cần phải bắt lấy hắn, bất kể là sống hay chết, chúng ta phải lập tức chấm dứt trò hề này, bằng không không ai có thể thoát khỏi áp lực cùng buộc tội của Đế quốc.”

Thẩm Vân nhàn nhạt đáp: “Đạo lý đó tôi hiểu, chỉ là muốn nhắc nhở ông sự việc lần này cực kỳ nghiêm trọng, mục tiêu rất khó giải quyết, nếu chúng tôi hỗ trợ kết thúc thành công, kia……”

Tiêu Viễn: “Vậy thì Bộ vũ trang nợ ông một ân tình lớn, ngoại trừ thù lao và chi phí đã thỏa thuận trước đó, còn muốn gì nữa cứ việc báo, nếu trốn tránh đều là lỗi của tôi.”

Chiến lực cấp A cấp tuy rằng nằm trong sự kiểm soát của Đế Quốc, nhưng một lần muốn triệu tập nhiều như vậy, còn muốn cho bọn họ liều chết chiến đấu, ngay cả bộ trưởng Bộ vũ trang cúi đầu nhờ cậy, còn đưa ra đủ thành ý.

Thẩm Vân hài lòng gật đầu: “Được, xem như cho ông mặt mũi, đừng nói là tồn tại một siêu cấp A, dù cho có không phải người, tôi cũng sẽ biến nó thành mẫu vật đặt nó lên bàn làm việc của ngài.”

Tiêu Viễn thoáng yên lòng, hắn nghiêm túc nói: “Vậy chúc các ông thành công, chờ đợi các vị chiến thắng trở về.”

Thẩm Vân tắt máy, ngẩng đầu nhìn hai đồng đội đã bị Tô Việt đánh bại, khóe môi gợi lên một độ cung tàn nhẫn, đối thủ đủ mạnh như vậy mới có thể khiến người có hứng thú khiêu chiến.

Tô Việt trước sau vẫn luôn chú ý Thẩm Vân đang theo dõi trận chiến, thấy hắn lấy từ trong ba lô sau lưng ra một khẩu pháo lửa mây*, đây tuyệt đối là vũ khí cấm, bởi vì lửa mây từ pháo chạm vào người sẽ gây ra sự ăn mòn không thể khắc phục, đã bị Liên Minh Tinh Tế hoàn toàn cắt đứt sản xuất, không ngờ rằng Thiên Tinh đế quốc lại lén vi phạm quy ước.

Tên gốc火云炮, mình không tìm được tên tiếng Việt nên không biết có phải tác giả tự đặt không, nếu bạn nào biết thì để lại cmt mình sẽ chỉnh lại nha, còn tên này mình tự đặt theo từ tiếng Trung á, thanks mấy b!

Sắc mặt Tô Việt ngưng đọng, cậu nhanh chóng né được phát pháo đầu tiên của Thẩm Vân, vách tường phía sau nháy mắt biến thành tro bụi, chỉ để lại một chút tàn tích. Hai tên cấp A đang chiến đấu với cậu bắt đầu cẩn thận phối hợp với đòn tấn công củaThẩm Vân, để tránh vô tình bị thương đến chết.

Triệu Đình Uyên cuối cùng đã thú nhận tất cả bằng chứng phạm tội của Bộ vũ trang Đế Quốc mà hắn nghĩ ra, hắn còn muốn nói gì đó để kéo dài thời gian, nhưng đã bị Tô Việt nhìn thấu.

Tô Việt một bên chiến đấu kịch liệt với đội chi viện, một bên phóng ra vài con dao nhỏ, uy hiếp Chu Lập Ngôn qua thay người, nói ra thứ có ích, đừng để người xem phát sóng trực tiếp oán giận nội dung quá nhạt nhẽo.


Chu Lập Ngôn không cách nào phản kháng, hắn hận đám người Thẩm Vân vô dụng còn không chặn được loại dao nhỏ này, lại ảo não nghĩ lúc ấy hắn không nên chuẩn bị nhiều như vậy, vốn là muốn dùng cắt cơ thể Triệu Thanh, trên mặt còn được tẩm thuốc tăng đau đớn, không nghĩ tới bị Tô Việt nhặt được còn bị dùng làm phi tiêu.

Hắn chỉ có thể điều khiển xe lăn đi qua, Tô Việt thản nhiên liếc nhìn giáo sư Chu trên xe lăn, ánh mắt lướt qua lọ thuốc tra tấn bên cạnh, những thứ này hẳn là được đặc biệt chuẩn bị cho Triệu Thanh?

Cậu định giải quyết đám người Thẩm Vân trước, chờ Chu Lập Ngôn nhận tội xong, liền dùng thuốc này đưa giáo sư lên đường.

Chu Lập Ngôn không quay đầu lại nhìn cuộc chiến kịch liệt, hắn đã đoán được kết cục, không nhịn được phát run trong lòng, quyết không thể ngồi chờ chết.

Giao tiếp ánh mắt với Triệu Đình Uyên, hắn nhanh tay lẹ mắt, dùng ngón tay bị bỏng của mình nắm chặt một ống tiêm, bỗng nhiên nhào qua đâm lên người Triệu Đình Uyên. Theo thuốc tra tấn bị tiêm vào, Triệu Đình Uyên sắc mặt tái nhợt, ngũ quan vặn vẹo, phát ra âm thanh gào thét cực kỳ bi thảm.

Chu Lập Ngôn không chút do dự, một cây lại một cây, một ống lại một ống, để sống sót, hắn có thể làm bất cứ điều gì, như muốn nói tự chứng minh bản thân như thế đã đủ hay chưa?

Tô Việt không nghĩ giáo sư Chu sẽ phản ứng như vậy, cậu có hơi mất tập trung, bị Thẩm Vân bên cạnh tìm cơ hội phản công, trở lại chiến trường với hỏa lực mới nhất.

Khi Triệu Thanh từ trên không nhảy xuống, thứ anh nhìn thấy chính là cảnh tượng hỗn loạn này.

Cha nuôi của anh không ngừng lăn lộn trên mặt đất, phát ra tiếng hét thảm thiết và tuyệt vọng, giống như người đang sống sờ sờ bị rút toàn bộ xương cốt, không thể giảm bớt, lại không cách nào tự sát, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

||||| Truyện đề cử: Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||

Chu Lập Ngôn ngồi liệt ở một bên, đầu óc đã mơ hồ, tinh thần dường như mất khống chế, đang ở trước màn hình phát sóng trực tiếp không ngừng kể rõ những việc xấu xa trong quá khứ, bao gồm cách trồng không giới hạn loại cây đặc biệt, chế ra thuốc khống chế tinh thần, giành thật nhiều ích lợi, lại làm sao chôn giấu những nhân viên vô tội vô tình bị nhiễm bệnh, giết người diệt khẩu sau đó chọn ra những đứa trẻ có thiên phú để huấn luyện, làm cạn kiệt mọi giá trị của những gia đình đã bị tiêu diệt.

Hắn không mô tả chi tiết quá trình phạm tội này, nhưng hắn khai ra mạng lưới từ trên xuống dưới những người tham dự, có giai cấp thống trị cao cao tại thượng, cũng có số lượng không ít lãnh đạo trụ cột, còn có rất nhiều quan chức cấp dưới, hợp tác tổ chức, cho thuê vũ khí v.v...

Bài phát biểu của Chu Lập Ngôn có thể bổ sung cho lời khai của Triệu Đình Uyên, cũng có thể trở thành bằng chứng sắc bén lại trực tiếp, nó đóng đinh Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc vào cây cột sỉ nhục, đồng thời làm rung chuyển nền tảng của toàn bộ Thiên Tinh đế quốc, lớp nguỵ trang hoa lệ bị lột bỏ, lộ rõ từng ngóc ngách tối tăm trước mặt dân chúng.

Tô Việt thong dong xoay người lại, mặt không đổi sắc rút ra con dao găm màu đen, bình tĩnh vững vàng một mình chiến đấu, cậu không cho phép bất kỳ kẻ nào làm hỏng buổi phát sóng trực tiếp Triệu Đình Uyên nhận tội, cũng không cho phép những chiến binh hàng đầu kia cơ hội cứu viện Chu Lập Ngôn.

Thẩm Vân nhìn bốn đồng đội đang liều chết với Tô Việt, hắn ép chặt máy truyền tin bên tai, trầm giọng chất vấn: “Bộ trưởng Tiêu, tình báo ông đưa tôi có vấn đề, ông xác định mục tiêu này đã trải qua kiểm tra đo lường chiến lực một cách khoa học, và thật sự là một cấp A tiêu chuẩn?”

m thanh đứt quãng của Tiêu Viễn truyền đến, mang theo lửa giận, nói: “Hắn là tinh anh hoàn hảo được trung tâm bồi dưỡng nhân tài đào tạo ra, chiến lực đạt tới cấp A không phải tình huống bình thường sao? Hay là ông cảm thấy việc phá hủy tòa nhà của Bộ vũ trang chúng tôi là việc người thường có thể làm được?”

Giọng điệu Thẩm Vân chậm lại, hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm thân ảnh chiến đấu của Tô Việt, nói: “Tôi không có ám chỉ lực lượng phòng thủ của Bộ vũ trang yếu, không chịu nổi một đòn, nhưng ông cần phải hiểu rõ một việc, hắn đang chiến đấu cùng bốn đồng đội của tôi, đều là chiến binh cấp A đứng đầu, hắn một mình, lấy một chọi bốn, chẳng lẽ đây cũng là tình huống bình thường sao?”

Tiêu Viễn im lặng vài giây, lần nữa mở miệng, hô hấp đã nặng thêm vài phần: “Tô Việt đã trải qua nhiều lần kiểm tra chiến lực, xác thực là cấp A, điểm này tôi có thể đảm bảo, nhưng có khả năng trong quá trình kiểm tra hắn đã cố ý áp chế thực lực, che giấu sức chiến đấu thật sự của bản thân.”

Thẩm Vân bác bỏ: “Chuyện này không có khả năng, dưới sự kích thích tinh thần của máy kiểm tra, không ai có thể chịu được nếu không giải phóng toàn bộ sức chiến đấu.”

Trong giọng nói của Tiêu Viễn mang theo vài phần chua xót, hắn nói: “Trước đây, tôi cũng không cho rằng có người có thể ở dưới mí mắt của Đế Quốc, xốc thẳng Bộ vũ trang lên trời, chẳng lẽ tình huống này bình thường sao? Cơ bản không thể dùng lẽ thường để nói đến Tô Việt.”

Thẩm Vân cười lạnh: “Bộ trưởng Tiêu, ông giao cho tôi một nhiệm vụ thật tốt, vừa lơ đãng là toàn quân bị diệt.”

Tiêu Viễn vội vàng trấn an: “Trên người hắn đã bị tiêm một lượng lớn thuốc đặc biệt, theo lý thuyết hắn đã sớm đến cầu xin tôi cho thuốc, không ngờ vẫn luôn kiên cường hiện tại, hẳn là đã tới giới hạn rồi, không thể kéo dài thêm, cảm giác đau đớn tột cùng và dữ dội sẽ làm hắn khó có thể tập trung chiến đấu, hoàn toàn mất đi khống chế.”

Thẩm Vân lại nói: “Phải không? Nhưng tôi không nhìn ra một chút dấu hiệu suy yếu nào của hắn.”


Tiêu Viễn nghiêm nghị nói: “Mặc kệ thế nào, các ông cần phải bắt lấy hắn, bất kể là sống hay chết, chúng ta phải lập tức chấm dứt trò hề này, bằng không không ai có thể thoát khỏi áp lực cùng buộc tội của Đế quốc.”

Thẩm Vân nhàn nhạt đáp: “Đạo lý đó tôi hiểu, chỉ là muốn nhắc nhở ông sự việc lần này cực kỳ nghiêm trọng, mục tiêu rất khó giải quyết, nếu chúng tôi hỗ trợ kết thúc thành công, kia……”

Tiêu Viễn: “Vậy thì Bộ vũ trang nợ ông một ân tình lớn, ngoại trừ thù lao và chi phí đã thỏa thuận trước đó, còn muốn gì nữa cứ việc báo, nếu trốn tránh đều là lỗi của tôi.”

Chiến lực cấp A cấp tuy rằng nằm trong sự kiểm soát của Đế Quốc, nhưng một lần muốn triệu tập nhiều như vậy, còn muốn cho bọn họ liều chết chiến đấu, ngay cả bộ trưởng Bộ vũ trang cúi đầu nhờ cậy, còn đưa ra đủ thành ý.

Thẩm Vân hài lòng gật đầu: “Được, xem như cho ông mặt mũi, đừng nói là tồn tại một siêu cấp A, dù cho có không phải người, tôi cũng sẽ biến nó thành mẫu vật đặt nó lên bàn làm việc của ngài.”

Tiêu Viễn thoáng yên lòng, hắn nghiêm túc nói: “Vậy chúc các ông thành công, chờ đợi các vị chiến thắng trở về.”

Thẩm Vân tắt máy, ngẩng đầu nhìn hai đồng đội đã bị Tô Việt đánh bại, khóe môi gợi lên một độ cung tàn nhẫn, đối thủ đủ mạnh như vậy mới có thể khiến người có hứng thú khiêu chiến.

Tô Việt trước sau vẫn luôn chú ý Thẩm Vân đang theo dõi trận chiến, thấy hắn lấy từ trong ba lô sau lưng ra một khẩu pháo lửa mây*, đây tuyệt đối là vũ khí cấm, bởi vì lửa mây từ pháo chạm vào người sẽ gây ra sự ăn mòn không thể khắc phục, đã bị Liên Minh Tinh Tế hoàn toàn cắt đứt sản xuất, không ngờ rằng Thiên Tinh đế quốc lại lén vi phạm quy ước.

*Tên gốc火云炮, mình không tìm được tên tiếng Việt nên không biết có phải tác giả tự đặt không, nếu bạn nào biết thì để lại cmt mình sẽ chỉnh lại nha, còn tên này mình tự đặt theo từ tiếng Trung á, thanks mấy b!

Sắc mặt Tô Việt ngưng đọng, cậu nhanh chóng né được phát pháo đầu tiên của Thẩm Vân, vách tường phía sau nháy mắt biến thành tro bụi, chỉ để lại một chút tàn tích. Hai tên cấp A đang chiến đấu với cậu bắt đầu cẩn thận phối hợp với đòn tấn công củaThẩm Vân, để tránh vô tình bị thương đến chết.

Triệu Đình Uyên cuối cùng đã thú nhận tất cả bằng chứng phạm tội của Bộ vũ trang Đế Quốc mà hắn nghĩ ra, hắn còn muốn nói gì đó để kéo dài thời gian, nhưng đã bị Tô Việt nhìn thấu.

Tô Việt một bên chiến đấu kịch liệt với đội chi viện, một bên phóng ra vài con dao nhỏ, uy hiếp Chu Lập Ngôn qua thay người, nói ra thứ có ích, đừng để người xem phát sóng trực tiếp oán giận nội dung quá nhạt nhẽo.

Chu Lập Ngôn không cách nào phản kháng, hắn hận đám người Thẩm Vân vô dụng còn không chặn được loại dao nhỏ này, lại ảo não nghĩ lúc ấy hắn không nên chuẩn bị nhiều như vậy, vốn là muốn dùng cắt cơ thể Triệu Thanh, trên mặt còn được tẩm thuốc tăng đau đớn, không nghĩ tới bị Tô Việt nhặt được còn bị dùng làm phi tiêu.

Hắn chỉ có thể điều khiển xe lăn đi qua, Tô Việt thản nhiên liếc nhìn giáo sư Chu trên xe lăn, ánh mắt lướt qua lọ thuốc tra tấn bên cạnh, những thứ này hẳn là được đặc biệt chuẩn bị cho Triệu Thanh?

Cậu định giải quyết đám người Thẩm Vân trước, chờ Chu Lập Ngôn nhận tội xong, liền dùng thuốc này đưa giáo sư lên đường.

Chu Lập Ngôn không quay đầu lại nhìn cuộc chiến kịch liệt, hắn đã đoán được kết cục, không nhịn được phát run trong lòng, quyết không thể ngồi chờ chết.

Giao tiếp ánh mắt với Triệu Đình Uyên, hắn nhanh tay lẹ mắt, dùng ngón tay bị bỏng của mình nắm chặt một ống tiêm, bỗng nhiên nhào qua đâm lên người Triệu Đình Uyên. Theo thuốc tra tấn bị tiêm vào, Triệu Đình Uyên sắc mặt tái nhợt, ngũ quan vặn vẹo, phát ra âm thanh gào thét cực kỳ bi thảm.

Chu Lập Ngôn không chút do dự, một cây lại một cây, một ống lại một ống, để sống sót, hắn có thể làm bất cứ điều gì, như muốn nói tự chứng minh bản thân như thế đã đủ hay chưa?

Tô Việt không nghĩ giáo sư Chu sẽ phản ứng như vậy, cậu có hơi mất tập trung, bị Thẩm Vân bên cạnh tìm cơ hội phản công, trở lại chiến trường với hỏa lực mới nhất.

Khi Triệu Thanh từ trên không nhảy xuống, thứ anh nhìn thấy chính là cảnh tượng hỗn loạn này.

Cha nuôi của anh không ngừng lăn lộn trên mặt đất, phát ra tiếng hét thảm thiết và tuyệt vọng, giống như người đang sống sờ sờ bị rút toàn bộ xương cốt, không thể giảm bớt, lại không cách nào tự sát, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Chu Lập Ngôn ngồi liệt ở một bên, đầu óc đã mơ hồ, tinh thần dường như mất khống chế, đang ở trước màn hình phát sóng trực tiếp không ngừng kể rõ những việc xấu xa trong quá khứ, bao gồm cách trồng không giới hạn loại cây đặc biệt, chế ra thuốc khống chế tinh thần, giành thật nhiều ích lợi, lại làm sao chôn giấu những nhân viên vô tội vô tình bị nhiễm bệnh, giết người diệt khẩu sau đó chọn ra những đứa trẻ có thiên phú để huấn luyện, làm cạn kiệt mọi giá trị của những gia đình đã bị tiêu diệt.


Hắn không mô tả chi tiết quá trình phạm tội này, nhưng hắn khai ra mạng lưới từ trên xuống dưới những người tham dự, có giai cấp thống trị cao cao tại thượng, cũng có số lượng không ít lãnh đạo trụ cột, còn có rất nhiều quan chức cấp dưới, hợp tác tổ chức, cho thuê vũ khí v.v...

Bài phát biểu của Chu Lập Ngôn có thể bổ sung cho lời khai của Triệu Đình Uyên, cũng có thể trở thành bằng chứng sắc bén lại trực tiếp, nó đóng đinh Bộ vũ trang Thiên Tinh đế quốc vào cây cột sỉ nhục, đồng thời làm rung chuyển nền tảng của toàn bộ Thiên Tinh đế quốc, lớp nguỵ trang hoa lệ bị lột bỏ, lộ rõ từng ngóc ngách tối tăm trước mặt dân chúng.

Quân Thái Bạch điều khiển phi thuyền xoay quanh trên không, vẫn duy trì nhất định độ cao, thả dây thừng gọi Tô Việt đi lên.

Tô Việt không ngờ Quân Thái Bạch sẽ trở về, càng không ngờ tới sẽ thấy Triệu Thanh từ trên trời rơi xuống, giữa không trung giơ súng bắn ra, ngay lập tức áp chế một nhân viên vũ trang cấp A.

Trong cơn xuất thần, cậu tưởng như quay lại khoảnh khắc phản bội Triệu Thanh, Triệu Thanh cũng như thế nhảy xuống từ phi thuyền cứu cậu, đáng tiếc bị cậu cắt đứt dây thừng, kéo Triệu Thanh cùng nhau rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.

Tô Việt nắm dao găm đen trong tay màu đen, lợi dụng hỗn loạn loại bỏ thêm một chiến binh cấp A khác, chỉ còn lại Thẩm Vân, nhưng hắn trông không hề có vẻ hoảng loạn.

“Quạ Đen? Lính đánh thuê huyền thoại đại danh đỉnh đỉnh, đoàn trưởng binh đoàn Ám Nha?” Thẩm Vân cười cười, đáy mắt phát ra ánh sáng rực rỡ.

“Từ lâu đã muốn lĩnh giáo lực chiến với ngươi, không ngờ ngươi lại một lần nữa quay lại, là nhìn thấy Bộ vũ trang ăn đau, muốn tới nhặt của hời sao? Đáng tiếc xui xẻo gặp ta, giúp ta thỏa mãn mong muốn khiêu chiến của mình.”

Triệu Thanh đứng vững, họng súng nhắm ngay Thẩm Vân, đôi mắt hẹp dài của anh hơi nhướng lên, nói: “Chúc mừng ngươi, được như ước nguyện, chết nhắm mắt.”

Vừa dứt lời, tiếng súng vang lên, Thẩm Vân toàn lực né tránh, không ngờ Tô Việt ở một bên đã chờ sẵn trên đường né tránh của hắn.

Đáy mắt Thẩm Vân hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn nhận được tình báo là Tô Việt chủ mưu tổ chức trả thù, Triệu Thanh lợi dụng lúc hỗn loạn chạy trốn, hai người này lẽ ra không hợp tác mới đúng.

Huống chi trước đây, Tô Việt là nằm vùng phản bội Ám Nha, là Triệu Thanh hận không thể chính tay giết chết tên phản bội, thời điểm gặp nhau bọn họ không có rút đao đánh nhau, có thể là sợ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi, tuyệt đối không có đạo lý hợp tác chống địch.

Cho dù Tô Việt lựa chọn cùng hắn hợp tác, hoặc là Triệu Thanh lựa chọn cùng hắn hợp tác, khả năng vẫn cao hơn nhiều so với hai người buông bỏ thù hận, bắt tay giảng hòa.

Thẩm Vân nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng hắn không có nhiều thời gian để tự hỏi, người đứng đầu Bộ vũ trang và đoàn trưởng lính đánh thuê hàng đầu, Thẩm Vân vốn tưởng rằng vẫn còn có phần thắng, bất ngờ là dù dùng hết sức cũng không chống đỡ nổi qua ba đợt tấn công luân phiên của hai người, hai người này phối hợp thật sự quá mức ăn ý, bất khả chiến bại.

Sau một hồi chiến đấu ác liệt, Thẩm Vân bị Tô Việt dùng dao găm chặt đứt khẩu pháo, lại bị Triệu Thanh bắn một súng ngã xuống mặt đất, không thể tin mà hoàn toàn nhắm mắt.

Tô Việt xác định tất cả uy hiếp đã bị loại bỏ, cuối cùng cậu mới ngước mắt nhìn về phía đoàn trưởng Ám Nha, yết hầu cậu khẽ trượt, thấp giọng nói: “Đoàn trưởng, anh không nên nhảy xuống.”

Cơ thể mang theo vết thương chồng chất, đã không được chữa trị, lại cũng không có đủ chi viện, nếu có điều ngoài ý muốn, nếu là không đấu lại, đó chính là cục diện phải chết không thể nghi ngờ, thật sự không cần phải mạo hiểm như vậy.

Triệu Thanh chỉ cảm thấy lời này quen thuộc, nhưng mỗi lần đều xuất phát từ trái tim, lúc này đây anh vẫn như thế sẽ không hối hận.

Triệu Thanh cầm khẩu súng đen, xoay một vòng trong tay, sau đó tùy ý mà nâng tay lên, họng súng nhắm ngay đầu Tô Việt bên cạnh, khí thế của anh mạnh mẽ, phóng ra âm thanh lạnh lẽo nói: “Anh Vũ, ngươi……”

Triệu Thanh còn chưa nói xong, chỉ thấy được sắc mặt nam nhân tái nhợt nhìn anh một cái, như muốn mỉm cười, nhưng lại giống như hoàn toàn mất hết sức lực, chịu đựng đến giới hạn rồi, mất khống chế mà nhắm mắt ngã xuống.

Triệu Thanh còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng mà tiếp được Anh Vũ, ánh mắt vốn dĩ nham hiểm xẹt qua một tia khiếp sợ cùng bối rối.

Anh ngửi thấy mùi máu nhè nhẹ từ cổ áo Anh Vũ, chẳng lẽ vừa rồi chiến đấu bị thương?

Triệu Thanh cau mày cởi quần áo Anh Vũ ra, phát hiện bên trong chằng chịt vết thương, như bị người dùng dao găm cắt ra, lặp đi lặp lại, tầng tầng lớp lớp, vết thương mới cũ đan xen, tạo thành một mô hình tàn khốc làm người thót tim.

Đồng tử Triệu Thanh co rút, ngón tay Anh Vũ bỗng nhiên nắm chặt, kéo nếp gấp trên áo khoác của anh ra.

Dựa lên người Triệu Thanh Tô Việt có vẻ không thoải mái, sau khi ngất đi còn khẽ cau mày, chỉ cần vô ý đụng vào một cái, có thể cảm nhận được cơ bắp cậu tự nhiên căng chặt.

Triệu Thanh im lặng một lát, nắm chặt dây thừng tự động đưa người trở lại phi thuyền nhỏ, Quân Thái Bạch canh chuẩn thời cơ điều khiển phi thuyền nhanh chóng rời khỏi nơi này, mở ra chế độ tàng hình bay về hướng căn cứ Ám Nha.


Được nửa đường, Quân Thái Bạch nhịn không được thoáng nhìn ra sau, nhìn thấy Tô Việt vẫn hôn mê như cũ, đầu gối lên đùi Triệu Thanh, mà đoàn trưởng Ám Nha lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, đáy mắt đầy sương mù, tối tăm như vực sâu.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Quân Thái Bạch điều khiển phi thuyền xoay quanh trên không, vẫn duy trì nhất định độ cao, thả dây thừng gọi Tô Việt đi lên.

Tô Việt không ngờ Quân Thái Bạch sẽ trở về, càng không ngờ tới sẽ thấy Triệu Thanh từ trên trời rơi xuống, giữa không trung giơ súng bắn ra, ngay lập tức áp chế một nhân viên vũ trang cấp A.

Trong cơn xuất thần, cậu tưởng như quay lại khoảnh khắc phản bội Triệu Thanh, Triệu Thanh cũng như thế nhảy xuống từ phi thuyền cứu cậu, đáng tiếc bị cậu cắt đứt dây thừng, kéo Triệu Thanh cùng nhau rơi xuống vực sâu tuyệt vọng.

Tô Việt nắm dao găm đen trong tay màu đen, lợi dụng hỗn loạn loại bỏ thêm một chiến binh cấp A khác, chỉ còn lại Thẩm Vân, nhưng hắn trông không hề có vẻ hoảng loạn.

“Quạ Đen? Lính đánh thuê huyền thoại đại danh đỉnh đỉnh, đoàn trưởng binh đoàn Ám Nha?” Thẩm Vân cười cười, đáy mắt phát ra ánh sáng rực rỡ.

“Từ lâu đã muốn lĩnh giáo lực chiến với ngươi, không ngờ ngươi lại một lần nữa quay lại, là nhìn thấy Bộ vũ trang ăn đau, muốn tới nhặt của hời sao? Đáng tiếc xui xẻo gặp ta, giúp ta thỏa mãn mong muốn khiêu chiến của mình.”

Triệu Thanh đứng vững, họng súng nhắm ngay Thẩm Vân, đôi mắt hẹp dài của anh hơi nhướng lên, nói: “Chúc mừng ngươi, được như ước nguyện, chết nhắm mắt.”

Vừa dứt lời, tiếng súng vang lên, Thẩm Vân toàn lực né tránh, không ngờ Tô Việt ở một bên đã chờ sẵn trên đường né tránh của hắn.

Đáy mắt Thẩm Vân hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn nhận được tình báo là Tô Việt chủ mưu tổ chức trả thù, Triệu Thanh lợi dụng lúc hỗn loạn chạy trốn, hai người này lẽ ra không hợp tác mới đúng.

Huống chi trước đây, Tô Việt là nằm vùng phản bội Ám Nha, là Triệu Thanh hận không thể chính tay giết chết tên phản bội, thời điểm gặp nhau bọn họ không có rút đao đánh nhau, có thể là sợ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi, tuyệt đối không có đạo lý hợp tác chống địch.

Cho dù Tô Việt lựa chọn cùng hắn hợp tác, hoặc là Triệu Thanh lựa chọn cùng hắn hợp tác, khả năng vẫn cao hơn nhiều so với hai người buông bỏ thù hận, bắt tay giảng hòa.

Thẩm Vân nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng hắn không có nhiều thời gian để tự hỏi, người đứng đầu Bộ vũ trang và đoàn trưởng lính đánh thuê hàng đầu, Thẩm Vân vốn tưởng rằng vẫn còn có phần thắng, bất ngờ là dù dùng hết sức cũng không chống đỡ nổi qua ba đợt tấn công luân phiên của hai người, hai người này phối hợp thật sự quá mức ăn ý, bất khả chiến bại.

Sau một hồi chiến đấu ác liệt, Thẩm Vân bị Tô Việt dùng dao găm chặt đứt khẩu pháo, lại bị Triệu Thanh bắn một súng ngã xuống mặt đất, không thể tin mà hoàn toàn nhắm mắt.

Tô Việt xác định tất cả uy hiếp đã bị loại bỏ, cuối cùng cậu mới ngước mắt nhìn về phía đoàn trưởng Ám Nha, yết hầu cậu khẽ trượt, thấp giọng nói: “Đoàn trưởng, anh không nên nhảy xuống.”

Cơ thể mang theo vết thương chồng chất, đã không được chữa trị, lại cũng không có đủ chi viện, nếu có điều ngoài ý muốn, nếu là không đấu lại, đó chính là cục diện phải chết không thể nghi ngờ, thật sự không cần phải mạo hiểm như vậy.

Triệu Thanh chỉ cảm thấy lời này quen thuộc, nhưng mỗi lần đều xuất phát từ trái tim, lúc này đây anh vẫn như thế sẽ không hối hận.

Triệu Thanh cầm khẩu súng đen, xoay một vòng trong tay, sau đó tùy ý mà nâng tay lên, họng súng nhắm ngay đầu Tô Việt bên cạnh, khí thế của anh mạnh mẽ, phóng ra âm thanh lạnh lẽo nói: “Anh Vũ, ngươi……”

Triệu Thanh còn chưa nói xong, chỉ thấy được sắc mặt nam nhân tái nhợt nhìn anh một cái, như muốn mỉm cười, nhưng lại giống như hoàn toàn mất hết sức lực, chịu đựng đến giới hạn rồi, mất khống chế mà nhắm mắt ngã xuống.

Triệu Thanh còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng mà tiếp được Anh Vũ, ánh mắt vốn dĩ nham hiểm xẹt qua một tia khiếp sợ cùng bối rối.

Anh ngửi thấy mùi máu nhè nhẹ từ cổ áo Anh Vũ, chẳng lẽ vừa rồi chiến đấu bị thương?

Triệu Thanh cau mày cởi quần áo Anh Vũ ra, phát hiện bên trong chằng chịt vết thương, như bị người dùng dao găm cắt ra, lặp đi lặp lại, tầng tầng lớp lớp, vết thương mới cũ đan xen, tạo thành một mô hình tàn khốc làm người thót tim.

Đồng tử Triệu Thanh co rút, ngón tay Anh Vũ bỗng nhiên nắm chặt, kéo nếp gấp trên áo khoác của anh ra.

Dựa lên người Triệu Thanh Tô Việt có vẻ không thoải mái, sau khi ngất đi còn khẽ cau mày, chỉ cần vô ý đụng vào một cái, có thể cảm nhận được cơ bắp cậu tự nhiên căng chặt.

Triệu Thanh im lặng một lát, nắm chặt dây thừng tự động đưa người trở lại phi thuyền nhỏ, Quân Thái Bạch canh chuẩn thời cơ điều khiển phi thuyền nhanh chóng rời khỏi nơi này, mở ra chế độ tàng hình bay về hướng căn cứ Ám Nha.

Được nửa đường, Quân Thái Bạch nhịn không được thoáng nhìn ra sau, nhìn thấy Tô Việt vẫn hôn mê như cũ, đầu gối lên đùi Triệu Thanh, mà đoàn trưởng Ám Nha lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, đáy mắt đầy sương mù, tối tăm như vực sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận