Trọng Sinh Sau Khi Thế Gả Ta Thuần Phục Bệnh Kiều


Giọng nói trầm thấp.Minh Nhiêu sợ run lên, nàng há miệng một cái, đang muốn đáp lại thì nhìn thấy yết hầu của nam nhân hạ xuống nên quay mặt đi.

Hắn im lặng một lát rồi xoay người rời đi.Cảm giác áp bách biến mất, Minh Nhiêu thở phào một cái, bàn tay nhỏ yếu vuốt ngực.Cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì mỗi lần đối diện với hắn, cả cơ thể đều khẩn trương rất nhiều..

.

.Tiệc rượu được tiến hành được một nửa thì bầu không khí lại càng thêm nhiệt liệt.Đế vương trẻ tuổi cầm bảo ngọc quý hiếm mà ngoại bang tiến cống chơi ở trong tay, đối với ca vũ biểu diễn ở dưới cũng không có hứng thú lắm.Thái hậu đoan trang ngồi ở ghế chủ vị, dáng vẻ cao quý, ung dung khoan thai, đôi mắt phượng lãnh đạm trong trẻo nhìn lướt qua đám người ở trong điện.“Bệ hạ, tửu lượng thần kém cỏi, xin cáo lui trước.” Ngu Nghiên không nhiệt tình nói, muốn đứng lên.Hoàng đế Cảnh Huyền rời đôi mắt mê luyến từ trên bảo ngọc đi, có chút mê mang nhìn về phía Ngu Nghiên.Ngược lại là Thái hậu để ly rượu bạch ngọc trong tay xuống: “Hầu gia dừng bước.”Ngu Nghiên đứng lên, đôi mắt màu đen lãnh đạm liếc nhìn Thái hậu.Thái hậu nhẹ nhàng nói: “Hoàng đế chọn một vài bát tự của các cô nương mấy nhà cho An Bắc Hầu, An Bắc Hầu lại đây nhìn một chút, muốn chọn ai.”Ngu Nghiên nhìn phụ nhân ăn mặc y phục hoa lệ ở trước mặt, một lúc lâu mới cười lạnh một tiếng.Hoàng đế Cảnh Huyền đem bảo bối đặt trong lòng bàn tay, gật đầu liên tục.“Ba vị này trẫm đã thay An Bắc Hầu nhìn rồi, cũng không tệ.


Đích nữ của Lại bộ thượng thư Lý đại nhân là người thanh tú dịu dàng, có kiến thức hiểu lễ nghĩa.

Tiểu nữ nhi Hoàng vương cũng là biểu muội của trẫm, năm nay mười sáu tuổi, là người ngây thơ hồn nhiên, nhiệt tình hoạt bát, vừa vặn bù cho cái tính tình lạnh như băng của ngươi.

Còn có đích nữ Minh gia của Tín Quốc Công, tuy tướng mạo không tính là xuất chúng nhưng nghe nói tính cách của Văn Nhân rất tốt, tài học cũng xuất chúng.”“Ngu khanh năm nay hai mươi bảy tuổi, so với trẫm còn lớn hơn ba tuổi nhưng lại chưa có con nối dõi nhiều như trẫm.


Một thất thiếp cũng không có, thật sự là kỳ cục.”Ngu Nghiên không muốn nghe nữa, hắn không thèm để ý mà quay đầu lại, đột nhiên dừng lại một chút.Ngoài cửa cung có một nữ tử lặng lẽ chạy vào.Y phục màu xanh vốn là màu sắc tao nhã nhất nhưng lại bị dung nhan tuyệt sắc kia làm tăng thêm vẻ thướt tha yểu điệu vài phần.Nàng cúi đầu bước nhanh đi vào trong, cố hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống nhưng vẫn không nhịn được mà ho khan mấy tiếng, chọc cho công tử trẻ tuổi xung quanh trộm liếc nhìn về phía nàng.Ngu Nghiên híp mắt.Ánh mắt Hoàng đế sáng ngời: “Ngu khanh thấy ai vậy?”Hoàng đế nhìn theo tầm mắt của Ngu Nghiên, Minh Nhiêu đã ngồi xuống, bóng người bị Trần thị che lại nên ông ta chỉ có thể nhìn thấy được Trần thị và Minh Vân bên cạnh nàng.“Đây là.

.

.

Tín Quốc Công?”Ngu Nghiên rũ mắt xuống, lại ngồi xuống rồi bưng ly rượu lên.Hắn lại uống cạn thêm lần nữa.Thái hậu nghe thế thì bất mãn cau mày, cũng đưa đầu nhìn sang.

Bà ta cũng dùng đôi mắt kén cá chọn canh đánh giá Minh Vân, chân mày bà ta càng nhíu chặt hơn.“Sao thế, Thái hậu nương nương không hài lòng sao?”Cánh tay Ngu Nghiên chống ở trên bàn, tay nâng má, dáng ngồi rất làm càn nhưng lại bị hắn làm ra một cảm giác tiêu sái.Hắn kéo dài giọng điệu lười biếng của mình, hình như đã có chút men say: “Hay là nói nương nương đã lựa chọn được người, để cho thần chọn lựa chỉ là lớp ngụy trang mà thôi.”Thái hậu căng thẳng, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm Ngu Nghiên: “Ngươi chọn Minh gia?”Ngu Nghiên cười nói: “Họ Minh? Ngược lại rất dễ nghe.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận