Trọng Sinh Sau Khi Thế Gả Ta Thuần Phục Bệnh Kiều


Tuy là thịnh yến có quy mô rất lớn nhưng người nam nhân kia lại ăn mặc tùy tiện như cũ, hắn mang một trường bào bằng lụa màu đen, bên hông phối hợp với bảo kiếm, dung mạo nghiêm nghị, lạnh lùng thâm trầm.Vẻ mặt hắn vẫn lười biếng không quan tâm như cũ, giờ phút này khuôn mặt lạnh nhạt, bước chân vội vàng, khí thế lạnh lùng, không giống như là đến dự tiệc, ngược lại giống như đến để trả thù.“Tại sao hắn lại mang bội kiếm vào cung chứ.

.

.” Ở giữa có người nhỏ giọng than phiền.Trong nháy mắt có biến cố phát sinh —Loảng xoảng!Ở chỗ rẽ không biết có một cung nữ từ nơi nào chui ra, lỗ mãng ngã lộn nhào ở dưới đất một cái, dưới chân đứng không vững, cái mâm trong tay nghiêng nghiêng, toàn bộ rượu đều dính lên người An Bắc Hầu.Nam nhân nâng tay áo dính rượu lên, những vân mây chìm trong nước rượu liền tối đi một mảng.Cung nữ nơm nớp lo sợ quỳ rạp xuống dưới đất, nức nở khóc: “Hầu gia tha tội! Hầu gia tha tội!”An Bắc Hầu cúi đầu, vẻ mặt không nhìn ra được cái gì khiến cho người ta không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.Cung nữ kia cũng to gan, quỳ xuống đất sau đó đưa tay về phía nam nhân dùng khăn tay lau chùi.Bàn tay vừa mới nắm lấy vạt áo nam nhân thì nghe một tiếng soạt, thanh kiếm ra khỏi vỏ.Một ánh sáng vụt qua, ở dưới ánh mặt trời, thanh kiếm làm lay động đôi mắt Minh Nhiêu .Ngu Nghiên rút kiếm, quyết đoán giơ kiếm.Hắn chặt đứt một góc áo kia.Ánh mắt hắn đen nhánh, vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn đến cung nữ kia vì hoảng sợ mà ngây ngốc một lát, ngược lại ngẩng đầu nhìn lại.Một cái đã bắt gặp được ánh mắt của Minh Nhiêu.Tìm tòi nghiên cứu tầm mắt đến từ bốn phương tám hướng, chỉ có ánh mắt này là không giống với những người khác.Bốn mắt nhìn nhau, Minh Nhiêu chỉ cảm thấy lỗ tai mình bị trái tim đập nhanh làm cho điếc.Ngu Nghiên chỉ nhìn lướt qua đã tỉnh bơ thu hồi tầm mắt, sải bước rời đi.Chỉ có đám người hầu từ đầu đến cuối bận bịu đi theo ở phía sau lưng hắn, chỉ để lại một thân vệ nâng cung nữ từ dưới đất lên, che miệng rồi kéo xuống.Trên đài ngắm cảnh đồng loạt ồ lên.Nghe nói An Bắc Hầu cậy quyền kiêu ngạo, quân đội hùng hậu, cho đến bây giờ đều làm theo ý của mình, tự phụ khoe khoang, ai cũng không gặp qua người có tác phong sắc bén này.Bên trong hoàng cung không chỉ mang theo kiếm ung dung đi tới đi kui mà còn dám xử lý cung nhân ở trong cung.“Cái này đúng thật là.


.

.


Đúng thật là.

.

.” Một công tử nho nhã chọn từ một lúc lâu, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng: “Cố tình làm bậy!”“Không coi ai ra gì!”“Kiêu ngạo ương ngạnh!”Triều đại Đại Lâm theo văn, không quen nhìn võ tướng thô lỗ ngang tàng, An Bắc Hầu đã mười năm chưa hồi kinh, vừa trở lại bỗng nhiên ‘trở thành nổi tiếng’, đám công tử văn nhã này tụ tập lại lên án mạnh mẽ hành vi không ra gì của An Bắc Hầu.Từ chuyện hắn không lễ phép đến chuyện hắn coi thường cung quy, cuối cùng so sánh hắn với phản tặc nghiệp chướng nặng nề.Minh Nhiêu không có tâm tư nghe tiếp nữa.Đáy lòng căm phẫn của bọn họ có lẽ đã quên, là ai làm cho giang sơn này được yên bình, năm tháng vô lo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận