Tạ Cẩm Thành lòng tràn đầy vui mừng cầm lấy Thuần Quân.
【 Ta hoàn thành nhiệm vụ rồi.
】
Hệ thống gật gật đầu, suy tư mà nhìn hắn nói:
【 Ký chủ này, ngươi có biết tại sao Hình Phạt trưởng lão ở Vạn Kiếm Tông địa vị bất phàm nhưng vẫn không trí không? 】
Tạ Cẩm Thành: 【 Vì sao? 】
Hệ thống: 【 Bởi vì ngoại trừ thiên phú kinh người, nó còn yêu cầu đoạn tình tuyệt ái, bất kì kẻ nào phá giới không chỉ bị tước đi vị trí trưởng lão, mà sẽ còn bị phế bỏ toàn bộ tu vi.
Nếu ngươi muốn giết Vân Dung, đem thứ vốn dĩ thuộc về mình đoạt lại hết thảy, có một con đường.
】
Tạ Cẩm Thành không cần nói tiếp đã hiểu ý hệ thống.
【 Ngươi là muốn Vân Dung phá giới vì ta, sau đó nhân cơ hội ngồi lên vị trí của y? 】
Tạ Cẩm Thành thân là đệ tử của Vân Dung, nếu Vân Dung bị phế, hắn lại vừa lúc phù hợp hết thảy điều kiện, không thể nghi ngờ sẽ trở thành người được chọn.
【 Ngươi quá xem thường y rồi, kiếp trước ta thích y như vậy, dùng cả đời theo đuổi y, y có nửa điểm động tình với ta sao? Còn mệt chết ta làm sư tôn y nhiều năm như vậy, y lại cấu kết với Sở Từ đối phó ta, lúc hạ thủ còn chả thèm có lấy nửa điểm nương tay, loại người này căn bản không có nhân tính, tình người gì hết!!! Khiến y phá giới? Ngươi nói ra cũng nhẹ nhàng quá ha, này không phải so với giết y còn khó hơn à? 】
Tạ Cẩm Thành cảm thấy cách này không có khả năng thực hiện được.
Hệ thống lại nói.
【 Vừa rồi lúc ngươi tiến vào linh phủ của hắn, ta đã thấy trong hắn có một chỗ hổng, tuy bị che giấu rất khó nhìn ra, nhưng khi ngươi cầm Thuần Quân Kiếm, y tựa hồ đã chịu ảnh hưởng nào đó, chỗ hổng kia cũng rõ ràng hơn.
】
Tạ Cẩm Thành nhớ rằng kiếp trước quả thật y không có bất kì lỗ hổng ở nơi đó.
Vân Dung tu vô tình đạo đã đạt đến độ cực hảo.
Thật lòng mà nói, ngoại trừ tông môn cùng kiếm thuật, y hoàn toàn không để bất cứ thứ gì vào lòng.
Cho nên, lỗ hỏng vừa nãy hệ thống của hắn thấy mới chỉ xuất hiện ở kiếp này.
【 Ngươi chỉ cần tìm được thứ làm hắn sinh ra lỗ hổng kia liền có cách hủy hoại y.
】
Hệ thống chắc chắn nói.
Tạ Cẩm Thành ở Trường Minh Phong cũng đã mấy năm, người ở đây cùng kiếp trước giống nhau như đúc, không xuất hiện thêm bất kì người mới nào.
Cái biến số này hắn tìm không ra đâu.
Hệ thống lại suy nghĩ biện pháp cho hắn.
【 Trên thế gian có ba mặt thủy kính, trong đó có một kính chiếu ra tâm ma của con người.
Ngươi chỉ cần tìm được nó là có thể biết Vân Dung khao khát thứ gì nhất, sợ hãi thứ gì nhất.】
【 Thứ đó ở nơi nào? 】
Nếu hệ thống nói cho hắn thứ này, nhất định là biết ở nơi nào.
Quả nhiên, hệ thống nói:
【 Mỗi năm các tông môn đệ tử đều sẽ đi Thủy Thiên bí cảnh để rèn luyện, mà chống đỡ cái bí cảnh này, trùng hợp là mặt thủy kính đó, ngươi chỉ đi trước cướp lấy là được.
】
Tạ Cẩm Thành nghe thấy cái tên này không khỏi ngẩn người, trong miệng lẩm bẩm nói: 【 Thủy Thiên bí cảnh...】
Cái địa phương hắn không thể quen thuộc được hơn nữa.
Kiếp trước Sở Từ và hắn là sư huynh đệ, cùng nhau tham gia bí cảnh rèn luyện, tìm kiếm bản mệnh kiếm thuộc về chính mình.
Xét về thiên phú lẫn tu vi, Tạ Cẩm Thành đều trên cơ Sở Từ.
Trên đường đồng hành không chỉ che chở gã, thâm chí còn đem thanh kiếm mà bản thân tâm tâm niệm niệm nhường cho sư huynh hắn hết mực kính yêu.
Nhưng rồi tới cuối cùng, trước khi Tạ Cẩm Thành tự bạo Sở Từ lại dùng thanh kiếm năm xưa đâm hắn.
Đời này được trọng sinh trở về, hắn đương nhiên phải dùng kiếm chọc chết gã!
Thủy Thiên bí cảnh nhất định phải đi, nhưng hắn lại không giải quyết được một việc.
Hắn ở ngoài không thể rời khỏi Vân Dung quá 300 mét đâu.
Nếu hắn muốn đi rất cần thiết phải mang cái người này đi cùng.
Vì thế Tạ Cẩm Thành ôm Thuần Quân, tiến đến trước mắt Vân Dung, ôn nhu nói:
"Sư tôn, nửa tháng sau bí cảnh rèn luyện, ta cũng muốn đi nữa."
Vân Dung lúc này đã khôi phục như thường, nhìn hắn khẽ gật đầu.
"Được, ta sẽ nói rõ với tông chủ."
Tạ Cẩm Thành lại chọc chọc cánh tay y.
"Sư tôn, người bồi ta đi được không?"
Ánh mắt Vân Dung khẽ động.
"Ngươi muốn ta cùng đi?"
Tạ Cẩm Thành ánh mắt sáng lên.
"Vâng!"
Ánh mắt Vân Dung nhẹ nhàng lưu chuyển, vừa muốn đáp ứng, trong đầu lại đột nhiên hiện ra suy nghĩ của Tạ Cẩm Thành lúc này.
Thủy Thiên bí cảnh hung hiểm vạn phần, đến lúc đó Vân Dung một không cẩn thận chịu trọng thương, chính mình lại cầm Thuần Quân nhất kiếm chấm dứt hắn, quả thực vừa khéo!
Vân Dung:......
Tạ Cẩm Thành ôm Thuần Quân trong tay, mắt sắp bắn ra tia sáng đến nơi.
Vân Dung cầm lấy kiếm từ trong tay hắn thu lại vào trong linh phủ.
Tạ Cẩm Thành nghĩ phải chăng sư tôn điếc rồi ư!
Thấy Vân Dung trầm mặc, Tạ Cẩm Thành lại hô hắn một tiếng:
"Sư tôn?"
Vân Dung nhíu mày nói:
"Không đi."
Tạ Cẩm Thành chỉ có thể tiếp tục năn nỉ ỉ ôi.
"Ta đi một mình sẽ bị người ta khi dễ, làm người mất mặt đó.Ta bỏ mạng thì không tính là gì, nhưng mặt mũi của sư tôn người là đại sự."
Vân Dung nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi cũng đừng đi."
Tạ Cẩm Thành: "???"
"Đừng mà!" Biết Vân Dung tạm thời không có ý định giết mình, lá gan Tạ Cẩm thành trương lên không ít.
Hắn xốc chăn, bò lên người y, đem Vân Dung ôm chặt.
"Ngươif không đi ta liền không xuống, ta ngày nào cũng như vậy bám lấy người."
Vân Dung trầm mặc mà nhìn hắn, mở miệng:
"Cũng tốt."
Tạ Cẩm Thành: "??"
Sau cổ chợt truyền đến cơn tê dại, Vân Dung trực tiếp xuống ta đưa hắn vào giấc một cách bạo lực.
*
Ngày hôm sau, đệ tử phụng mệnh tông chủ tới tìm Vân Dung, khi vừa đến gần phòng bỗng nhận ra bên trong có nhiều thêm hơi thở của một người.
Hắn hoảng hốt, lo lắng xảy ra chuyện nên trực tiếp đẩy cửa phi vào.
Mép giường lộn xộn y phục của hai người dây dưa quấn quýt vào nhau, hướng mắt lên giường,ngoài Vân Dung còn có một người đang nằm trên y.
Hai người đắp chăn, từ bả vai lõa lồ, không có lấy một mảnh vải có thể nhìn ra bọn họ hoàn toàn không mặc quần áo......?
P/s: Hơi muộn nhưng đúng hẹn với ebe magaanimeotaku nhe.