Mẹ Nghiêm Triết vô cùng tức giận nhưng vẫn cố nén giận, bà cười cười quay ra nói:'' Hiểu Tổng, Tiểu Triết nó vẫn còn khờ dại, chưa suy nghĩ kĩ,Hiểu tổng bỏ qua cho.''
Cha của Hiểu Linh Hy nét mặt vài phần u ám, ông cũng đang cố đè nén cơn giận, dù sao ông cũng là người từng trải,'' Trác Nhiên? Cái tên nghe thật quen tai.''
Ông ấy cũng biết cô sao? Suy nghĩ trong đầu cô hiện tại đang rất rối, chuyện ngày càng điên rồi.
Ông ngừng một chút rồi lại nói tiếp:'' Có lẽ cậu không biết, Trác Nhiên cũng coi như là con gái tôi.''
Con gái? Cô không biết mình là con gái của Hiểu Phú Đằng đấy, chuyện ngày càng đau đầu rồi.
Không chỉ có cô sửng sốt mà tất cả người trong phòng đều sửng sốt, nhất là Nghiêm Triết.
''Cháu....''
Cha của Hiểu Linh Hy giơ tay cắt ngang lời nói của Nghiêm Triết: '' Cậu không cần phải nói nữa, tôi đến đây cũng để hủy hôn ước này, tôi sẽ không để con gái mình chịu khổ vì cậu thêm một lần nữa.''
''Cháu...bác..''
''Cậu đừng tưởng tôi không biết, Trác Nhiên là do cậu con bé mới ra đi, nó ra đi còn không thanh thản. Yêu nó? Cậu thật không xứng.''
Nét mặt Nghiêm Triết từ hòa nhã trở nên hoảng loạng, có lẽ anh ta không thể ngờ được điều này. Mà thật ra thì bản thân cô cũng không thể ngờ được.
''Ào''
Nghiêm Triết hứng trọn ly rượu vang dó chính tay cha anh ta hất, bộ dạng anh ta bây giờ thật khiến người khác kinh tởm.
''Nghiêm Triết, thời gian gần đây con đã làm ra loại chuyện ghê tởm gì hả? Cha mẹ dạy con thế nào?''
''Ha Ha, anh chị đừng nóng vội, để tôi nói hết đã. Cha mẹ ruột của Trác Nhiên là Trác Hoan và Mộc Kha, hai người đó hai đứa con là Trác Nhiên và Trác Y. Bảy năm trước hai người ly hôn, Trác Y theo cha còn Trác Nhiên theo mẹ, nhưng vài năm sau Trác Hoan qua đời, hai năm sau khi Mộc Kha bị ung thư mà đi sang nước ngoài để cho con gái của cô ấy không lo lắng, sau đó tôi đã gặp cô ấy...haizzz'', ông thở dài một hơi rồi lại nói tiếp,'' Khi đó tôi rất yêu cô ấy nên đã dùng đủ mọi cách để cô ấy chữa bệnh, cuối cùng cô ấy đã chấp nhận tôi. Hai chúng tôi kết hôn, nhưng chỉ sau hai năm cô ấy lại bỏ tôi mà đi.'' Ánh mắt của ông trầm hẳn xuống, bên môi lại hơi nhếch lên, ông đang nhớ lại quãng thời gian đau khổ ấy.'' Trước khi mất, Mốc Kha có nhờ tôi chăm sóc con của cô ấy, tôi mới biết Trác Nhiên, tôi vẫn luôn theo dõi và giúp đỡ nó, nhưng số mệnh đã định, nó còn trẻ mà...''
Nước mắt trong hốc mắt lặng lẽ chảy xuống, cô không dám ngẩng đầu lên, cô sợ tất cả mọi người nhìn thấy khuôn mặt yếu đuối của cô bây giờ. Mẹ của cô hóa ra không phải bà tàn nhẫn bỏ cô mà đi,vậy mà cô đã từng hận bà, hận bà đã bỏ cô lại môt mình. Tiền bà gửi hàng tháng cô còn từng ném vào mặt bà mà chê bẩn. Cô thật sự độc ác.Hiểu Phú Đằng chỉ tay vào mặt Nghiêm Triết, nét mặt căm hận:'' Chính cậu, cậu hại chết nó, tôi sẽ không để Hy Hy một lần nữa bị cậu lợi dụng.''
''Rầm.''
''Nghiêm Triết, mày...mày...mày.... '' Cha Nghiêm Triết tức giận đập bàn, tay ông chỉ thẳng vào mặt Nghiêm Triết, mặt đỏ bừng không nói lên lời, ông không ngờ con trai mình lại như vậy.
Me Nghiêm Triết bên cạnh đỡ lấy ông ta, nét mặt lo lắng,'' Bình tĩnh, bình tĩnh đi ông.''
''Bà bảo tôi bình tĩnh sao được? Nhà họ Nghiêm từ trước đến nay trong sạch thẳng thắn, nó...nó không phải con trai tôi..khụ khụ.''
''Cha...con.''
Mặt Nghiêm Triết đỏ lựng, anh ta chắc ẳn chưa phải chịu sự xấu hổ như vậy bao giờ.
Trác Nhiên lén lấy vạt áo lau nước mắt, cô ngẩng đầu đối mặt với tất cả mọi người.
''Cha, hai bác, chuyện đau lòng không nên nhắc lại, con đến đây cũng để từ hôn, con xin lỗi.''
''Tiểu Hy, con...''
Đôi mắt Trác Nhiên sắc lại, nét mặt lại tỏ ra bình tĩnh khác thường,'' Nghe nói Nghiêm Triết sắp kết hôn với Trác Y, cả hai cũng có con luôn rồi, con cũng không thể nhẫn tâm phá hoại hạnh phúc của người khác, con xin lỗi.''
''Con hơi mệt, con xin phép trước. Cha mình về thôi.''
''Ừ.''
Để lại Nghiêm Gia trong phòng, cô thấy quá mệt mỏi, mệt mỏi phải đối mặt với sự giả dối, ngày ngày phải mang khuôn mặt này. Thật giả dối.
Từ này, Cô là cô, không phải sống trong vỏ bọc Hiểu Linh Hy nữa, cô phải mạnh mẽ để đối mặt với khó khăn phíatrước, yếu đuối như vậy là quá đủ rồi.