Giấy không gói được lửa, chỉ ba ngày sau cảnh sát cũng tìm đến căn nhà gỗ của Lục Khải Chính.
Mạc Quân Thần cũng đi theo, mấy ngày nay anh mất ngủ, anh không thể chợp mắt nổi,bởi cứ nhắm mắt vào là anh lại nhìn thấy hình ảnh của cô. Muôn ngàn câu hỏi về cô được đặt ra nhưng mãi chẳng có hồi đáp.
Nhìn bạn mình râu còn chưa buồn cạo, hai mắt thâm cuồng, Dườn Khiết lại đau lòng. Thiết nghĩ bạn gái anh mà như vậy, chắc anh cũng chẳng khác gì.
''Quân Thần, cậu nghỉ ngơi một chút đi, đến nói tôi gọi cậu.'' Dương Khiết khuyên nhủ Mạc Quân Thân nhưng anh chỉ xua tay.
''Không ngủ được.''
''Haizzz.'' Chỉ còn tiếng thở dài trong xe.
Ba tiếng sau xe cảnh sát mới đến nơi, địa hình nơi đây có hơi hiểm trở nên đi lại khá khó khăn, mất gần ba mươi phút mới tiếp cận được căn nhà. Mạc Quân Thần lo sợ:'' Hắn có súng không?''
Dương Khiết nói:'' Chưa xác định, nhưng ngộ nhỡ hắn có đồng bọn thì sao? Cứ cẩn thận vẫn hơn.''
Cảnh sát cách căn nhà tầm mười mét, Dương Khiết nói vào loa:'' Người ở bên trong nghe rõ, nhanh chóng đầu hàng, nếu không chúng tôi sẽ lập tức xông vào.''
Mạc Quân Thần bên cạnh túm lấy cổ áo Dương Khiết:'' Vợ tôi còn trong đó, nhỡ hắn ta quấn quá làm hại cô ấy thì sao?''
Anh giật luôn loa trong tay Dương Khiết hét lên:'' Lục Khải Chính, mày giao Hiểu Linh Hy ra đây cảnh sát sẽ giảm nhẹ tội cho mày. Không được làm hại Hiểu Linh Hy.''
Bên trong Hiểu Linh Hy tay vẫn bị xích lại, dưới đất không biêt ở đâu chảy đến đầy xăng, mùi xăng nồng nặc. Trác Nhiên run sợ:'' Lục Khải Chính, tỉnh lại đi, thả tôi ra đi, anh sẽ được khoan hồng. Đừng làm chuyện bậy ba.''
Lục Khải Chính cười to:'' Ha ha, khoan hồng? Ha ha, bây giờ hai chúng ta đến thế giới mới có phải hơn không? Chắc sẽ rất vui vẻ. Khi đó hai ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.''
''Đừng, anh đừng như vậy, buông tha tôi đi. Hức, anh làm thế cũng đâu được lợi gì. Buông tay đi, tôi mãi mãi không là của anh.'' Trác Nhiên run rẩy, tìm đủ mọi cách thoát khỏi sợ dây xích.
''Mạc Quân Thần mang cảnh sát tới rồi, cũng thật là vui nếu hắn được tận mắt chứng kiến cảnh em và tôi mãi mãi ở bên nhau. Ha ha.''
''Không, điên rồi, anh điên rồi.'' Cô lắc đầu nguầy nguậy, sự sợ hãi còn hơn cả khi Nghiêm Triết đâm phải xe cô. Nếu cô chết đi, đứa con trong bụng cũng sẽ không còn nữa.
'' Câm mồm. Đến bước này, chúng ta cùng nhau chết đi.''
Lục Khải Chính quệt diêm ném xuống sàn nhà, lửa bùng lên mạnh mẽ, mùi xăng bay toán loạn khắp nơi.
''Không, Mạc Quân Thần cứu em.'' Trác Nhiên hai mắt mờ đi, cô chỉ gào lên trong vô vọng.
Bên ngoài Mạc Quân Thần thấy khói bay ra, anh lao vào đạp cửa,:'' Mẹ kiếp, Hiểu Linh Hy, em có trong đó không, trả lời anh.''
Anh quay ra gào lên với cảnh sát:'' Còn không nhanh cứu vợ tôi, mẹ kiếp.''
Cảnh sát nhanh chóng lấy bình cứu hỏa dưới xe, một nửa ở lại phá khóa trong lẻn vào nhà. Mạc Quân Thần bị ngăn cản nhưng anh vẫn liều chết xông vào trước, vợ anh đang gặp nguy hiểm, anh sao không lo cho được.
Nhìn thấy cô nằm trên giường gỗ, hai bên góc giường đã bị lửa thiêu rụi gần hết mà sập xuống, anh hốt hoảng đến nâng cô dậy. Anh cơi áo trùm vào đầu cô, anh vỗ nhẹ má:
''Hy, Hy.'' Anh năm lấy dây xích giật ra, lửa xém qua tóc anh cháy một mảng, bên tay cũng bị va quệt mà bỏng đỏ hết lên.
Vì gỗ nên dây xích nóng bỏng nhanh chóng bị giật ra khỏi chân giường, Mạc Quân Thần nhanh chóng bế Trác Nhiên ra ngoài, lửa cháy gần hết nóc nhà.
Khói bay tối mịt một khoảng trời, Mạc Quân Thần bế Trác Nhiên đưa cho bác sĩ đi theo, bởi anh lo sợ cô bị thương nên đã cho bác sĩ đi cùng.
Trác Nhiên nhanh chóng được thở bằng bình ô xy, cô được đưa lên xe trước, Mạc Quân Thần cũng theo Trác Nhiên về bệnh viện. Cuối cùng anh cũng tìm được cô rồi.