Trọng Sinh Ta Bị Sở Quân Gia Độc Chiếm


Lâm Diễm Tinh trở về nhà trong bộ dạng sướt mướt, từ ngoài cổng đã nghe tiếng khóc oà lớn của cô ta.

Từ khi học tiểu học đến giờ, đây là lần đầu tiên cô ta ấm ức đến khóc to thành tiếng như thế.

Cao Mộng Hà cũng cả ngày ra ra vào vào nhà vệ sinh liên tục, đến bây giờ mới đỡ hơn, đoán chắc là do bác tổ yến của Lâm Liên Kiều gây ra, nhưng chỉ có một mình bà ta bị thì không thể chứng minh được điều gì, nên dẫu Lâm Nghị đã về nhà, bà ta cũng chưa dám nói cho ông biết.

Tiếng khóc của Lâm Diễm Tinh mỗi lúc càng lớn hơn vang lên trong phòng khách, cô ta vừa bước vào cửa, Lâm Nghị đã hỏi.

"Diễm Tinh, có chuyện gì thế?"
Cao Mộng Hà gần như đoán ra, bà ta không thể ngồi yên liền chạy đến, nắm vai của cô ta hỏi.

"Tinh Tinh, có phải con cũng bị…"
Bị gì thì chắc cô ta cũng biết, nên khi Cao Mộng Hà nói tới, cô ta càng bật khóc dữ dội.

Cao Mộng Hà lại chau mày hỏi tiếp.

"Vậy con thi có tốt không?"
Lâm Diễm Tinh lắc đầu, khuôn mặt đẫm lệ trông rất đáng thương.

Tương lai tươi sáng của con gái bà ta bị hủy hoại rồi, Cao Mộng Hà đến nước này cũng không thể nhịn nổi nữa.

Vẫn là chiêu khổ nhục kế cũ, bà ta nhăn nhó, nước mắt liền trào ra thảm thiết quay qua phía Lâm Nghị gào khóc.

"Anh Lâm, anh phải làm chủ cho mẹ con em.

Chắc chắn là do ăn huyết yến mà Lâm Liên Kiều làm mà mẹ con em đã phải… đi ngoài cả buổi.


Còn nữa, Tinh Tinh vì thế mà không thi được, nếu con bé thi trượt thì làm sao, anh nói xem, tương lai của nó bị một chén huyết yến của Lâm Liên Kiều mà bị hủy hoại cả rồi.

Công bằng ở đâu, thiên đạo ở đâu chứ?"
Lâm Nghị vẫn còn bình tĩnh, sáng nay bụng của ông ta cũng không tốt nhưng không đến mức nghiêm trọng như mẹ con họ.

Nhưng ông không muốn kết luận vội mà đổ oan cho Lâm Liên Kiều.

"Thôi làm ồn đi, tôi cũng như mẹ con bà, không lẽ Kiều Kiều dám hạ thuốc với cả tôi sao? Chuyện chưa rõ ràng thì hãy chờ Kiều Kiều về rồi hỏi cho rõ."
Lâm Nghị nghiêm mặt làm Cao Mộng Hà không dám làm trái, nhưng bà ta vẫn khóc lóc ỉ ôi.

Đến một đỗi sau, Lâm Liên Kiều rốt cuộc cũng về đến nhà.

Bộ dạng của cô hôm nay lại rụt rè lạ thường.

Cao Mộng Hà nhìn thấy cô, ngọn lửa bực tức chợt bùng lên có ý định xông tới.

"Lâm Liên Kiều."
"Cao Mộng Hà, ngồi xuống."
Bị Lâm Nghị ngăn cản, Cao Mộng Hà vô cùng bất mãn nhưng cũng phải cố khắc chế cơn phẫn nộ mà ngồi xuống.

Lâm Liên Kiều bẽn lẽn bước tới bên cạnh Lâm Nghị, cô cúi xuống đầu, biểu hiện như đang hối lỗi.

"Cha…, con xin lỗi."
"Con có lỗi gì?"
Lâm Nghi nghiêm mặt, đến lúc này vẫn chưa làm gì để tỏ ý bao che.

Dù là con gái của ông, nhưng nếu làm sai, ông vẫn sẽ phạt như bao người.

Lâm Liên Kiều bấm ngón tay tỏ ý sợ sệt, giọng nói vừa yếu lại vừa run.

"Cha, con sai rồi, huyết yến mà ăn vào buổi sáng sẽ có hại cho đường ruột, vừa rồi bụng của con cũng bị đau, đến bệnh viện khám thì bác sĩ mới nói cho con biết.

Cũng may mà sáng nay cha ăn ít, có lẽ không bị quá nặng, đúng không cha?"
Nghe lời giải thích của cô, Cao Mộng Hà càng tức giận hơn.

Cô vừa nói xong bà ta đã đứng phắt dậy, chỉ tay vào người cô, gân cổ lên nói rất lớn tiếng, y hệt những người bán hàng ngoài chợ những lúc cãi nhau.

"Cha của cô ăn ít, nhưng tôi và Tinh Tinh ăn hết đến giọt cuối cùng đây này.

Lâm Liên Kiều, cô thật độc ác, cô có ghét mẹ con tôi thì cũng chỉ nên nhắm vào tôi thôi này, Tinh Tinh của tôi có tội gì đâu chứ?"
Lâm Nghị nhìn Cao Mộng Hà hùng hổ, ông cũng không thể ngồi nhìn mà trực tiếp đứng lên, chắn trước mặt Lâm Liên Kiều để bảo vệ cô.

"Cao Mộng Hà, bà không nghe thấy Kiều Kiều nói rằng nó cũng đi bệnh viện à? Nó cũng không cố ý, bà làm ầm lên như vậy có đáng mặt làm mẹ không?"
Cao Mộng Hà đột nhiên hạ giọng, ẩn ý nhìn Lâm Liên Kiều.

"Anh Lâm, chỉ vài lời của nó mà anh đã tin như vậy? Sao anh biết nó không cố ý, không chừng nó còn muốn hại cả anh đấy."

Lâm Nghị không cho phép ai ly gián cha con ông, nên đối với câu nói này của Cao Mộng Hà đã là cho Lâm Nghị tức giận tột cùng, ông quát.

"Con gái của tôi muốn hại tôi sao? Cao Mộng Hà, bà lớn miệng quá rồi đấy."
Đối mặt với những câu to tiếng của Lâm Nghị, Cao Mộng Hà nghĩ mình chịu đủ uất ức nên bà ta hôm nay vô cùng lớn gan, nhất định phải cãi lại đến cuối cùng để lấy lại công bằng cho bà ta và cả Lâm Diễm Tinh.

Bà ta giương mắt, thái độ rất hống hách.

"Vậy ông nghĩ tại sao nó không dám, chính ông ngăn cản nó đến với Sở Quân Huân còn gì?"
Thấy mọi chuyện có vẻ đi quá xa, Lâm Diễm Tinh có linh cảm không lành liền chạy tới kéo tay Cao Mộng Hà lại.

"Mẹ à thôi đi, đừng cãi với cha nữa."
"Thôi gì mà thôi, để mẹ nói…"
"Cút ra khỏi nhà tôi."
Lâm Nghị giận dữ nói lớn, câu nói mà làm Cao Mộng Hà không còn chút khí thế nào, đột nhiên mặt mũi cứng đờ, bà ta cũng không nói nữa.

Lâm Diễm Tinh vội cứu cánh, chạy sang bám lấy tay Lâm Nghị mà nài nỉ.

"Cha à, mẹ chỉ là giận quá lỡ lời thôi.

Cha đừng…"
"Giận quá lỡ lời?"
Lâm Nghị trừng mắt cực kỳ ghét bỏ nhìn Cao Mộng Hà, ông tiếp tục.

"Đây không phải là lần đầu bà vu khống Kiều Kiều.

Bà nghĩ tôi già đến mức lẩm cẩm không biết gì à? Tôi còn nể bà nên chỉ tế nhị cảnh cáo, không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng đến bây giờ, bà vẫn ngựa quen đường cũ.

Tôi lấy bà về để cho con gái tôi có một người mẹ, để bà chăm sóc yêu thương nó chứ không phải để bà ức hiếp nó."
Bộ dạng đáng sợ này của Lâm Nghị là lần đầu tiên ông bộc lộ.

Cao Mộng Hà hối hận rồi, bà ta không nên chọc giận ông mới phải.

"Anh Lâm, anh nghe em nói đã…"

Lâm Nghị bất ngờ bóp lấy cằm của bà ta làm bà ta gần như sợ chết đứng, ông nghiến răng lại nói.

"Cao Mộng Hà, bà thử nghĩ lại đi, tôi đã từng đối xử tệ bạc với bà hay với con gái của bà chưa? Bà thấy tôi thiên vị với Kiều Kiều có phải không? Vậy bà có từng đối xử công bằng với con gái tôi chưa?"
Sự việc từ một bát huyết yến mà đột nhiên lại đến mức này, Lâm Diễm Tinh không dám tưởng tượng nổi cảnh cô ta và mẹ tứ cố vô thân sẽ như thế nào.

Cô ta sẽ không để chuyện đó xảy ra, bất luận thế nào cô ta cũng phải ở lại đây làm tiểu thư Lâm gia.

"Cha à, cha bình tĩnh đi, chuyện không phải như vậy đâu.

Mẹ cũng rất yêu thương Kiều Kiều mà, chỉ là cách quan tâm có chút khác biệt thôi, cha."
Lâm Diễm Tinh nói dối không biết ngượng mồm, cô ta nói dối mà ai cũng biết, cách vô dụng thế mà cô ta cũng nghĩ ra được thì đương nhiên sẽ không thể thuyết phục được Lâm Nghị, mà ngược lại càng làm cho ông tức giận hơn.

Ông hất tay cô ta ra, nét mặt lạnh nhạt nói.

"Hai mẹ con bà mau cuốn gói cút khỏi đây, từ giờ Lâm gia sẽ không chứa chấp mẹ con hai người nữa.

Tôi cho mẹ con bà thời gian dọn đi trong đêm nay, ngày mai còn thấy hai người ở trong nhà này, thì đừng có trách tôi."
"Anh Lâm, em xin anh, em sai rồi em sẽ sửa mà, anh Lâm…"
Cao Mộng Hà đã đến mức thảm hại quỳ xuống van xin nhưng đổi lại chẳng được Lâm Nghị đếm xỉa tới.

Bà ta hối hận vô cùng, nhưng mọi thứ đều đã muộn.

Lâm Diễm Tinh biết rõ giờ có làm gì cũng vô ích, cô ta liền khó chịu, trở mặt quở trách chính mẹ của mình.

"Tại mẹ cả đấy, hừ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận