"Nàng là đang thay hắn cầu tình sao?""Đúng vậy."Sở Dạ Ly nắm lấy vai của ta không thể tin nói: "Hắn muốn giết nàng, thế nhưng nàng lại thay hắn cầu tình! Nàng có biết lòng nhân từ của nàng sẽ hại chính mình hay không.
Hắn đến vì có mục đích, là vì nàng mà đến!""Ta biết." Rũ mi mắt xuống, hắn kích động làm ta không biết phải nói gì: "Muội muội hắn là một trong những nữ tử đã cứu chàng, đáng tiếc là đã qua đời, đây coi như trả ơn cho hắn.
Là Ly Vương phủ mắc nợ hắn.
Nếu ta có thể xuất hiện sớm hơn một chút thì đã không có nhiều nữ tử phải hy sinh như vậy.""Nàng đang trách ta." Sở Dạ Ly buông đôi tay ra, vô lực trượt xuống nền đất.Ta vội lắc đầu, ngàn vạn lần không được để vì một câu ta nói mà làm tổn thương hắn: "Ta không có trách chàng, là trách chính bản thân ta.
Bởi vì ta xuất hiện quá muộn, hơn nữa ta đã nói rất rõ ràng với hắn rằng người gây ra tội này không phải chàng! Nếu hắn không buông bỏ được nỗi oán hận này thì lúc nào cũng có thể tới giết ta.""Nàng thật ngốc."Hắn nhìn ao nước đầy khó hiểu rồi hất tay ta ra."Bởi vì ta trước sau đều không tin chàng sẽ làm tổn thương những người nữ tử đó.
Cho nên ta muốn bảo vệ chàng." Ta giữ lấy góc áo hắn, nhìn từng cái biểu cảm của hắn mà đau lòng."Bảo vệ ta?" Hắn nhíu mày xoay người, khinh thường cười: "Chữa khỏi bệnh cho ta, sau đó lại rời khỏi ta.
Đây là bảo vệ như lời nàng nói sao?""Ta..""Nàng cho rằng ai có thể làm hại ta? Mà nàng lại dám để người khác tùy lúc tới tìm nàng báo thù, nàng cho rằng nàng thật sự là thần nữ thì sẽ không chết sao? Nàng căn bản không phải muốn bảo vệ ta, nàng bất cứ lúc nào cũng làm tốt việc thay ta chết, thay ta chuẩn bị ngăn chặn hiểm họa.
Nàng chỉ là đang thương hại, chỉ là đang đồng tình.
Nàng đã từng hỏi qua ta có nguyện ý hay không chưa?" Hắn đột nhiên hỏi lại, làm ta càng á khẩu không biết trả lời thế nào.
Đúng vậy, ta là đau lòng, đồng tình cho hắn.
Hắn nói mỗi một câu, mỗi một ánh mắt đều đang nhìn thấu ta.
Ta căn bản không hề nghĩ tới mình sẽ là người ở bên hắn đến cuối và, lúc đó ta thay hắn chịu nguy hiểm, bởi vì đây đều là ta nợ hắn."Sao, không nói nên lời nữa rồi?" Hắn nhướng mày cười lạnh, lại lần nữa đẩy tay ta đang nắm lấy góc áo ra: "Đủ rồi, làm Vương phi của ta thì bắt buộc phải đối xử chân thành với ta.
Ta căn bản cũng chẳng tiếc gì một thần nữ, ta chỉ là đang cảm kích xuất phát từ một tấm lòng thiệt tình muốn cứu ta, nữ nhân không màng tất cả để cứu ta.
Nàng xuất hiện, làm ta kinh ngạc, làm ta vui sướng.
Đáng tiếc, nàng không để tâm tới ta, nàng chỉ nghĩ đơn giản là muốn báo ân Bách Lý Dật Vân." Hắn ngẩng đầu lên trời cười lạnh, lắc đầu thở dài: "Ta chính là tự mình dối lòng, Tần Mặc à Tần Mặc, nàng không thuộc về ta, nàng mau đi đi."Tâm đột nhiên thật lạnh, ta bị cự tuyệt sao? Ta bị vứt bỏ rồi sao? Không cần ta nữa ư?"Cầm lộ phí đi đi, tìm Bách Lý Dật Vân của nàng, nói với hắn, bổn vương không cần tới nàng nữa." Sở Dạ Ly hung hăng đẩy ta ra khỏi vương phủ, từ đầu đến cuối không có nhìn ta một cách dịu dàng thêm lần nào nữa, ta thẫn thờ cầm tay nải giống như một con chó đã chết.
Vì sao đột nhiên lại trở thành thế này.Một mình ôm tay nải trong ngực đi bộ ngoài đường, cũng không thèm quan tâm người xung quanh nhìn thấy ta rồi bàn tán dị nghị như thế nào.Tóc đẹp cũng không biết khi nào rơi rụng đầy đất, ở sau người nhẹ nhàng tung bay.Đi một vòng dạo quanh phố xá, ta căn bản là không tìm thấy nơi nào để đi, rốt cuộc Sở Dạ Ly có biết ta thực ra không hề biết chỗ nào có thể đi! Hắn dựa vào cái gì mà đuổi ta ra khỏi vương phủ! Tức giận ôm tay nải lại lần nữa quay trở lại vương phủ, thị vệ canh cửa nhìn thấy ta có chút hoảng hốt, nhưng vẫn ngăn bước chân ta lại: "Vương phi..
Người không thể vào phủ."Ta thu lại bước chân vừa muốn tiến lên, thực chua xót: "Chỗ lộ phí này giao cho Ly Vương, nói ta không cần.
Tiền tài vật chất vốn là sinh không mang đến, tử không mang đi.
Người sau khi chết chẳng qua cũng chỉ là một bồi cát vàng.""Vương phi người đây là có ý gì?"Không hề để ý tới mấy thị vệ đằng sau đang hô to, chỉ có thể nhận thấy được họ vội vàng chạy vào bên trong phủ.
Ta cảm thấy Sở Dạ Ly sẽ không ra tới, hắn là Minh Vương, hắn đã từng nói qua muốn cho ta nếm thử mùi vị bị vứt bỏ.Ta mơ hồ nhớ ra con đường mà Bách Lý Dật Vân đã đi qua khi đưa ta đến đây, trên đường đi chân thực sự rất đau, không thể cưỡi ngựa chỉ có thể đi từng bước một tìm phương hướng tới Vạn Dược Cốc.Lần trước Bách Lý Dật Vân đánh xe ngựa chạy suốt một đêm, ta cứ thế này đi sợ phải mất hơn hai ngày mới tới nơi được.Mẹ nó..
Năm gã say xỉn to lớn phía trước kia là đang muốn làm gì đây..
Người cổ đại chắc sẽ không có nhiều người xấu như vậy đâu chứ."Ôi, là một tiểu mỹ nhân nha! Nơi núi rừng hoang vu thế này, không phải là ta hoa mắt rồi đó chứ."Đúng là cái tốt thì không linh, cái xấu lại linh!"Đại ca, vị tiểu mỹ nhân này sao lại là một người câm nhỉ, hay là bị dọa sợ đến nỗi không nói thành lời rồi?"Năm người tiến lên vây quanh ta, không có chút ý tốt nào mà tới gần, ta đang chuẩn bị ra tay thì một chiếc phi tiêu không biết từ nơi nào phóng ra trực tiếp bay tới bắn vào cái móng heo ở gần ta.
Chỉ nghe một tiếng giết heo rống lên, còn lại bốn người nhìn thấy đại ca bọn họ đột nhiên máu tươi chảy ròng ròng, lại xem ta tuy rằng nghèo túng nhưng là một thân bất phàm, thức thời mà cả người chạy trối chết.Chẳng lẽ..
Sở Dạ Ly dẫn người tới đuổi theo ta? Nhìn về phía chung quanh đám cỏ căn bản không có một bóng người nào, thấy có chút mất mát: "Đa tạ ơn cứu giúp.".