“Không phải đâu, lời nói vô căn cứ đó…Linh nghiệm sao?” Ta cảm giác chính mình thật đúng là thiếu đánh, Linh Nhi cũng che miệng nhịn xuống cười trộm, hướng ta gật gật đầu.Đêm đến, Linh Nhi giúp ta trộm thay đổi trang phục, giả thành nô bộc và cố gắng ra khỏi vương phủ.
Muốn ra khỏi vương phủ nhưng độ khó quả thực vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta.“Phù… Vương phi, Linh Nhi chạy không nổi nữa, nơi này nơi nơi đều là thị vệ, so với bình thường lui tới nhiều hơn rất nhiều.”Ta nhớ tới lần trước bị Thương Dục Vương hành thích, xem ra là Sở Dạ Ly tăng thêm nhân lực, bên trong người ra không được, bên ngoài người vào cũng không xong.
Có chút cảm động, rồi lại có chút không cam lòng.
Như thế này hoàn toàn đã mất đi tự do.
Ta cũng không phải là phụ nữ thời cổ đại, bị nhốt cả đời cũng không một lời oán thán.
Nếu một ngày ta đây không ra khỏi cửa ba bốn lần thì chân sẽ ngứa ngáy.“Linh Nhi, biết trèo tường không?” Ta hướng nàng chớp mắt ra hiệu, ánh mắt đã ngó tới bức tường vây bên cạnh.
Năm đó khi các khách sạn đã tắt đèn ta đã làm việc này không ít.
Đứa trẻ ngoan ngàn vạn lần không được học theo, cuối và ta vinh dự được đứng trên bục phê bình của nhà trường.“Vương phi, vậy không tốt đâu.” Linh Nhi bị ta dọa cho sợ hãi, đè thấp âm thanh run rẩy, nhưng vẫn vâng vâng dạ dạ đi theo phía sau ta, tìm một cục đá tới để lót chân.Ta hai ba lần liền phóng qua bên kia, Linh Nhi nha đầu này vẫn còn đang liều mạng nhảy dựng lên, thật rất vất vả mới với tới tường, mới trèo qua được, vững vàng mà đè ở trên người ta.“Vương phi…” Nàng sợ tới mức sắp khóc tới nơi.
Ta nhanh tay nhanh mắt che lại miệng nàng: “Đừng lên tiếng, bằng không chúng ta đều sẽ bị bắt lại.
Được rồi, đều trốn ra được rồi, chúng ta nên chạy đi đâu đây?”“Vương… À không, công tử.” Nha đầu Linh Nhi thông minh còn không cần ta phải nhắc: “Chúng ta có thể đi lên chợ đêm mua mấy cái đèn hoa sen xinh đẹp trước, sau đó viết nguyện vọng lên, đến lúc đó thả xuống sông cầu phúc và nguyện vọng nhất định sẽ được thực hiện.
Năm đó nguyện vọng của Linh Nhi đã được thực hiện rồi.”“Muội ước nguyện gì rồi?” Ta có chút tò mò về ý nghĩ của tiểu nha đầu này.Nàng lộ ra nụ cười thành thục vượt quá tuổi: “Người lớn đều nói nguyện vọng thì không thể quá tham lam, muội chỉ là hy vọng bản thân có thể không còn cô độc một mình nữa.
Lúc sau đã gặp được Thủy Nhi, Thủy Nhi thật sự rất chiếu cố muội, cho nên muội thề nhất định phải đối tốt với nàng.”“Ừm.
Về sau ta cũng sẽ đối với muội thật tốt, không để bị người khác ức hiếp.”Thì ra theo như lời Linh Nhi nơi cầu phúc chính là nơi mà mỗi năm quốc sư đều sẽ tới thi pháp ban phước ở hạ lưu mỗi con sông.
Người dân nơi đây tôn quốc sư giống như một vị thần mà sùng kính.
Sông cầu phúc nghe nói thật sự rất linh nghiệm.
Chỉ cần châm đèn hoa sen có thể theo hạ lưu dòng sông trôi đi rồi dần dần biến mất, như vậy nguyện vọng của ngươi nhất định sẽ được thực hiện.Không biết lần này Linh Nhi đã viết nguyện vọng là gì, mà thả vài cái đèn hoa sen.
Nhưng ta lại chỉ viết có một: “Minh Vương, ta hy vọng ngươi có thể không còn hận ta.”Nhìn đèn hoa sen xuôi theo dòng nước mà chảy, ta thế nhưng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.“Xem ra nguyện vọng của công tử nhất định sẽ được thực hiện.” Linh Nhi kéo tay của ta nói: “Chúng ta ra ngoài cũng khá lâu rồi, cần phải trở về, nếu không sẽ bị phát hiện.”“Ừ.” Gật nhẹ đầu, nhưng mà nhìn thấy trên đường có thật nhiều đồ ăn ngon, thật sự lại muốn mua một chút mang về.Nhìn cảnh chợ đêm hoa lệ trước mắt, nước miếng không kìm được muốn chảy xuống tới nơi.
Linh Nhi có chút khó hiểu: “Công tử như thế nào mà lại giống như chưa từng tới chợ đêm bao giờ vậy?”“Ách… Quê quán của ta không có chợ đêm cổ kính như vậy.
Hơn nữa đồ ăn ở nơi này siêu đúng giờ, không ô nhiễm, thật sự rất muốn nếm thử một miếng rồi mới trở về.
Đồ ăn trong phủ tuy rằng ngon, nhưng mà đều quá đắt đỏ, ta cũng ăn không quen.” Ta nhận chân gà rán từ tay ông chủ, vừa ngửi, mùi hương đó, cảm giác một đời này đã rất đáng giá rồi.
“Linh Nhi muội muốn nếm thử một miếng không, ăn rất ngon.”“Linh Nhi kỳ thật cũng chưa từng ăn qua.” Nàng nhận đùi gà từ trong tay ta, lại một vẻ mặt thương tâm, chuyện cũ ùa về hiện lên biểu cảm trong lòng: “Thực xin lỗi, Linh Nhi lại làm công tử không vui rồi.”Lập tức lau đi nước ở khóe mắt của nàng: “Không được khóc, về sau chỉ cho phép nghĩ đến chuyện vui vẻ.
Mặc kệ đã từng có bao nhiêu gian khổ khó khăn, hiện tại trôi qua tốt đẹp mới là quan trọng nhất.
Công tử đã từng vì cứu người mà trên đùi bị khâu mấy chục mũi cũng không kêu rên dù chỉ một chút.
Còn có một lần xương sườn bị nghi phạm đánh gãy.
Mấy việc đó đều là chuyện nhỏ, ngẫm lại mới thấy ta chịu khổ cũng không ít.
Haiz.” Hung hăng gặm xuống một miếng, tất cả hồi ức của kiếp trước khiến ta hiện tại cảm thấy vô và cảm khái.
Ta cư nhiên đã chết như vậy, quá đáng tiếc.Linh Nhi đã bị kinh nghiệm của ta dọa cho choáng váng: “Công tử trước kia đã làm gì, Linh Nhi tuy rằng từ nhỏ không nơi nương tựa, nhưng cũng không có bị người khác ức hiếp tới như vậy.”“Dùng cách nói của hiện tại thì chính là làm bổ khoái.” Ta nghiêm túc nói: “Công tử trước kia có thể coi là bổ khoái thực tập.
Vốn dĩ có thể thuận lợi trở thành một bổ khoái chính thức, sau đó đã xảy ra chút chuyện nên không thể thành công.” Hiện tại ngẫm lại những vị lãnh đạo đó nhất định sẽ cho rằng một thực tập sinh cần gì phải kích động như vậy, thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, cuối và trong lúc nghỉ phép lại về chầu ông vải.
Ta cũng thật đúng là một thứ kỳ dị.“Nữ bổ khoái sao?” Linh nhi cau mày bĩu cái miệng nhỏ còn đang suy nghĩ về lời ta nói, đột nhiên đau lòng mà nhìn ta: “Chẳng trách thân thủ của công tử lại tốt như vậy, nhất định là phải chịu quá nhiều khổ cực rồi.
Về sau Linh Nhi nhất định sẽ hầu hạ công tử thật tốt.”.