Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê


Nhịn không được bật cười, hắn thật đúng là bá đạo.

Đêm dài chầm chậm, Sở Dạ Ly hô hấp dần dần vững vàng, mà ta trước sau đều không thể nào nhắm nổi hai mắt.

Một vị Thất hoàng tử nghèo túng tới mức như vậy, nếu không phải khiến người khác đố kỵ sao lại có thể bị hãm hại.

Đến nỗi Vương phi…Ơ, ta còn đã từng là Minh Vương phi, người nếu cưới ta, chỉ e sợ hoạ sát sinh tới sẽ lớn hơn nữa.Ta nhanh chân trộm chuồn ra ngoài, rón rén đi vào phòng bếp, ta thật sự sợ ngây người, Thất hoàng tử phủ này chỉ cần tồi tàn thêm một chút nữa, cư nhiên sẽ trở thành hoang phế.


Không khỏi có chút đau lòng cho tên Sở Dạ Ly kia, có lẽ là đồng bệnh tương liên, tại sao bỗng dưng tự ta cảm thấy không phải chính mình đã bị vứt bỏ.Sau khi lấy một xô nước ta bắt đầu lau nhà.

Ta không muốn ngày mai sẽ phải chết vì đói.

Mặc dù ta chưa bao giờ sử dụng bếp, nhưng những gì đã xem được trên ti vi có lẽ cũng không đến mức khó.Rốt cuộc thì phòng bếp của phủ Thất hoàng tử này cũng chẳng phải là to lắm.

Ta một bên nấu nước một bên quét tước, còn phải bát đũa đều rửa sạch hết trong một lần, vất vả suốt cả đêm.Trời nhá nhem tối, Sở Dạ Ly uể oải bước ra khỏi sân ngáp một cái, ưỡn ngực ra vươn vai, hơi sững sờ khi nhìn thấy ta đang ngồi ăn sáng.

Sau đó, hắn ngay lập tức ngồi xuống, cầm lấy đũa, ăn một cách điên cuồng, vừa ăn vừa lẩm bẩm nói: "Tên Bách Lý Dật Vân này thật sự đã gửi cho ta một bảo bối tới đây.

Hắn không biết rằng chính mình đã bị thiệt rồi sao?"“Ta và hắn căn bản chẳng có quan hệ gì.

Hắn chỉ biết ta là Tần Mặc bị rơi xuống đáy vực, còn ta cũng chỉ biết hắn là Bách Lý Dật Vân với y thuật cao siêu và vô và xuất chúng.

Thất hoàng tử không cần bận tâm quá nhiều, đợi sau khi ngươi khỏi bệnh, ta sẽ tự khắc rời khỏi nơi đây.”“Rời đi? Đi đâu?” Hắn đột nhiên ngẩng đầu, bắt lấy tay ta không buông, gắt gao ép hỏi: “Nàng chẳng lẽ đã quên lời nói của ta ngày hôm qua rồi sao?”Hơi thở lạnh lẽo toát ra từ hắn, hóa ra những luồng khí đen này đã bị cảm xúc của hắn khống chế, ta không tài nào dứt ra khỏi đôi tay đang giữ chặt kia, chỉ có thể cau mày tiếp tục giải thích: "Ta vẫn chưa quên.


Nhưng đến lúc bệnh ngươi khỏe hơn, ta cũng sẽ chẳng còn giá trị lợi dụng nữa, kể cả khi ngươi không cho ta đi, thì vẫn sẽ còn người khác muốn đuổi ta ra khỏi nơi này.”Hắn trầm mặc, buông cổ tay ta ra rồi cúi đầu xuống như đang suy nghĩ điều gì đó rồi lại ngẩng lên nhìn ta cười lạnh: “Nàng cho rằng nếu ta hết bệnh rồi thì sẽ có con gái của nhà quan lại quyền quý xứng đôi nào đó nguyện ý gả cho ta hay sao?”“Chẳng lẽ không phải vậy sao?”Hắn đứng dậy lắc đầu, yếu ớt kéo ta qua rồi nhẹ nhàng ôm: “Tần Mặc, trừ nàng ra thì không có một nữ nhân nào còn nguyện ý đụng vào ta.

Ba năm trước đây ta quả thật là Thất hoàng tử oai phong một cõi, nhưng hiện tại Thất hoàng tử, trừ bỏ cái danh hiệu này còn có cái gì? Vài vị hoàng tử trước hoặc sau địa vị của bọn họ đều lớn hơn ta rất nhiều, cho nên nàng cứ yên tâm đi, nếu nàng trở thành Vương phi của ta, thì sẽ không có chuyện có người thứ hai đâu.”Tim bắt đầu đập loạn xạ, không hiểu vì sao nước mắt cứ thế tuôn trào ra.

Ta có thể cảm nhận rõ một lượng lớn hắc khí đang lan tràn khắp cơ thể mình, tất cả đều bị ta hấp thụ, da của hắn cũng trở nên ngày càng có huyết sắc hơn, cho nên những gì hắn nói đều là thật.

“Sở Dạ Ly, cảm ơn ngươi.

Nếu ngươi cưới ta thì chỉ giúp cho ta thôi.


Nhưng ta sợ ngươi sẽ vì ta mà bị liên lụy.”“Nàng nhìn ta giống người sợ bị liên lụy sao? Được rồi mau ngồi xuống ăn cơm đi.

Đêm nay quốc sư sẽ tới, đến lúc đó ta nhất định phải nói cho hắn biết tin tức tốt này.” Hắn vỗ nhẹ vào vai ta, thật giống ảo giác, vì cái gì ta có cảm giác hắn chính là Diêm Vương, nhưng lại không còn thấy có ý oán hận của vị Diêm Vương kia nữa rồi.“Diêm Vương.” Ta thử nói.Hắn không hề phản ứng tiếp tục uống cháo, thấy ta vẫn không nhúc nhích mới chậm rãi giương mắt hỏi: “Ta có chỗ nào rất kỳ quái sao?”“Không có.” Ta vội cúi thấp mặt xuống không dám nhìn thẳng hắn, thật sự rất giống, phía trước có thể do hắc khí che kín khắp khuôn mặt hắn, giờ phút này ta phát hiện thế nhưng hắn và Minh Vương lại có tới bảy phần giống nhau.

Đành ậm ừ hỏi: “Ngươi… Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ta có cảm giác quen thuộc nào không?”“Nói như vậy mới để ý hình như thật sự có, chẳng lẽ nàng cũng tin vào duyên phận?” Hắn cười xấu xa nhìn chằm chằm ta.“Chỉ là thuận miệng hỏi một chút.” Ngươi không nhớ rõ điều đó là tốt nhất, hẳn là do tên ở vòng nhân đạo luân hồi bất thình lình giở trò quỷ, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng mà Minh Vương hắn quả thật đã bị mất đi một phần ký ức.

“Thất hoàng tử không muốn biết ta có thân phận như thế nào sao?”“Chờ thời điểm nàng nhìn thấy quốc sư thì sẽ biết thân phận của chính mình, nàng không phải lúc rơi xuống vách núi đã bị ngã tới mức hỏng não rồi đấy chứ?” Hắn chống cằm, vỗ nhẹ vào trán ta: “Nghe Bách Lý Dật Vân nói nàng phải thật vất vả mới nhặt về được cái mạng nhỏ này.”Ta hất tay hắn ra, bĩu môi vẻ không tin: “Vị quốc sư này thực sự thần thông như ngươi nói sao? Vậy thì ta phải gặp bằng được vị kỳ nhân này rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận