Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta


"Vĩ Lương, hãy nghe em nói hết có được hay không?" Lâm Yến nhìn chồng khẩn cầu.
Hoàng Vĩ Lương nhớ đến bộ dạng hai mắt đẫm lệ vừa rồi của vợ, anh cảm thấy thì ra cô cũng không hẳn là cứng cỏi kiên cường như trước kia anh cảm nhận được. Mặt ngoài cô kiên cường, nội tâm cũng rất yếu đuối, cũng giống như những người phụ nữ khác, anh không nhịn được mà thở dài trong lòng, vươn tay nhẹ nhàng ôm bờ vai vợ, coi như là an ủi, không vui trong lòng cũng trở thành thương sót: "Được rồi, em nói đi."
"Vĩ Lương, em thế chấp hai mươi năm liền, như vậy, mỗi tháng phải trả 1200 đồng, anh tính xem tình hình hiện tại của nhà mình, coi như anh kiếm ít đi 1000 đồng một tháng, cuộc sống cũng không bị ảnh hưởng gì lớn phải không?"
"Ừ!" Hoàng Vĩ Lương rầu rĩ trả lời một tiếng, mặc dù vợ nói đúng, nhưng anh vẫn không thay đổi được tư tưởng ngày ngày phải làm việc chỉ để trả nợ.
"Hai năm qua giá cả cũng ổn định rồi, mà tiền thì mất giá lại rất nhanh đó, 1000 đồng bây giờ thấy hơi nhiều, qua mấy năm nữa không chừng căn bản lại không có gì to tát, lại nói tiếp, chúng ta chăm chỉ như vậy, sau này chúng ta tuyệt đối không còn khó khăn như trước nữa, có đúng hay không? ."
"Chắc chắn sẽ vậy." Có công việc ổn định, Hoàng Vĩ Lương nói chuyện tràn đầy mạnh mẽ.
Nhìn đôi mắt vợ sáng lấp lánh vì mơ ước tới cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, trong lòng Hoàng Vĩ Lương tràn ngập nhu tình. Khi Lâm Yến còn trẻ cũng không phải là quá mức xinh đẹp, hiện tại đã lập gia đình, khuôn mặt vốn trắng nõn còn xuất hiện nếp nhăn mờ mờ, nhưng hai mắt cô rất to, sáng rực đầy thông minh, làm cho cô toát lên một vẻ đẹp hài hòa , Hoàng Vĩ Lương cầm lấy tay cô, như có một dòng nước ấm chảy ra từ trong lòng.
"Em nói đúng, chúng ta nhất định sẽ tốt hơn ." Cũng không truy cứu việc vợ yêu cả gan làm loạn nữa.
Taxi chạy trên đường quốc lộ rộng rãi, phóng đi như bay, rất nhanh đã tới nơi. Lâm Yến cùng Hoàng Vĩ Lương cùng đi vào cư xá Tân Hoa, nhà ở nơi này đều là biệt thự nhỏ hai tầng theo phong cách Châu Âu, trước mỗi nhà đều có một vườn hoa nhỏ, mặc dù giờ là mùa đông nên có vẻ cằn cỗi, nhưng cây sồi xanh vẫn hình thành nên một bức tường nhỏ gọn gàng, cùng với màu xanh của cây lá hai bên đường, khiến cư xá vẫn có quang cảnh đẹp đẽ, Hoàng Vĩ Lương nhịn không được thở dài nói: "Không nghĩ tới lại đẹp như vậy!"
"Còn có thứ tốt hơn chờ anh đấy." Nhà của họ ở dãy chung cư phía trong, đi hơn 10' mới tới, Lâm Yến lấy chìa khóa mở cửa, chiều hôm qua lúc Hoàng Vĩ Lương vẫn đang ngủ, cô đã tới đây kiểm tra một lượt cũng dọn dẹp qua, rèm cửa sổ cũng đã tháo xuống giặt sạch, mặc dù đồ dùng đã dùng hơn bốn năm, nhưng vẫn tốt, đồ cũ mà nhìn vẫn như mới.
Hoàng Vĩ Lương đứng ở cửa nhà, ngây người nửa ngày: "Nhà của chúng ta đây ư ?"
" Vâng!" Lâm Yến đi đôi dép trong nhà, lại còn lấy từ trong tủ một đôi dép nam cho chồng.
Hoàng Vĩ Lương ngẩn ngơ nhìn vợ một cái, cũng không xỏ dép, bỗng nhiên ôm chặt cô, miệng lầm bầm: "Chúng ta có nhà đẹp như vậy sao? Bảo bối, em đã làm được điều tuyệt vời đó." Đây là lần đầu tiên Lâm Yến nghe chồng gọi mình bảo bối, tâm cô liền hóa thành nước, cũng không để ý cửa chưa đóng để mặc cho anh ôm.
"Có người tới." Nghe tiếng sủa của con chó con, Lâm Yến tỉnh táo lại, cô là người truyền thống lại bảo thủ , cũng không dám cùng chồng thân thiết trước mặt người ngoài.
Hoàng Vĩ Lương thả vợ ra, đóng cửa nhà, lúc này mới xỏ dép, vào nhà xem. Tầng một có hai phòng, phòng khách cùng phòng ăn nối liền, nhìn hết sức rộng rãi. Tầng hai có ba phòng, bất kể ánh sáng hay hướng phòng, đều hết sức lý tưởng, bên ngoài còn có một sân phơi nhỏ, ở chỗ này có mấy chậu hoa, nhìn hình dáng chắc là cây hoa hồng, kim ngân gì đó, vì là mùa đông lá cây rụng hết nên cũng không chắc chắn. Hai người bọn họ đi từ trên xuống dưới hai lần, rồi mới ngồi vào trên ghế sa lon.
"Em muốn nhanh chuyển sang nhà mới, anh về đón mẹ lên, bà lớn tuổi rồi, đi đứng bất tiện, ở tầng một, chúng ta cùng Tiểu Tường ở tầng hai. Cái phòng nhỏ ở giữa sắp xếp thành phòng đọc sách, làm việc, dùng chung ." Lâm Yến nói.
"Em định đưa mẹ tới đây?"
Thấy Lâm Yến gật đầu, Hoàng Vĩ Lương lại kích động, từ nhỏ anh cùng mẹ và em gái sống nương tựa vào nhau, trong thâm tâm của anh luôn suy nghĩ làm thế nào để mẹ già sống tốt hơn, khó khăn là công việc vẫn không được như ý, để cho tâm nguyện day dứt trong lòng anh không được giải tỏa.
"Chiều nay anh về đón mẹ."
"Ngày mai đi, chiều nay anh cùng em đi mua chăn đệm ẹ."
"Không cần mua, trọng nhà mẹ có nhiều chăn đệm, ngày mai mang hết đến, em cùng mẹ giặt sạch, may lại một lần cho chắc chắn là dùng tốt." Còn nợ tới 24 vạn đồng, khiến Hoàng Vĩ Lương không có biện pháp tiêu sài thoải mái, anh còn đang tính phải tiết kiệm như thế nào mới được .
"Vâng!" Lâm Yến thẳng thắn đáp ứng , chăn đệm cũ không sao cả, chỉ cần ga giường và vỏ chăn mới, cũng vẫn đẹp mắt, Hoàng Vĩ Lương trở về cầm theo một vạn đồng, trong tay Lâm Yến cũng còn không ít, nhưng cô cảm thấy vẫn nên tiết kiệm một chút để sống qua ngày, không nên sử dụng tốn kém, mua đồ không cần thiết phung phí quá mức. Cô còn phải mua thêm đồ dùng cho phòng bếp, cũng cần không ít tiền.
Đồ của Lâm Yến bên khu nhà đơn cũ ở bên kia, cũng đã quá cũ kỹ rồi, không thể đem tới, cô tính toán một chút, những thứ cần mua thêm trong nhà không nhiều lắm.
Hai người thương lượng xong, cùng nhau ra về, Hoàng Vĩ Lương nôn nóng mà ăn cơm trưa, anh gấp gáp đi tới nhà chờ xe khách, chỉ mong đón được mẹ sớm, Lâm Yến đến cửa hàng vải bông, mua ga trải giường, lại mua bọc đệm, bọc ghế sa-lon, buổi chiều, lại đi mua đồ làm bếp, một ngày vô cùng bận rộn, lúc ăn cơm bữa trưa, cũng không kịp hỏi Tiểu Tường xem thi hết học kỳ ra sao.
Đến tối thì mẹ chồng tới nhà, bà cũng không muốn tới đây, e ngại xảy ra mâu thuẫn với con dâu, lại nói, đến mùa xuân, bà cũng muốn hỗ trợ làm việc giúp con gái . Sau ba ngày lại mặt Ngọc Lương, cha mẹ chồng liền chia nhà, chồng cô là em trai, chị dâu của cô cùng cha mẹ chồng đã xung khắc như nước với lửa từ trước, cũng chỉ chờ cưới cô về để chia nhà, điều này cùng trong trí nhớ của Lâm Yến giống nhau như đúc, chồng Ngọc Lương hiền lành rất chịu khó, không oán trách người nhà chỉ chia phần ột mẫu cây ăn quả, qua một năm cô tới thăm, lại thấy trồng thêm hai mẫu ruộng cây đào mật, hai mẫu ruộng quả táo. Mấy năm sau đó, Ngọc Lương còn bao thầu mười mấy mẫu đồi, toàn bộ trồng hạch đào, vừa mới bắt đầu mặc dù khổ cực, về sau càng ngày càng giàu có.
Hoàng Vĩ Lương phải nằng nặc cầu khẩn cùng cam đoan với mẹ, mới khiến bà động lòng, anh thấy dù sao trời cũng đã tối, kiên quyết thuê một chiếc máy kéo trong thôn, đến chở hết đồ đạc quần áo cùng chăn đêm của mẹ mình.
Lâm Yến nhìn thấy họ mang đến một hòm gỗ cũ, không nhịn được mà hơi mỉm cười, mẹ chồng còn tưởng nơi này, giống như chỗ ở trước không có đồ dùng gì. Thật ra thì gian phòng treo quần áo rất lớn, cái hòm đó căn bản không cần dùng tới, lại nói, cũng không có nơi để, cô sợ mẹ chồng tiếc, thế nào cũng muốn để trong phòng, cũng may là, ngày hôm sau Lâm Yến nói khu nhà đơn bên kia cần dùng tới, bà mới đưa cái hòm đó cho cô.
Những ngày sau đó, Lâm Yến cùng mẹ chồng tháo vỏ chăn giặt giũ sạch sẽ, thuê người bật lại bông, làm mới lại theo kích thước giường , khiến cô mệt phờ phạc, tới khi đem rèm cửa treo lên, trong nhà cũng đã dọn dẹp chỉnh tề, cũng đã đến cuối tháng chạp.
Hôm nay hai vợ chồng cùng dọn dẹp vườn hoa nhỏ ở cửa, cũng không biết chủ nhân trước trồng cây hoa gì, bọn họ chỉ tỉa cành khô lá úa đi.
"Hoàng Vĩ Lương?" Là một giọng nam hùng hậu , hai người kinh ngạc ngẩng đầu, một đôi vợ chồng sang trọng đứng ở cách đó không xa.
"Hai người —— ai nha, Lưu Hướng Huy, Tào Chi, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được mọi người đó." Hoàng Vĩ Lương thả cây kéo trong tay, bước nhanh tới, đưa tay ra muốn bắt tay, mới phát hiện tay bẩn, anh cười xấu hổ: "Mời vào nhà ngồi!"
"Chỗ này không phải nhà của lão Cố sao ——" Lưu Hướng Huy nghi ngờ nói được nửa câu.
"Nghe nói lão Cố nhà bán rồi, không nghĩ tới lại là cậu, Vĩ Lương, cậu vẫn làm công việc ở mỏ than sao?" Tào Chi rất nhiệt tình, phản ứng cũng rất nhanh.
"A, không, bây giờ tôi làm giám sát đường cao tốc, không còn làm mỏ than nữa rồi."
"Ha ha, Vĩ Lương, không nghĩ tới từ khi học xong trung học chia tay, thế mà đã qua mười năm mới gặp, cậu chẳng có thay đổi gì." Lưu Hướng Huy rất nhiệt tình.
"Cậu mới không hề thay đổi, mới vừa rồi tôi cũng ngây ngẩn cả người, nhìn không ra cậu đã ba mươi tuổi." Hoàng Vĩ Lương cảm khái, nghiêng người mời: "Vào nhà ngồi đi."
"Ha ha, hôm nay chúng tôi còn có việc, chờ lúc nào rảnh rỗi rồi hãy nói, tôi ở ngay khu nhà số sáu hàng thứ hai phía Tây, cách đây mấy nhà thôi, hoan nghênh cậu tới." Lưu Hướng Huy cũng không ngại trên tay Hoàng Vĩ Lương có bụi, lôi kéo tay của anh nắm một cái coi như là tạm biệt, "Bạn học cũ là tôi cũng không có bản lãnh gì, đứa nhỏ nhà cậu muốn vào học trường tốt tôi thì có thể giúp được một tay đó, tôi đang công tác tại Cục Giáo dục, Tào Chi làm ở trường tiểu học Hối Thông ngay bên cạnh." Lưu Hướng Huy chào phải đi, Hoàng Vĩ Lương gọi với về phía anh: "Vậy năm nay con trai tôi chuyển tới Hối Thông học có được không?"
"Trường tôi sẽ tổ chức thi tuyển, thi qua thì được vào, nói khó cũng không khó lắm đâu." Tào Chi mỉm cười nói.
"Lúc nào thì thi?" Hoàng Vĩ Lương hỏi ngay.
Thấy anh nghiêm túc như vậy, hai người dừng bước lại.
"Trước khai giảng hai ngày, trường học của chúng tôi là trường học song ngữ, chỉ thi Anh ngữ." Tào Chi nghiêm túc giải đáp.
"Cám ơn hai người!" Lâm Yến đi tới, cảm tạ hai người.
"Không có gì, khi nào rãnh rỗi nhớ đến chơi!" Hai người cùng nói, vẫy vẫy tay xoay người đi.
"Vào trường tiểu học Hối Thông khó lắm. Đây là trường học cho con em chính phủ, điều kiện tốt vô cùng, năm nhất tiểu học đã học theo chương trình Anh ngữ, so với trường bình thường sớm hơn hai năm." Lâm Yến giải thích với Hoàng Vĩ Lương .
Hết chương 13


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui