Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta


Lâm Yến là một kỹ Sư cơ khí, kiếp trước cô cũng làm công việc này, không có làm thêm việc gì, tuy là trọng sinh, cô cũng nghĩ không ra có việc gì kiếm tiền nhanh hơn, lại nói, cho dù có đường tắt kiếm tiền, cũng cần có tiền đầu tư, mà tiền bạc của cô bây giờ thật sự rất kẹt.
Bầu trời tối đen, Lâm Yến không có sức để đi vào nhà tắm trong xưởng, chỉ có thể lấy thùng nước nóng ở phòng vệ sinh chung lau qua, Hoàng Bằng Tường giúp cô đem nước nóng đưa đến cửa, cậu rất lo lắng ẹ, đề nghị: "Con gọi bác Lý tới nhé."
"Không cần, mẹ chỉ thiếu chút dinh dưỡng thôi mà, nghỉ ngơi vài ngày ở phòng y tế đã tốt hơn rồi."
Lâm Yến rất nhanh tắm rửa xong, ra cửa thấy con trai lo lắng đứng trong hành lang, trong lòng bỗng xót xa, ý muốn kiếm tiền càng thêm mãnh liệt, coi như không vì mình, thì vì con trai, cô phải thay đổi tình trạng kinh tế trong nhà. Nghĩ đến vài năm sau, con trai thi đỗ vào trường trung học thực nghiệm tốt nhất trong trấn để đi học, trong trường có rất nhiều đứa bé gia cảnh tốt, nhất là con trai học ở ban thực nghiệm, mặc dù bình thường mọi người đều mặc đồng phục học sinh, nhưng giày cũng không cần phải thống nhất. Kiếp trước, con trai cao ráo khỏe mạnh, lại sống chết không chịu tham gia thi đấu bóng rổ trong trường học, lý do của cậu là sợ làm trễ nãi việc học, Lâm Yến biết, cậu không muốn dùng loại giày bốn mươi năm mươi tệ, hay loại giày bảy tám trăm tệ bạn học hay mang, con trai lớn rồi, tốt vô cùng , đến tuổi trưởng thành cũng cần có mặt mũi, ngoài mặt cậu không sao cả, những trong lòng cũng không hẳn là không sao.
Trở về phòng nằm xuống, con trai cũng rất thuận theo vào phòng của mình ở kế bên, Lâm Yến nghe được tiếng lật sách nhẹ nhàng. Thật là một đứa trẻ nhu thuận! Trong lòng Lâm Yến lại dâng lên chua xót.
Như thế nào mới có thể cải thiện tình trạng kinh tế trong nhà đây? Mặc dù tháng sau chồng cô có thể gửi tiền lươngvề, nhưng chút tiền kia, cũng chỉ có thể để cho cái nhà này bớt quẫn bách mà thôi, cách điều cô muốn còn kém xa lắm, cả đời dè xẻng, một phân tiền cũng hận không thể chia thành đôi, đời này, cô không bao giờ muốn tiếp tục cuộc sống đó nữa.
Tính toán đi tính toán lại, tài sản trong nhà, chỉ có chút tiền lương mà ở mỏ còn nợ Hoàng Vĩ Lương, đời trước, khoản tiền lương này đến đầu mùa hè năm sau mới được trả lại, đời này, có thể có biến hóa hay không đây? Hơn một vạn, mặc dù hơi ít một chút, dầu gì cũng là tiền a, nếu có thể lấy về thì thật tốt.
Ngày hôm sau, Lâm Yến cho con trai giữ lại hai đồng để mua bữa ăn trưa, dặn dò cậu lúc đi chơi phải khóa chặt cửa, rồi mượn Lý Tuệ một trăm đồng, mua vé đi mỏ tham Giang Gia Lương nơi trước kia chồng cô công tác.
200Km đường đi, ba giờ xe lửa mới đến, xuống xe còn hai mươi km đường núi, xe buýt lắc lư làm Lâm Yến ngồi mà muốn ói, khó khăn lắm mới đến trạm xuống xe, cô ngồi ở một quán ăn nhỏ nghỉ ngơi nửa ngày mới không thấy choáng váng buồn nôn nữa, thấy bà chủ quán không ngừng nhìn mình, cô vừa lúc cũng đói bụng, gọi một chén kiều mạch cùng một cái bánh nướng, lấp đầy bụng.
Đi tới tòa nhà làm việc của mỏ than, còn ba cây số đường núi, Lâm Yến ăn uống no đủ, rồi lên đường.
Cách khu vực khai thác mỏ không xa, có một nhà máy tuyển than, Lâm Yến biết đây là khu vực khai thác mỏ phụ thuộc đơn vị, cửa có một đống là than bùn, đây là vật liệu thừa từ nhà máy tuyển than, năm nay giá than đá mặc dù bắt đầu đi lên, nhưng chưa đủ cao, các mỏ than có trữ lượng lớn sản xuất nhiều, than đá tốt cũng bán không hết, không ai chú ý tới những thứ than bùn có chứa rất nhiều tạp chất này.
Lâm Yến đi đến đống than bùn chồng chất, trong miệng còn nói thầm một câu: "Hừ, bây giờ nhìn là đồ bỏ đi, qua nửa năm nữa thôi, than bùn lại là hàng bán chạy."
Cô không phải người làm ăn, trọng sinh mới mấy ngày, đối với cơ hội làm ra tiền, vẫn không nắm chắc cho lắm, có thể nói, không có hiểu biết, đối với đại đa số người, cũng là như vậy, nếu không, tiền bạc cũng sẽ không tập trung trong tay ít người.
Vất vả đi tới ký túc xá của mỏ than, Lâm Yến mới nhớ tới, cũng là năm nay, giá than đá gặp phong ba, đến mùa xuân sang năm, đống than bùn kia bán đi, mỏ than lại khất nợ tiền lương tiếp, cô lo lắng ình sẽ đi một chuyến về tay không, mỏ Giang Gia Lương là một khu vực khai thác mỏ lâu đời, tầng than phía trên đã không còn, hiện lại muốn khai thác vào sâu dưới lòng đất, chi phí rất lớn, giá than đá bây giờ căn bản không bù nổi, nợ công nhân tiền lương, đoán chừng vẫn chưa có biện pháp giải quyết.
Lâm Yến càng nghĩ càng nản chí, mìnhđi một chuyến về tay không không nói, lộ phí lại tiêu hết mấy chục đồng.
Phòng tài vụ có cửa lụp xụp và vài cái ghế cũ dài bên ngoài, có ba người ngồi trên ghế, bọn họ đều có thương tật, đoán là công nhân tàn tật về hưu đến đòi tiền lương.
Trước mặt đi tới một ông bác tóc bạc cùng Lâm Yến chào hỏi: "Ối, đây không phải là Tiểu Lâm sao? Cháu là đến đòi tiền lương của Tiểu Hoàng sao?"
Lâm Yến mãi mới nhận ra, ông là kỹ sư cùng làm với Hoàng Vĩ Lương tên Đỗ Hi, ba năm trước đây, bọn họ còn cùng nhau ăn cơm xong, bác Đỗ lúc ấy cũng hơn 50 rồi, ba năm không gặp, ông cũng già hơn trước kia.
"Bác Đỗ cũng vậy sao?" Lâm Yến khách khí hỏi thăm.
"Mấy người khỏe tay khỏe chân, tới nơi này làm gì, người trên mỏ đều đi tỉnh hết rồi." Người ngồi trên ghế dài ở giữa, cau mày có chút không vui nói với hai người.
"Trương Kế Minh, cậu nói thật hay giả?" Bác Đỗ vẻ mặt kinh ngạc.
"Lừa ông làm cái gì, ông xem, phòng tài vụ ngày nào không có mười hai mươi người, hôm nay chỉ có ba người chúng ta." Trương Kế Minh nghiêm túc nói.
"Cũng không biết chuyện gì xảy ra, hôm nay người tới mỏ đặc biệt nhiều, bọn họ ở chỗ này nói nhao nhao cả tiếng, không biết người nào hô một tiếng đi, đám người như ong vỡ tổ liền ào đi, đoán chừng bây giờ đã đến tỉnh rồi, đi xe chuyến mười rưỡi."
Lâm Yến ngó một chút, hơn một tiếng rồi, nếu như đi xe lửa lúc mười giờ rưỡi, hiện tại khẳng định là đến rồi.
"Trên mỏ không có tiền, không đi đến chỗ lãnh đạo mà náo, đến phòng tài vụ chúng ta cũng không giải quyết được vấn đề." Người ngồi trên ghế dài nói.
Lâm Yến dựa vào cửa chính của phòng tài vụ nghỉ ngơi, nghe mấy người trong này tán gẫu. Đúng vậy, không bột đố gột nên hồ, lãnh đạo mỏ không có tiền trong tay, giải quyết vấn đề như thế nào đây? Cô lại nghĩ tới đống than bùn kia, nếu có thể sớm một chút biến thành tiền là tốt rồi.
Lâm Yến dựa vào cửa, mệt mỏi khiến cho cô cơ hồ tiến vào mơ mộng, đang lim dim, cô chợt nghĩ, nếu có biện pháp đem đống than bùn kia loại trừ tạp chất, không phải có thể bán đi luôn được rồi sao? Hơn nữa, giá tiền so với chỉ bán than bùn cao hơn rất nhiều, cô nhớ tới bạn học trung học của chồng - Trương Lập Dũng, là người học tuyển than đá, nghe anh ta nói, than bùn đã qua sàng chọn kỹ thuật, nếu xin anh ta giúp một tay thiết kế quá trình sản xuất, có phải có thể giải quyết được vấn đề trước mắt này hay không?
Lâm Yến càng nghĩ càng cảm thấy có thể được, trên mỏ hiện gấp gáp nhất là kiếm được tiền, nếu mình nhận thầu đống than bùn kia, nói không chừng đối phương sẽ đồng ý, như vậy, vừa sản xuất than đá tinh khiết vừa bán lấy tiền, hẳn là có thể quay vòng được.
Lâm Yến mặc dù chưa từng làm buôn bán, nhưng cô vẫn là người dũng cảm thực tế, cô chưa bao giờ nghĩ tới làm ăn, nếu không, có lẽ đã sớm thành công.
Lâm Yến bị ý tưởng to gan của mình khích lệ, cả người cũng cảm thấy có tinh thần, cô từ trong ba lô lấy ra chén nước, lấy nước lạnh dưới vòi, còn chưa ngửa đầu uống xong, bác Đỗ bỗng hô một tiếng: "Tiểu Lâm, có người ở phòng tài vụ tới, không cần uống nước lã."
Tới là trưởng phòng tài vụ, có lẽ là đi quá mau, mặt ông ta đỏ bừng. Thấy người ngồi ngoài cửa, ông ta căm tức lầu bầu: "Náo đi, mấy người sao không cùng đi lên cửa văn phòng trên tỉnh mà ngồi hả? Ở đây không có gì cả, lãnh đạo mỏ lo lắng nhiều, không nên ép tôi trả lương ấy người, tôi không phải thần tiên, không biến ra tiền."
"Chuyện gì xảy ra?" Trương Kế Minh hỏi.
"Người của mỏ ta ở Quảng Trường Nam Thành chờ đợi lâu rồi, bên kia gọi điện thoại đến đây, yêu cầu mỏ hôm nay phải giải quyết vấn đề, lãnh đạo mỏ giáo huấn tôi một trận. Ông ấy cũng không kiếm được tiền, tôi thì có biện pháp gì?"
"Ông còn càu nhàu, không sợ trưởng mỏ đuổi ông."
"Hừ hừ, ông ta dám đuổi? Trên tỉnh điện thoại nói, ông ta không giải quyết vấn đề, ngày mai khỏi cần đi làm." Trưởng phòng Tài vụ đầy bụng bực tức mở cửa, ngồi vào bàn làm việc than thở, Lâm Yến đánh bạo đi vào, rót lấy chén nước ấm từ bình nước trên một cái bàn khác.
Trưởng phòng Tài vụ lườm cô một cái, tựa hồ không vừa ý việc cô đi vào, dù sao cửa phòng cũng treo bảng "Không phận sự miễn vào".
"Ai nha, trưởng mỏ bắt tôi phải giải quyết bốn mươi vạn, rồi cùng hắn đi tỉnh đem công nhân trở về, tôi kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy a." Ông ta lại nhìn Lâm Yến một chút, "Cô đi ra ngoài đi, trưởng mỏ thấy cô đi vào, nhất định sẽ mắng đấy."
"Tôi có biện pháp giúp ông giải quyết nguy cơ trước mắt, trưởng mỏ có phải sẽ hoan nghênh tôi đến hay không?"
"Đừng có nổ, cần có một trăm vạn mới có thể giải quyết vấn đề, dựa vào cô?"
"Tôi thật sự có biện pháp giải quyết vấn đề."
Lâm Yến vẫn chưa nói xong, chỉ nghe thấy ở cửa một thanh âm lo lắng hỏi: "Cô có biện pháp gì?"
"Tôi, tôi có thể cùng công nhân ký thỏa thuận, trong vòng nửa năm nhất định trả toàn bộ lương cho họ, bọn họ có hi vọng rồi, cũng sẽ không đi gây loạn nữa." Lâm Yến thấp thỏm nói.
Đi vào là hai người, một hơn 50 tuổi, một người thì trẻ hơn một chút, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, trưởng phòng tài vụ khẩn trương đứng lên: "Trương thư ký! Lưu mỏ trưởng!"
Hai người này không để ý nói chuyện với ông ta, cùng cau mày nhìn về phía Lâm Yến, tựa hồ đang suy nghĩ lời Lâm Yến nói có thể thực hiện được hay không, bọn họ cũng hứa hẹn như thế rất nhiều lần, các công nhân căn bản không tin tưởng nữa, nhưng đổi một người khác, có phải sẽ có tác dụng?
"Cô có điều kiện gì không?" Người trẻ tuổi hơn là Lưu mỏ trưởng, ông ta hỏi Lâm Yến.
"Các ông đem đống than bùn kia bán cho tôi theo giá thị trường."
"Trong hôm nay cô phải đem công nhân của chúng tôi đưa về đây, thì chúng tôi lập tức cùng cô ký hợp đồng." Mỏ trường và thư ký cùng nói.
"Chúng ta ký hợp đồng trước." Lâm Yến sợ bọn họ đổi ý.
Mỏ trưởng lúc này cũng rất là sốt ruột, ông nói với Lâm Yến: "Cô cứ ra ngoài trước, chúng tôi thảo luận một chút."
Lâm Yến ra cửa, bác Đỗ nóng nảy: "Cái cô gái trẻ này, đùa gì thế, trên dưới một trăm vạn đồng tiền ở đâu, cô có sao?"
"Cháu có thể làm mà, bác Đỗ, nếu như trong vòng nửa năm cháu có thể trả hết lương của chú, chú có chịu ký thỏa thuận ủy thác cùng cháu không?"
"Chịu a, chỉ cần cháu trong vòng nửa năm trả hết tiền lương cho chú." Bác Đỗ vẻ mặt thành thật.
Ba người ngồi trên ghế dài ở của phòng Tài vụ, đều vội vàng hỏi Lâm Yến: "Cô có thể giúp chúng tôi được trả tiền lương? Thật hay giả?"
"Đương nhiên là thật, các người có chịu cùng tôi ký thỏa thuậnhay không?"
"Có gì không chịu, ngựa sống còn hơn ngựa chết (??? Câu này chém), có được bao nhiêu hay bấy nhiêu." Trương Kế Minh nói trước, hai người bên cạnh nói theo, tiền lương đã bị khất nhiều năm, bây giờ bọn họ cũng tuyệt vọng rồi, có người chịu ra mặt giúp đỡ, cho dù là cọng rơm rạ, bọn họ cũng cảm thấy là cứu được mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui