CHƯƠNG 35: BUÔNG BỎ HAY KHÔNG?
Tác giả: Luna Huang
Nghĩ tới nghĩ lui Diệp Cẩn Liên quyết định nhận lấy. Diệp Cẩn Linh liên tục phản đối, Diệp Cẩn Huyên bình thản như không.
Mắt thấy Diệp Cẩn Linh không chịu nói đề tài khác, Diệp Cẩn Huyên viết ‘Nhị tỷ, hôm qua thái tử đến vì sao không thấy tỷ?’
Viết xong, nàng đưa giấy đến trước mặt Diệp Cẩn Linh rồi vỗ vỗ vai nàng ta. Nàng mỉm cười, nghiên đầu hòa nhã.
Diệp Cẩn Linh thấy được hai chữ ‘thái tử’ liền mắt sáng ném hết những chuyện khác đi rồi lại cụp mi xuống buồn bã nói: “Hôm đó Đoàn di nương không cho phép ta đến, nàng bắt ta không được nhắc đến thái tử nữa.”
Diệp Cẩn Huyên cùng Diệp Cẩn Liên nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Nhân cơ hội này liền khuyên Diệp Cẩn Linh từ bỏ Đoan Mộc Chiến Khôi vậy.
Bên này Diệp Cẩn Linh vẫn tiếp tục lải nhải: “Hôm đó tứ muội muội thấy thái tử thế nào? Có phải rất tuấn mỹ không?” Nói đến đoạn này nàng cứ như nhìn thấy Đoan Mộc Chiến Khôi ngay trước mắt vậy.
Diệp Cẩn Huyên lại dùng bút để viết ‘Nếu muội trả lời nhị tỷ phải đáp ứng muội một vấn đề có được không?’
“Được.” Diệp Cẩn Linh không chút do dự liền đáp ứng. Đầu óc của nàng lúc này chỉ mong tìm được một người cùng bàn mỹ nam với mình thôi. Trải qua lần nói chuyện trước Diệp Cẩn Liên cũng là đối với Đoan Mộc Chiến Khôi không còn hứng thú nữa, một mình nàng cao hứng, không vui chút nào.
Diệp Cẩn Huyên lại viết ‘Muội chỉ hy vọng nhị tỷ có thể đối với thải tử hoàn toàn buông bỏ’. Nhãn thần của nàng lúc này cực kỳ kiên định, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để khuyên nhủ Diệp Cẩn Linh.
Chỉ cần nàng ta thực sự buông bỏ Đoan Mộc Chiến Khôi thì nàng mới an tâm một phần. Diệp Cẩn Huy thì thập phần an tâm rồi. Diệp Cẩn Liên cũng bớt một chút lo lắng. Hiện chỉ còn Hồ thị cùng Diệp Cẩn Linh thôi.
Diệp Cẩn Linh thấy được liền vỗ bàn đứng dậy phản đối: “Vậy làm sao có thể chứ, ta thà không muốn biết.”
Diệp Cẩn Liên nhẹ nhàng kéo Diệp Cẩn Linh xuống khuyên nhủ: “Nhị muội muội, chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho muội muội mà thôi. Thái tử là nhân vật thế nào, không phải là những người thứ xuất như chúng ta có thể chạm đến.”
Diệp Cẩn Linh nghe được liền nức nở, bởi vì nàng là thứ nữ, thứ nữ. Nàng ghét hai chữ ‘thứ nữ’ này. Giọng nói nghẹ ngào, âm lượng cũng nhỏ lại không ít: “Ta làm thị thiếp cũng được cơ mà, ta không để tâm đâu.”
Diệp Cẩn Liên cực lực trấn an, tay cũng không quên vỗ vỗ vai Diệp Cẩn Linh: “Nhị muội muội hà tất làm như vậy.”
Diệp Cẩn Huyên lại đẩy đến một tờ giấy ‘Nhị tỷ không để tâm nhưng người khác không phải không để tâm. Thái tử sau này sẽ tam cung lục viện, hậu cung ba ngàn sẽ cho dù tỷ lấy được thái tử thì sao, hắn cũng sẽ không nhớ đến tỷ, lúc đó tỷ chỉ có thể chết già trong cung tưởng niệm hắn thôi.’
Diệp Cẩn Liên đọc xong trố mắt nhìn Diệp Cẩn Huyên không thể tin tưởng những gì mình thấy. Vì sao Diệp Cẩn Huyên có thể phân rõ ràng như vậy, nếu không phải là tỷ muội e là cũng không tin nàng ta thực ở Trúc Huyền am mười lăm năm. Nhớ lại lần nói chuyện kì trước cũng là sắc xảo như vậy.
Diệp Cẩn Linh đọc xong mắt lộ rõ bi thương. Chuyện này nàng cũng đã biết nhưng chỉ là không muốn chấp nhận mà thôi. Nàng ngưỡng mộ hắn lâu như vậy, lý nào nói quên là quên.
Diệp Cẩn Liên nhanh chóng hồi thần tiếp tục nhẹ giọng an ủi: “Tứ muội muội còn nhìn thấu hơn cả nhị muội muội nữa. Ngưỡng mộ chỉ nên để trong lòng không nên hy sinh nhiều như vậy, không đáng đâu.”
‘Hoàng thất không phải là nơi để chúng ta gửi gắm đâu. Muội hiện không còn gì nữa rồi, chỉ đợi hai tỷ tỷ gả tốt nâng đỡ muội thôi’ Diệp Cẩn Huyên viết đến đây còn vẽ thêm hình mặt cười vào cuối câu.
Quả thực, Diệp Cẩn Linh phì cười nói: “Tứ muội muội đây là đang đùa sao? Lấy chúng ta làm bàn đạp? Tứ muội muội hiện là quận chúa, thích công tử nhà nào chỉ cần bảo hoàng thượng chỉ hôn là được rồi.”
Diệp Cẩn Liên đọc được mắt có chút buồn nhưng nhanh chóng hồi phục. Nếu Diệp Cẩn Huyên vờ tỏ ra vui vẻ nàng cũng sẽ không ngại vờ vui vẻ để nàng ta an lòng: “Tứ muội muội nói đúng, chúng ta gả tốt sau này cũng có người chiếu cố tứ muội muội a.”
Trong lòng của Diệp Cẩn Liên và Diệp Cẩn Linh đều biết đối với một phá gia chi tử như Diệp Cẩn Huy là vô vọng rồi. Nên khi Diệp Cẩn Huyên nói như vậy các nàng cũng không lấy làm ngạc nhiên.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Rất nhanh không khí buồn bã bên trong phòng cũng đã được thay thế bằng tiếng cười. Tuy Diệp Cẩn Linh không chính miệng chấp nhận yêu cầu của Diệp Cẩn Huyên nhưng bọn họ đều hiểu ngầm là nàng đã đồng ý.
Đột nhiên Diệp Cẩn Linh lại nói: “Đúng a, ta mới nghe Lâm tiểu thư nói hóa ra Niệm vương gia không phải là xấu nam mà dung mạo của hắn so với thái tử còn tuấn lãng hơn rất nhiều, chỉ là không được ôn nhu như thái tử mà lạnh nhạt a.”
Nghe được hào phong của Đoan Mộc Chiến Phàm mắt của Diệp Cẩn Huyên tối lại không ít. Vì sao giờ lại còn nhắc đến hắn nữa chứ. Đời trước nàng chưa từng nghe bọn họ nói đến hắn đâu.
“Ta cũng có nghe nói a! Hôm tứ muội muội thụ thương, Niệm vương gia cũng vì đức phi nương nương đỡ qua một đao, lúc đó mặt nạ rơi xuống tất cả các thiên kim đều há hốc vì trên mặt hắn không hề có vết bớt đen như lời đồn.” Diệp Cẩn Liên cũng là phấn khởi tiếp lời, ngay cả khi nghe được chuyện này nàng cũng không thể tin được.
Không có vết bớt? Không thể nào! Diệp Cẩn Huyên cũng là bị dọa cho một trận. Đúng là lần này trọng sinh có rất nhiều chuyện không như trước nữa rồi. Mà thôi, đó cũng không phải chuyện nàng nên quản.
“Vu tiểu thư nói hoàng thượng triệu kiến hỏi thì Niệm vương gia bảo tình cờ được người cứu chữa nên mặt mất đi vết bớt nhưng vì đeo mặt nạ đã quen nên không muốn tháo xuống.” Diệp Cẩn Linh tiếp tục chủ đề trên, giọng nói vì cao hứng nên đặc biệt to.
“Đức phi nương nương vui mừng đến độ tịch thu luôn chiếc mặt nạ không để Niệm vương gia đeo nữa.” Diệp Cẩn Liên miệng mang tiếu ý hiền hòa kể lại chuyện mình biết.
“Vậy thì càng tốt chứ sao, sau này ngoại trừ thái tử điện hạ chúng còn có thể ngắm Niệm vương gia a. Thật tiếc, nếu hôm đó tứ muội muội không xảy ra chuyện có lẽ chúng ta thấy được dung mạo của hắn rồi.” Diệp Cẩn Linh bĩu môi bày ra bộ dáng tiếc nuối.
“Chẳng phải cung yến lại sẽ được thấy sao?” Diệp Cẩn Liên dùng vai đẩy nhẹ vai của Diệp Cẩn Linh trêu.
Diệp Cẩn Huyên lạnh nhạt đẩy tiếp một tờ giấy đến ‘Nhị tỷ lại nữa rồi, người của hoàng thất không phải để chúng ta bình luận đâu’. Tâm trạng nàng hiện tại cực kỳ không tốt, rất muốn gảy một khúc nhạc trấn an tâm hồn của mình.
“Chúng ta chỉ là nói cho tứ muội muội biết thôi, không cần căng thẳng như vậy.” Diệp Cẩn Liên cười cười rồi đẩy đến một ly trà cho Diệp Cẩn Huyên.
“Hình như tứ muội muội không thích nhắc đến người của hoàng thất.” Diệp Cẩn Linh chớp chớp mắt bắt thẳng vấn đề.
Diệp Cẩn Huyên không hề ngần ngại mà gật đầu xác nhận. Nàng chính là không thích đám người hoàng thất, nhất là Đoan Mộc Chiến Phàm. Lòng nàng hiện như bị lửa đốt, mà ngọn lửa này sợ là khó dập tắt.
Nói thêm một chút hai người cũng ly khai trả lại không gian yên tĩnh cho Diệp Cẩn Huyên nghỉ ngơi. Diệp Cẩn Huyên lại tặng họ cùng đám di nương một số lễ vật.
Giờ đây một mình trong gian phòng, nàng cũng không dám giống như trước hễ buồn bực trong lòng liền gảy đàn nữa. Để mẫu nữ Diệp Cẩn Ninh biết được sợ rằng không xong. Nàng mang hết giấy một lượt thiêu hủy rồi đến bên bàn sách ngồi chép kinh phật luyện chữ tĩnh tâm.