CHƯƠNG 63: A NHÃ KHÓ HIỂU
Tác giả: Luna Huang
Sáng hôm sau, nghe tin hoàng thượng tức giận gọi Đoan Mộc Chiến Phàm vào ngự thư phòng mắng cả buổi trời. Sau đó còn phạt hắn sám hối ba tháng không được tham chính.
Trong khi huynh đệ giao chiến với thích khách đối mặt với sinh tử mà hắn dám một mình tham sống sợ chết trốn một góc không giúp đỡ. Tuy là võ công không tốt cũng không thể thấy huynh đệ gặp nạn mà không cứu như vậy được.
Ngoài ra cũng chính là cảnh cáo Đoan Mộc Chiến Lẫm cùng Đoan Mộc Chiến Khôi không nên cũng có hành vi như vậy. Diêu đức phi vì chuyện này đích thân xuất cung trách mắng hắn một trận. Tuy là võ công kém cũng nên đứng đó giúp đỡ một chút chứ.
Diệp Cẩn Huyên cảm thấy vô cùng hả dạ, làm bậy tự nhiên không thể sống. Mặc dù là hắn cứu nàng, cứu người thân của nàng nhưng cũng là khi dễ nàng a.
Vô Sự từ hôm qua đến giờ cứ bám riết lấy nàng không buông, cứ như là sợ bị bỏ rơi lần nữa vậy. Hôm qua may là không mang nó đi nếu không nó cũng sẽ gặp phải nguy hiểm rồi.
Diệp Nghêu hạ triều thông báo tin tức xong Hồ thị khóc lóc chạy đến xoay Diệp Cẩn Huyên vài vòng để xem nàng có bị thiếu hụt cân thịt nào không. Sau khi thấy nàng bình yên vô sự rồi mới mang đạo lý ra thuyết giáo một phen.
Nghe giảng bài xong Diệp Cẩn Huyên đến tìm Diệp Cẩn Linh hàn huyên, không ngờ Diệp Cẩn Liên cũng ở đó. Thế là ba người cùng nhau luyện chữ.
Diệp Cẩn Liên tò mò hỏi về chuyện thích khách ngày hôm qua. Diệp Cẩn Linh vểnh tai lên nghe ngóng như sợ thiếu mất đi chữ nào vậy. Diệp Cẩn Huyên chỉ chép miệng bảo: “Lúc đó sợ quá muội ngất đi rồi nên cái gì cũng không có biết.” Quả nhiên, trọng sinh trở về nàng nói dối không có ít nha. Trải qua một đời nàng phát hiện nói thật không phải lúc nào cũng hữu dụng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lại mấy ngày đi qua, Diệp Cẩn Huyên đến Mỹ Vị Thiêm Hương lại trùng hợp ở cửa đụng phải Đoan Mộc Nhã cùng Đoan Mộc Chiến Phàm.
“A, tỷ tỷ cũng đến đây sao?” Đoan Mộc Nhã chạy đến ôm lấy cánh tay của Diệp Cẩn Huyên tiện tay xoa đầu Vô Sự: “Vô Sự lâu ngày không gặp.”
“Quận chúa, thật trùng hợp” Đoan Mộc Chiến Phàm nhẹ nhàng đảo mắt lên người Diệp Cẩn Huyên rồi phun ra một câu.
“Thần nữ gặp qua Niệm vương gia, A Nha hảo.” Diệp Cẩn Huyên chậm rãi hành qua lễ.
“Tỷ tỷ đã là trùng hợp chi bằng cùng nhau vào trong.” Đoan Mộc Nhã cười đến vui vẻ. Không để Diệp Cẩn Huyên từ chối liền mỗi tay nắm một người kéo vào bên trong.
Chúc Tôn Hữu vốn là đợi Diệp Cẩn Huyên không ngờ lại còn có thêm hai người từ đâu rơi xuống. Xem ra mấy thứ hắn muốn nói với nàng lại bị trì hoãn rồi.
Đoan Mộc Nhã thấy được Chúc Tôn Hữu cũng là khẽ khép hờ mắt quan sát rồi nhìn Đoan Mộc Chiến Phàm. Hắn lại không nhìn nàng mà nhìn Chúc Tôn Hữu.
Sau đó bắt dĩ phải ngồi cùng bàn, Diệp Cẩn Huyên ngồi bên cạnh Đoan Mộc Nhã giới thiệu nhưng món mà bản thân đã từng dùng qua ở Mỹ Vị Thiên Hương. Đoan Mộc Chiến Phàm vừa nhìn thực đơn, tai cũng không quên nghe nàng giới thiệu.
Chúc Tôn Hữu bị Diệp Cẩn Huy gọi đi nhìn qua sổ sách một chút. Trước khi đi hắn còn phân phó tiểu nhị phục vụ thượng khách cho tốt hắn rất nhanh trở lại.
Món vừa gọi xong liền có hạ nhân đến thông báo gì đó bên tai Đoan Mộc Chiến Phàm. Hắn hắt một hơi mạnh rồi nói: “A Nhã cùng vi huynh ra đây một chút.”
Đoan Mộc Nhã ngoan ngoãn bước theo ra ngoài. Diệp Cẩn Huyên cùng Vô Sự bên trong. Chúc Tôn Hữu trở về đảo mắt thấy chỉ mỗi nàng bên trong liền cẩn thận bước đến, hạ quyết tâm nói ra:
“Tứ tiểu thư, tại hạ. . .”
Diệp Cẩn Huyên thấy dáng dấp cứ như là kiêng kỵ thứ gì của Chúc Tôn Hữu liền quay sang mỉm cười: “Chúc công tử có gì cứ nói, không cần ngại.”
“Thực ra tại. . .”
Lời nói còn chưa hết câu, Đoan Mộc Nhã như một cái bóng đèn chạy trở vào: “Chúc lão bản muốn nói gì với tỷ tỷ sao?” Nàng ngây thơ ngồi xuống nên cạnh Diệp Cẩn Huyên cười híp mắt nhìn Chúc Tôn Hữu.
Chúc Tôn Hữu bất đắc dĩ nuốt lại những lời định nói vào trong bụng. Hắn chỉ là muốn hướng nàng bồi qua tội thôi mà, vì sao lúc nào cũng không thành công. Mặt hắn có chút cứng đờ nở một nụ cười méo mó nói:
“Hồi công chúa, tại hạ chỉ là không thấy người cùng Vương gia nên muốn hỏi thôi, tuyệt không có ý khác.”
“A.” Đoan Mộc Nhã gật gù xoa đầu Vô Sự: “Hoàng huynh có việc phải trở về rồi, ở đây chỉ còn bổn công chúa cùng tỷ tỷ thôi. Chúc lão bản chỉ cần dọn món là được.”
“Vâng.” Chúc Tôn Hữu ứng một tiếng liền vỗ tay cho người dọn món lên.
“Chúc công tử cũng ngồi xuống cùng dùng thôi.” Diệp Cẩn Huyên cầm đũa chuẩn bị dùng bữa.
Đoan Mộc Nhã thấy Chúc Tôn Hữu ngồi đối diện lại cười híp mắt tiếp tục nói: “Bổn công chúa thật không ngờ còn có nam nhân có thể không sợ dung mạo của tỷ tỷ, thật khiến người bội phục.” Nàng thật là tán thưởng từ đáy lòng a. Nhớ lại hôm Khất Xảo tiết nàng càng thưởng thức hắn hơn.
“Công chúa quá khen, tại hạ không dám nhận.” Mặt của Chúc Tôn Hữu nhiễm một tầng đỏ. Hắn từ trước tiếp xúc không ít nữ nhân đến hôm nay vẫn như vậy nhưng nữ nhân có thể khiến hắn cảm thấy ngại ngùng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
“Nhưng tỷ tỷ là của bổn công chúa a.” Đoan Mộc Nhã nhai xong miếng thức ăn trong miệng lại nói lên một câu cực kỳ khó hiểu.
Chúc Tôn Hữu cùng Diệp Cẩn Huyên nhìn nhau rồi cùng quay sang nhìn Đoan Mộc Nhã như thế muốn hỏi ‘có ý tứ gì’.
Đoan Mộc Nhã lại cười hì hì: “Mọi người để người ta tự dùng hết sao?”
Nhìn đôi mắt thiên chân thuần khiết của Đoan Mộc Nhã hai người đều là thầm thở dài. Có lẽ nàng không có ý tứ gì đâu.
Trong suốt bữa ăn, Đoan Mộc Nhã không hiểu vì sao cứ liên tục làm những chuyện khiến Chúc Tôn Hữu khó xử. Diệp Cẩn Huyên cũng là không giải thích được, chẳng phải lúc nãy còn khen thưởng người ta sao.
Đợi Chúc Tôn Hữu ra ngoài nàng hỏi Đoan Mộc Nhã: “A Nhã không thích Chúc công tử?”
Đoan Mộc Nhã lắc đầu cười: “Tỷ tỷ nghĩ nhiều rồi.” Nàng ôm Vô Sự lên cười híp mắt. Vô Sự lại kêu lên vài tiếng tựa như tán thành tựa như phản đối.
Đến một lúc lâu hai người dùng qua bữa lại cùng mang kéo giúp Vô Sự cắt tỉa bộ lông dài. Đến trời gần ngả chiều Đoan Mộc Chiến Phàm mới đến đưa Đoan Mộc Nhã hồi cung.