CHƯƠNG 65: SỰ CỐ HIẾN VŨ
Tác giả: Luna Huang
Bên ngoài mọi người cực kỳ náo nhiệt. Khi đám người của Diệp Cẩn Huyên đến thì đám quan viên cùng gia quyến đã đầy đủ, người trong hoàng thất vẫn chưa thấy ai.
Đám nữ quyến ngoài trừ vây quanh Diệp Cẩn Ninh như trước thì còn tâng bóc Đỗ Nhiên Nhiên. Dù gì người ta cũng sắp trở thành Cẩn vương phi còn Diệp Cẩn Ninh cũng chỉ là một nử tử tại mạo song toàn địa vị không bằng, dù là vị trí thái tử phi kia sớm định, nhưng hiện vẫn là chưa có gì nha.
Diệp gia, Diệp Cẩn Liên cảm phong hàn không thể tham gia, Diệp Cẩn Linh danh tiếng không tốt nên không được tiến cung. Hiện chỉ còn Diệp Nghêu, Tả thị, Diệp Cẩn Huy, Diệp Cẩn Ninh thôi.
Nhìn thấy Diệp Cẩn Huyên cùng Diêu đức phi thân cận như vậy, y phục lại đặc biệt bắt mắt, trong lòng Diệp Cẩn Ninh phi thường khó chịu. Nàng vặn chặt khăn tay kèm nén sự phẫn nộ để nét mặt có thể nhu hòa như thường giữ lại vẻ ôn nhu mỹ lệ.
Diệp Cẩn Huyên là quận chúa đương nhiên được ngồi cùng với Đoan Mộc Nhã. Khi hoàng thượng, hoàng hậu cùng các thân vương an vị. Hoàng hậu cũng là gọi Diệp Cẩn Ninh lên ngồi gần mình.
Mọi người đều sinh ra lòng ngưỡng mộ Diệp gia, có thể để hoàng hậu cùng Diêu đức phi nhìn trúng. Mũi của Diệp Nghêu dài ra không ít, mà ngạc nhiên cũng không kém, Diệp Cẩn Huyên bị hủy dung cư nhiên lọt vào tầm mắt của Diêu đức phi.
Diệp Cẩn Huyên cùng Đoan Mộc Nhã không để ý đến thứ gì chỉ ngồi cùng nhau bàn luận về món ăn trên bàn. Hôm nay là mùng một nên tất cả những thứ trên bàn đều là món chay.
Hoàng thượng nhìn thấy kiện sam y lạ mắt của Diệp Cẩn Huyên liền bị thu hút: “Đây là y phục đức phi chuẩn bị cho Cẩn Huyên.”
“Hồi hoàng thượng, đúng vậy, thần thiếp nhìn y phục của nàng đều dùng màu sắc tối nên đặc biệt kết hợp với ý tưởng lần trước của nàng để thượng cung cục làm nên.” Diêu đức Phi đưa tay che miệng nhẹ nhàng cười.
Hoàng hậu nhếch môi nhìn xuống, tầm mắt quét lên người của Diệp Cẩn Huyên rồi chậm rãi nói: “Chi bằng để quận chúa hiến một vũ khúc để chúng ta cùng thưởng thức kiện y phục có bao nhiêu lộng lẫy.”
Tay của Diệp Cẩn Huyên bất giác nắm chặt lại. Biết nàng không biết múa lại còn mang ra đề nghị này. Diệp Cẩn Ninh lập tức đứng lên nói: “Hồi hoàng hậu nương nương, tứ muội muội đến lúc này vẫn chưa học qua.” Ngoài mặt là giúp Diệp Cẩn Huyên đỡ lời thực chất chính là chê bai nàng thứ gì cũng không thông.
“Vậy thì thật đáng tiếc, một kiện y phục đẹp như vậy là không chỗ phát huy.” Hoàng hậu chép miệng nhìn Diêu đức phi đầy khinh bỉ, giọng nói có ý nâng cao khiêu khích.
Diêu đức phi chỉ là nhàn nhạt cười nhìn Diệp Cẩn Huyên hiền hòa nói: “Nếu Cẩn Huyên không thể hiến vũ khúc cũng không cần bức ép nàng nữa.” Sống trong cung quá nổi bật không phải tốt, nàng hài lòng với Diệp Cẩn Huyên cũng là vì nguyên nhân này.
Diệp Cẩn Ninh lại dịu dàng như nước nói: “Tuy tứ muội muội không biết nhưng vẫn có thể theo thần nữ học. Thần nữ sẽ chậm rãi để tứ muội muội có thể từ đó mà theo. Nhưng vậy sẽ không làm mất hứng thú của hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương, đức phi nương nương thưởng thức y phục.”
Hoàng thượng nghe ra cũng cảm thấy có lý: “Diệp tam cô nương nói cũng có đạo lý, chuẩn tấu.” Hắn ngồi trên long ỹ vuốt râu cười ha hả.
Sắc mặt của Diệp Cẩn Huyên đen không thể đen hơn. Đời trước nàng cũng từng vì Đoan Mộc Chiến Phàm học vũ khúc, nhưng là nàng học không thành còn cả người mang thương tích khiến bị hắn nhục mạ một trận còn làm trò cười cho toàn bộ kinh thành nữa.
Không để Diệp Cẩn Huyên có cơ hội từ chối Diệp Cẩn Ninh đã tạ hoàng ân rồi bước đến trước mặt nàng, đưa đôi tay ngọc ngà ra dịu dàng nói: “Tứ muội muội chúng ta cũng thử một chút, đừng nên làm mọi người mất hứng.”
Đoan Mộc Nhã bên canh cười khách lệ: “Tỷ tỷ có thể mà.” Vô Sự ngồi trong lòng Đoan Mộc Nhã như biết chủ tử có điều cố kỵ liền cắn lấy váy chủ tử kéo lại không để chủ tử đứng lên. Nàng thấy vậy liền xoa đầu Vô Sự: “Không sao, tỷ tỷ chỉ là hiến vũ không thoát khỏi tầm mắt của chúng ta.”
Đoan Mộc Chiến Lẫm cao hứng to giọng nói: “Quận chúa không nên giấu tài như vậy, rõ ràng cầm nghệ tốt như vậy một vũ khúc không làm khó được ngươi đi?”
Diệp Cẩn Huyên biết không thể rút lui không để ai hỏi đến cầm nghệ của mình nàng liền đứng dậy: “Cẩn vương gia quá lời rồi, thần nữ không lợi hại như vậy.” Nàng nâng mi nhìn Diệp Cẩn Ninh đối diện kiên định nói: “Tam tỷ chúng ta thử một chút.”
“Được.” Đáy mắt Diệp Cẩn Ninh lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng tiêu thất nắm lấy tay Diệp Cẩn Huyên bước ra giữa.
Diệp Cẩn Huyên đây chính là tự bêu xấu mình nhưng để Diêu đức phi cùng hoàng thượng xem một chút cũng tốt. Diệp Cẩn Huyên nàng thứ gì cũng không tin thông, dung mạo cũng không có, tâm tư của họ đặt trên người nàng lên sớm chết đi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sau khi hành qua lễ, Diệp Cẩn Ninh chậm rãi thể hiện từng động tác cực kỳ uyển chuyển. Ngược lại động tác của Diệp Cẩn Huyên lại cứng đờ. Bên dưới mọi người xôn xao nghị luận, nhìn cũng thấy được một bên vàng một bên sắc gỉ a.
Đoan Mộc Chiến Lẫm cực kỳ ngạc nhiên nàng là thực sự không biết sao? Hắn nhìn sang liền thấy hai hoàng đệ của mình mặt không hề có chút biểu hiện gì, nhìn như không nhìn vậy.
Lúc này Diệp Cẩn Ninh nhón chân lên, hai tay nhẹ nhàng khẽ dang ra thả người nương theo gió xoay không ngừng. Diệp Cẩn Huyên lùi về vài bước cùng làm theo. Vạt váy không ngừng xoay theo động tác của nàng khiến mọi người mở to mắt ra kinh hỉ.
Quả thực là váy đẹp, đẹp đến một nữ nhân bị hủy dung như Diệp Cẩn Huyên cũng có thể tỏa sáng. Mọi người đồng loạt có suy nghĩ nếu kiện y phục kia để mỹ nhân như Diệp Cẩn Ninh vận nhất định sẽ tỏa sáng vạn lần.
Lúc này Diệp Cẩn Ninh nắm được vạt váy của Diệp Cẩn Huyên khiến nàng ngã xuống rồi bản thân cũng ngã theo khiến hứng thú của mọi người đột nhiên bị cắt đứt. Mà do lúc xoay người rất nhanh nên không ai có thể nhìn thấy động tác kia của Diệp Cẩn Ninh.
Bản thân Diệp Cẩn Huyên đang xoay bị kéo lại chỉ nghĩ bản thân tự đạp trúng váy mình rời ngã kéo theo Diệp Cẩn Ninh. Cả hai cùng bị trật chân không thể đứng lên, cả khuôn mặt đều nhăn lại.
“Đau quá.” Hốc mắt của Diệp Cẩn Ninh ngấn lệ, âm thanh kiều tích như méo nhỏ bị thụ thương khiến người thương tiếc. Tay giữ lấy cổ chân không buông cũng không có dấu hiệu muốn tự đứng dậy.
Mọi người chỉ để ý đến mỹ nhân thôi, nàng nhăn mặt cũng khiến người yêu thương không dứt thế này. Còn xấu nữ Diệp Cẩn Huyên tuy dung mạo xấu xí bị mạn che lại nhưng vẫn lại không người để ý.
Diệp Cẩn Huyên một tiếng cũng không kêu lên, nàng cắn răng dùng tay chống đất cố đứng lên. Còn nỗi đau nào nàng chưa từng chịu, nỗi đau này không thể làm khó được nàng. Cho dù nàng có khóc lóc ầm ĩ cũng sẽ không có người đến giúp đỡ nàng đâu.
Khi hoàng thượng còn chưa kịp gọi cung nhân đến đỡ thì đột nhiên có một bọc đen không biết từ đâu rơi xuống hai nữ nhân đang ngồi trên đất. Vừa chạm đến vạt váy của hai ngươi bọc đen kia đã bung ra. Bên trong chính là rắn độc cùng nhện độc khiến sắc mặt của hai người trắng bệch.
Diệp Cẩn Ninh chịu không được liền la to: “A. . .Cứu mạng.” Trong sợ hãi tay nàng hoảng loạng giữ vạt váy hất hết những con trùng kia lên người Diệp Cẩn Huyên
Diệp Cẩn Huyên đã sớm tập được thói quen cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không được kêu cứu ở đời trước nên mặc dù sợ vẫn là kiềm nén trong lòng. Bị Diệp Cẩn Ninh cứ như vậy hất đồ bẩn đến nàng chỉ biết dùng tay che lấy mặt mím chặt môi và mắt.
Mà con rắn độc duy nhất lại rơi nàng trên đùi của Diệp Cẩn Huyên. Bị hành động của Diệp Cẩn Ninh làm cho kích động con rắn trên đùi Diệp Cẩn Huyên bắt đầu phát hỏa.
Mọi người thấy được đều kinh hoảng đứng bật dậy lui về phía sau. Ai cũng la hét to, một thế cục hoảng loạn. Vô Sự liên tục sủa muốn chạy đến hộ chủ nhưng bị Đoan Mộc Nhã sợ hãi ôm chặt trong lòng vùng vãy mãi không được. Nó chỉ còn biết trơ mắt sửa không ngừng như đang gọi người đến cứu chủ.
Tả thị nhìn thấy nữ nhi mình như vậy chính là đau lòng cũng muốn chạy đến nhưng bị Diệp Nghêu giữ hắn: “Lão gia, người mau cứu Ninh nhi nàng đang gặp nguy hiểm.” La lớn trong nước mắt đổi lại chính là khuôn mặt vô cảm của trượng phu khiến Tả thị đau lòng.
Diệp Nghêu cũng là sợ hai nữ nhi gặp chuyện không may. Hiện cả hai nữ nhi của hắn cũng đều được yêu thích như vậy tự nhiên hắn cũng xem trọng hơn. Chỉ là nếu bây giờ những thứ ghê tởm kia bò trên người các nàng nếu là xông lên chúng nó kích động nhất định cắn người.
Diệp Cẩn Huy định chạy đến, trong lòng thầm mắng chữi muội muội hắn đã không may mắn mà Diệp Cẩn Ninh lại còn cố tình gây chuyện. Còn chưa kịp làm gì thì đã thấy Đoan Mộc Chiến Phàm cùng Đoan Mộc Chiến Khôi dùng khinh công lao đến.
Ngay khi còn rắn kia muốn cắn lên người Diệp Cẩn Huyên Đoan Mộc Chiến Phàm đã nhanh hơn một bước dồn hết nội lực lên ngón tay đâm xuyên qua con rắn, tay còn lại ôm lấy eo nàng tung vài vòng trên không trung để giũ sạch đống bọ độc.
Hai thân ảnh bạch sắc xoay tròn trên không trung, giữa một màn đem đen còn có lồng đèn đầu sắc màu treo trên cao tạo thành một màn mãn nhãn. Mọi người quên cả sợ mà nhìn đến ngẩng người. Chỉ thấy váy áo hòa vào nhau, tóc dài bóng mượt cứ vậy mà bay. Sau vài vòng cuối cùng mới ngừng lại tiếp đất đứng vững ở cách đó không xa.
Đoan Mộc Chiến Khôi chậm hơn một giây nắm một tay của Diệp Cẩn Ninh kéo ra khỏi nơi đó rồi gọi cung nữ đến nàng xem xét một chút xem còn con nhện nào bò trên người không. Sau đó mới đưa thái y xem chân.
Diệp Cẩn Huyên trong choáng váng nhất thời đứng không vững, chân đã tiếp đất nàng vô lực, lại còn thêm cái chân bị trật nữa. Cả người nàng dường như phải tựa vào Đoan Mộc Chiến Phàm mới có thể miễn cưỡng đứng được.
Đoan Mộc Chiến Phàm biết chân nàng bị trật nên không có thả nàng ra mà ôm sát vào lòng. Đôi mày kiếm nhíu chặt đường nhìn rơi vào trên đống sâu bọ, vẫn là không quên trấn an nàng: “Không sao rồi.”
Hình Trùng Xuyên khi nhìn đến cảnh đó cũng muốn đến giúp nhưng còn chưa kịp ra tay đã có người trước một bước. Nhìn đến trong mắt Diệp Cẩn Huyên đầy kinh hoảng lòng hắn thầm thương tiếc cho nàng, vì sao lúc nào chuyện không may cũng sẽ xảy ra trên người nàng?
Lại nói Đoan Mộc Chiến Phàm vì sao lại có thái độ như vậy đối với Diệp Cẩn Huyên? Hắn cũng đoán được ý của Diêu đức phi chỉ sợ nếu là so với một Vương gia sợ là Khương Văn liền thua a.
Lại nói Đoan Mộc Chiến Phàm xuất thủ quá nhanh nếu là hắn cũng e không sánh kịp. Vậy có nghĩa là trước nay đều không bộc lộ tài năng sao? Nếu thực là như vậy Khương Văn thực sự chưa xuất mã đã thua không thể chối cãi.