CHƯƠNG 69: DIỆP PHỦ HỈ SỰ
Tác giả: Luna Huang
Sau năm ngày kể từ ngày Đoan Mộc Chiến Lẫm bị đưa đến hoàng lăng thì hoàng thượng nhận được tin báo nửa đường hắn bị mai phục rơi xuống vực sâu, thi thể đã tìm thấy đích xác không sai. Hoàng thượng đau buồn sinh bệnh hết mấy ngày liền không thể thượng triều.
Đương nhiên hắn là nghi ngờ một trong hai hài tử còn lại có liên quan đến việc này. Nhưng là để bước được lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn nhất định phải dùng xương máu của huynh đệ để làm bàn đạp. Hắn cũng không thể trách hai hài tử của mình bởi sinh ra trong hoàng tộc không phải ngươi chết chính là ta chết, tuyệt không tránh khỏi.
Phía của hai vị vương tử chính là án binh bất động, vẫn ngoãn ngoãn, người bị phạt thì cứ chịu phạt, người có công vụ thì cứ thực hiện công vụ không có chút biểu tình thương tiếc hay kích động gì đối với tin tức kia. Điều này khiến hoàng thượng không thể biết được là kẻ nào gây ra chuyện này.
Bá tánh trong thành biết được chuyện Diệp Cẩn Huyên suýt chết liền tiếc không thôi, nếu nàng chết luôn thì bọn họ không cần mỗi ngày sống trong sợ hãi thế này rồi. Nhưng cũng có một số ít vẫn là đồng cảm thương tiếc nàng. Mười lăm năm mới trở về, vừa về đã bị hủy dung mạo đồng nghĩa với việc tiền đồ mất hết, đã vậy còn gặp vô số lần xui xẻo nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thu qua đông đi xuân lại đến, năm nay Diệp phủ tất bật chuẩn bị nam tử phối hôn cho Diệp Cẩn Liên và Diệp Cẩn Linh. Đương nhiên Diệp Nghêu cũng không vì Bách Lý Nghiêm có tin đồn với Diệp Cẩn Liên mà trì hoãn, nhưng ngoài mặt vẫn là không biểu hiện ra mà chỉ âm thầm tiến hành.
Diệp Cẩn Linh buồn bã nên mỗi ngày không còn hứng thứ thêu hoa hay gì nữa chỉ là ngồi một chỗ ăn liên tục không ngừng miệng. Bất kể là ai khuyên ngăn cũng không thể lay động được ý chí ăn uống của nàng.
Thư từ của Bách Lý Nghiêm ngày một thưa thớt khiến Diệp Cẩn Liên buồn bã tìm Diệp Cẩn Huyên trút tâm sự. Nàng cũng biết lúc khoa cử sắp đến không thể phân tâm nhưng vẫn là kiềm chế không được nỗi buồn trong lòng a.
Diệp Cẩn Ninh mỗi ngày đều an phận thủ thường không hề tạo thêm sóng gió gì trong phủ nữa. Nếu không học cũng tìm đám tỷ muội trò chuyện như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên chính là lúc rảnh rỗi liền đến tìm Diệp Cẩn Huyên rút ngắn khoảng cách. Thực sự mà nói thì Diệp Cẩn Huyên đối với Khương Văn cũng không còn chán ghét như trước nữa nên cũng có thể xem như là thân hơn bằng hữu một chút.
Diệp Cẩn Huyên không vào cung chính là đến Mỹ Vị Thiêm Hương rất ít ở trong phủ. Nàng cho rằng ở trong phủ nhiều người khác không biết đến danh tiếng xấu nữ của mình.
Đoan Mộc Chiến Phàm thực hiện lời hứa mang Đoan Mộc Nhã xuất cung. Mỗi lần đều là đến Mỹ Vị Thiêm Hương chạm mặt cùng Diệp Cẩn Huyên. Hắn lưu lại Đoan Mộc Nhã liền có việc phải rời đi.
Đoan Mộc Nhã cùng Chúc Tôn Hữu ngày càng thân cận. Chúc Tôn Hữu lại bày ra bức tường quân thần khác biệt cho nàng xem. Có lẽ nàng vẫn còn nhỏ nên không hề để ý đến chuyện đó.
Hôm nay là ngày bố cáo bảng vàng, dân chúng trong kinh không bàn về tân khoa trạng nguyên năm này mà là bàn về Bách Lý Nghiêm. Một thế tử hoàn khố ngu si lại háo sắc có thể lọt vào bảng vào đã là chuyện rất hy hữu thế mà còn đậu được thám hoa. Đây là chuyện từ đầu đường đến cuối ngõ của kinh thành bàn tán.
Hầu phủ vì chuyện này tổ chức tiệc mừng ba ngày ba đêm khắp kinh thành. Chỉ là theo quy luật ở đây ngoại trừ trạng nguyên lang thì những người khác không được ngồi kiệu vinh quy bái tổ. Nhưng Bách Lý Hạ vẫn khong vì vậy mà mất vui nha.
Diệp Cẩn Liên vì chuyện này mà cao hứng không ngừng. Mỗi ngày nàng đều đợi Bách Lý Nghiêm mang thư đến nhưng là vẫn biệt vô âm tín.
Diệp Cẩn Linh vì chuyện này mà khuyên Diệp Cẩn Liên không nên vì con heo Bách Lý Nghiêm kia đau lòng: “Đại tỷ a, hắn ngốc như vậy chắc chắn là do hầu gia ở phía sau âm thầm giúp đỡ. Hắn trêu chọc đại tỷ xong liền phủi tay bỏ đi không đáng là nam nhân. A mà hắn có từng là nam nhân đâu.” Nói xong lại bỏ vào miệng một khối điểm tâm nhòm nhoàn mà nhai.
Diệp Cẩn Huyên ngồi đó một bên ăn trái cây nghe họ trò chuyện một bên đưa mắt nhìn mưa phùn nhẹ nhàng bên ngoài lương đình. Nói thực nàng cũng có cách nghĩ như Diệp Cẩn Linh vậy.
Một người như Bách Lý Nghiêm làm sao có thể trong vòng chưa đầy một năm đậu được thám hoa. Có người dùi mãi kinh sử cả đời cũng chưa thể lọt vào bảng vàng a. Cho dù hắn có thần thông quảng đại hoặc đột suất thông minh cũng không có khả năng này.
Bách Lý Hạ cũng thật là, đi cửa sau có cần phô trương như vậy hay không, mua cho hắn cái chức dưới cùng của bảng vàng là được rồi, thế mà mua đến hạng hai, sao không mua hạng nhất luôn đi. Sợ là lần này tốn không ít bạc đi.
“Nhị muội muội không được nói như vậy.” Cho dù trong lòng cũng có một chút hoài nghi nhưng Diệp Cẩn Liên vẫn không muốn nghe được có người nói Bách Lý Nghiêm không tốt.
“Đại tỷ vì sao lại cứ phải bênh vực hắn như vậy, rõ ràng đây là sự thực có phải không tứ muội muội.” Diệp Cẩn Linh bĩu môi đẩy nhẹ Diệp Cẩn Huyên bên cạnh.
Diệp Cẩn Huyên nhìn thấy thái độ bối rối của Diệp Cẩn Liên liền chuyển chủ đề: “Sắp đến sinh thần của phụ thân hại tỷ tỷ đã có chuẩn bị gì chưa?”
“Ta đã thêu cho phụ thân một cẩm bào.” Diệp Cẩn Liên dịu dàng cười nói. Nàng đã mất rất lâu để chuẩn bị a.
Diệp Cẩn Linh cũng là cao hứng nói: “Ta làm cho phụ thân một đôi hài mới. Còn tứ muội muội?”
“Muội cùng đại ca tặng chung một phần nhưng lại không biết đại ca chọn gì.” Diệp Cẩn Huyên ăn một miếng trái cây cười. Diệp Nghêu chỉ có quyền lực cùng sỉ diện cho dùng các nàng có ra bao nhiêu lực mà không thể mang quyền lợi về thì cũng là vô dụng. Thế nên lần này nàng triệt để đẩy hết lên cho Diệp Cẩn Huy phụ trách, bản thân cũng chưa từng hỏi tới.
Tình cảm phụ nữ của nàng cùng Diệp Nghiêu chính là đạm bạc. Nếu hắn đã muốn quan lộ thì nàng có cố gắng đến đâu cũng không giúp được, lẽ vật thôi mà chi bằng dùng bạc mua cho rồi.
Ba tỷ muội ngồi cùng nhau hàn huyên rất lâu mới giải tán.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Rất nhanh cũng đến sinh thần của Diệp Nghêu. Diệp phủ giăng đèn kết hoa rất đẹp, không khí vô cùng náo nhiệt. Từ sáng sớm mọi người tất bật bận rộn chạy tới chạy lui chuẩn bị.
Diệp Nghêu đứng giữa, Tả thị cùng Hồ thị mỗi người một bên đứng ở tiền thính chào khác nhân. Diệp Cẩn Huy thân mang danh phá gia chi tử cũng là tránh không được bận rộn đến hoa cả mắt.
Các tiểu thư Diệp phủ vẫn còn được giấu ở trong đại hậu trạch chưa được phép lộ diện. Mọi người cố gắng kéo dài ngồi đến tối chỉ để gặp tài nữ Diệp Cẩn Ninh.
Đám vương công quý tộc cũng vì Diệp Cẩn Ninh mà đến. Để bọn họ ngắm dù chỉ một mắt, dù chỉ là ngay sau đó lập tức đoạn khí cũng cam lòng. Hai vương tử cũng ngồi ở hàng khách quý an an tĩnh tĩnh không nói lời nào. Hình Trùng Xuyên cùng Khương Văn cũng bận rộn giúp Diệp Nghêu an bài chỗ cho khách nhân.
Đến khi mọi người không chờ được nữa có người đánh tiếng với Diệp Nghêu ngỏ ý muốn gặp tiểu thư quý phủ. Diệp Nghêu hoàn toàn thấu hết tâm tư của bọn họ chỉ là chờ bọn họ nói ra câu này. Cao hứng lập tức bảo Tả thị cho người gọi các tiểu thư ra ngoài.
Không lâu sau, bốn nữ nhân một lượt cùng xuất hiện ở tiền thính khiến mọi người lóa mắt. Đều biết tiểu thư Diệp phủ dung mạo hơn người nhưng hôm nay cùng có cơ hội nhìn thấy một lượt như vậy thật khiến người ghen tỵ đến đỏ mắt. Nếu là Diệp Cẩn Huyên không bị hủy dung thì tràng cảnh này còn bắt mắt đến mức nào nữa đây.
Phản ứng của mọi người khiến Diệp Nghêu càng cao hứng hơn ngẩng đầu kêu ngạo cười thật to. Bốn tiểu thư đồng loạt bước đến phúc thân hành lễ.
“Thần nữ gặp qua thái tử điện hạ, Niệm vương gia.”
“Các tiểu thư hữu lễ.” Đoan Mộc Chiến Phàm cùng Đoan Mộc Chiến Khôi đồng thanh một câu.
“Nữ nhi gặp qua phụ thân, mẫu thân, đại nương, nhị nương.”
“Được rồi, hôm này là ngày vui không cần lễ nghi nhiều như vậy.” Diệp Nghêu cao giọng nói, mũi hắn lúc này đã là rất dài rồi.
Bốn nữ nhân đồng loạt đứng lên rồi lui qua một bên. Bắt đầu lên phần dâng lễ vật, theo quy củ Diệp phủ phải xếp hàng từ nhỏ đến lớn. Diệp Cẩn Huy cùng Diệp Cẩn Huyên đồng loạt bước đến trước mắt Diệp Nghêu khom người.
“Hài tử chúc phụ thân phúc thọ vô cương.”
“Nữ nhi chúc phụ thân quan lộ vĩnh tiến.”
Tả thị nhìn thấy Diệp Cẩn Huyên đứng bên Diệp Cẩn Huy chính là không vui. Dù gì nữ nhi của nàng mới là đích nữ, lại nói Diệp Cẩn Ninh là tam tiểu thư còn đứng trước Diệp Cẩn Huyên một bậc vì sao Diệp Cẩn Huyên lại bước đến trước.
Như Ý Cát Tường mỗi người dâng một hợp gấm đến trước mặt Diệp Nghêu. Diệp Nghêu nhìn vào thấy một hộp Diệp Cẩn Huyên nhẹ nhàng cất giọng: “Nguyện phụ thân mã đáo thành công.”
Nhìn con bạch ngọc mã màu sắc nhu hòa Diệp Nghêu vuốt râu hài lòng nhìn sang hộp bên cạnh. Diệp Cẩn Huy ôm quyền nói: “Nhân sâm trăm năm mang từ Cao Ly nguyện phụ thân sức khỏe khang cường.”
Hai huynh muội mỗi người cầm lên một cuộn vải thả một đầu xuống rơi tự do. Bên hai cuộn vải chính là một câu đối được Diệp Cẩn Huyên chính tay viết.
“Phúc tinh cao chiếu mãn đình khánh
Thọ đản sinh huy hợp gia hoan.”
“Tốt tốt.” Diệp Nghêu cười sảng khoái khen một chữ rồi phất tay áo để Triệu quản gia mang lễ vật sang một bên. Không ngờ Diệp Cẩn Huy ngày thường hay cãi lời hắn lại tỏ vẻ bất cần lại có lúc nghiêm túc như vậy.
Diệp Cẩn Huy cùng Diệp Cẩn Huyên được Tả thị phát cho một bao đỏ rồi bước đến sau lưng Hồ thị. Vô Sự ngúng nguẩy cái đuôi ngẩng cao đầu bước bên cạnh chủ nhân. Thân thể của nó sau một năm to lớn lên không ít nó tuyệt không như trước bị khi dễ dễ dàng như vậy nữa.
Diệp Cẩn Liên bước đến dịu dàng phúc thân chúc: “Nữ nhi chúc phụ thân phúc lộc hoan hỉ – Trường sinh vô cực.”
Phù Dung hai tay nâng khay quỳ trước mặt Diệp Nghêu. Diệp Nghêu nhìn vào trường bào được thêu tinh tế lại bật cười: “Tốt.” Nữ nhi này của hắn tốt như vậy nhất định phải tìm nhà nào gả tốt một chút, nhưng là hiện Bách Lý Nghiễm cũng đậu thám hoa nha, tuy hắn cũng không tin tưởng đó là hắn(BLN) có năng lực đó, nhưng cũng rất đáng suy nghĩ về mối hôn sự này.
Diệp Cẩn Liên nhận lấy bao đỏ từ Tả thị tạ lễ rồi lùi sang một bên.
Diệp Cẩn Linh chậm rãi bước đến phúc thân hành lễ: “Nữ nhi chúc phụ thân tiên hạc thiên niên thọ – Thương tùng vạn cổ xuân.”
Diệp Nghêu nhìn đôi hài thêu được Mạt Lị nâng lên trước mắt cũng là hài lòng không ít. Nữ nhi này tuy danh tiếng không còn tốt nhưng có có thể tìm một nhà quan ngũ phẩm lục phẩm mà gả được.
“Tốt.”
Diệp Cẩn Linh cũng nhận lấy bao đỏ rồi cúi đầu trở về vị trí của mình. Từ hôm nhìn lén Đoan Mộc Chiến Khôi bị mắng đến nay nàng cũng là không dám tái phạm nữa. Lần bị Diệp Nghêu mắng và bị tính kế đã làm nàng sợ đến mất mật rồi. Nếu là còn tiếp tục nhìn sợ là cả đời này cũng không ai dám thú nàng nữa.
Diệp Cẩn Ninh thướt tha trong kiện sam y phấn thúy sắc, nhẹ nhàng thả tay áo dài khẽ nâng vạt váy mỉm cười bước đến: “Nữ nhi chúc phụ thân phúc như đông hải trường lưu thủy – Thọ tỉ nam sơn bất lão tùng.”
Vừa dứt lời mọi người đều là vỗ tay khen ngợi không ngớt. Diệp phủ tổ chức sinh thần quả nhiên là long trọng trọng rồi. Lòng của Diệp Cẩn Ninh tràn đầy cao ngạo nhẹ nhàng hướng mọi người có mắt hơi khom người tỏ vẻ tạ ơn.
“Ninh nhi mau đứng lên.” Diệp Nghêu bật cười thật to khom người nâng Diệp Cẩn Ninh lên cũng không buồn nhìn xem nàng ta là tặng gì liền nói: “Lễ vật phụ thân rất thích.”
Diệp Cẩn Huyên thầm thán đúng mỹ nhân một câu hơn người vạn từ. Một giọt lệ cũng khiến ngươi thương xót không thôi. Nếu như nàng. . .à thôi, không có nếu như.
Diệp Cẩn Linh cùng Diệp Cẩn Liên vốn quen với việc bị phân biệt đối xử nên tâm tĩnh lặng không một chút gợn sóng. Đây cũng là lớp vỏ bọc giúp các nàng tránh khỏi nguy hiểm hậu trạch mang lại.
Diệp Cẩn Huy cũng không hề thể hiện bất kỳ thái độ gì ngoài dáng vẻ hoa hoa công tử vô lại thường ngày. Hắn biết chỉ cần hắn có thể mang Hồ thị cùng Diệp Cẩn Huyên rời khỏi Diệp phủ những chuyện khác hắn không bận tâm.
Đoan Mộc Chiến Khôi cùng Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn cũng thấy rõ được sự tình. Bọn họ cũng là cùng đám quan khách vỗ tay nhưng lại không hề mở miệng nói câu nào.
Hình Trùng Xuyên thầm thở dài đều là nữ nhi vì sao lại thiên vị ra mặt như vậy. Hắn nhìn qua Khương Văn bên cạnh, vẫn là khuôn mặt cứng đờ trắng bệt không biểu cảm, không biết hắn(KV) có như hắn cảm thấy thương thay cho đám tiểu thư còn lại hay không?