“Họa Họa định đi đâu vậy?” - Thái tử đi đến cách Khương Họa hai bước, thấp giọng hỏi.
Khương Họa mơ hồ nhớ ra rằng mặc dù y bá đạo, gọi mình là "Họa Họa" như lần đầu tiên gặp mặt mình và em trai, nhưng chưa bao giờ gọi mình như vậy khi có người ngoài xung quanh.
Giống như lần gặp được con gái của Thượng thư Bộ Lễ ban đầu, nàng ta giành da cáo với nàng, sau khi y sau khi xuất hiện vẫn luôn không mở miệng gọi nàng, rõ ràng là không có ý định để những người không liên quan biết khuê danh của nàng.
Đường phố đông nghịt người, cho dù có thị vệ kim đao ngăn cách, cũng không tránh khỏi bị người khác nghe thấy tiếng nói chuyện, cho nên y mới thấp giọng, đúng không?
Y không thể nghi ngờ là người bá đạo, Thượng thư Bộ Lễ nói đổi người là đổi người, đường đường là các lão nói giết là giết, nhưng đôi khi y cũng rất cẩn thận và săn sóc.
Lại nói, lần trước nàng nhìn thấy y là ở Đông cung.
Y bảo nàng vào Đông cung, nàng thẳng thừng nói không muốn, y tức giận đến mức phẩy tay áo bỏ đi.
Khương Họa nâng mắt liếc nhanh nhìn Tiêu Quyết một cái, đôi mắt đen nhánh quét qua khuôn mặt y.
Nhưng dù chỉ liếc mắt một cái, Khương Họa đã phát hiện y dường như gầy hơn một chút so với lần trước gặp mặt.
Chắc không phải là bị mình chọc tức chứ?
Trong lòng Khương Họa nhất thời trở nên khẩn trương.
Nàng không phải là mấy nhân vật lớn như Thượng thư Bộ Lễ, các lão nội các gì đó,… nếu y muốn xử trí mình thì không cần thiết mở miệng, một ánh mắt là đủ rồi.
Lần trước y tức giận đến mức phẩy tay áo bỏ đi, hôm nay nhất định phải cẩn thận chút, kẻo lại chọc tức y.
Khương Họa thầm cảnh giác, cúi người thi lễ một cách quy củ: "Không định đi đâu cả, chỉ là đi dạo gần đây để thưởng thức hoa đăng thôi".
"Hoa đăng trên đường có gì thú vị? Ta biết có một nơi vô cùng tuyệt vời, hoa đăng đẹp hơn ở đây gấp trăm lần.
Ta dẫn Họa Họa qua đó xem" - Tiêu Quyết nhìn thoáng qua Khương Trừng.
Vốn dĩ y chỉ muốn đưa Khương Họa đến đó, để cho thị vệ của Khương phủ hộ tống Khương Trừng đi dạo rồi đưa cậu trở lại Lầu Thiên Hương, không ngờ Khương Trừng đang ngẩng đầu nhìn y với khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm vào y, như thể đang cảm thấy rất hứng thú với "một nơi tuyệt vời" mà y nói.
Tiêu Quyết do dự một chút, sau đó nói tiếp: “Dẫn Trừng ca nhi đi cùng”.
Cô nhóc nhát gan, lần trước y nói muốn nàng vào Đông cung, coi như là biểu thị tâm ý của mình, khẳng định đã dọa đến nàng rồi, chưa chắc nàng chịu đi cùng mình, dẫn Khương Trừng theo thì tốt hơn.
Khương Họa quả nhiên có chút kháng cự, nàng nhẹ nhàng lắc đầu: "Đa tạ ý tốt của Thái tử điện hạ, nhưng đã muộn rồi, ta định cùng đệ đệ về nhà sau khi đi dạo một vòng gần đây".
“Trời muộn thì sợ cái gì?” - Tiêu Quyết tiến lên nửa bước, đến gần Khương Họa hơn một chút, cúi đầu nhìn mặt mày mơ hồ của cô gái nhỏ dưới ánh trăng: “Hôm nay không có giờ giới nghiêm, hoa đăng trên phố đều là cả đêm không tắt, chắc hẳn là một đêm vô cùng náo nhiệt, nàng và Trừng ca nhi đã lâu không đến kinh đô, sao không tranh thủ đi du ngoạn cho thỏa thích, sốt ruột trở về làm cái gì?".
Khương Trừng nghe thấy "đèn lồng cả đêm không tắt, vô cùng náo nhiệt" gì đó, cậu lập tức dao động không thôi, khẽ gãi lòng bàn tay Khương Họa, muốn nàng nhanh chóng đồng ý.
Hoa đăng trên phố đã đủ đẹp rồi, thậm chí đẹp hơn những gì cậu từng thấy ở Tô Châu.
Nhưng Thái tử lại nói rằng có một nơi tốt còn đẹp hơn gấp trăm lần, cậu thật sự cảm thấy rất hứng thú.
Khương Họa nhéo nhéo ngón út của em trai, không cho cậu quấy rối: "Bà nội và cha vẫn đang đợi chúng ta ở Lầu Thiên Hương...".
"Cử một thị vệ đến nói với họ một tiếng, bảo bọn họ tự quay về trước, đến lúc đó ta sẽ đưa nàng về phủ là được rồi.
Ta không phải là người ngoài không liên quan, nên không có gì phải lo lắng về việc Họa Họa và Trừng ca nhi đi theo ta".
“Ta...” - Khương Họa nhất thời không nghĩ ra được cái cớ nào khác.
Giọng nói của Tiêu Quyết trở nên lạnh lùng: "Họa Họa, đến tột cùng là nàng không muốn xem hoa đăng, hay là không muốn để ý tới ta?".
Trái tim Khương Họa run lên, vừa rồi nàng còn nghĩ không được đắc tội y lần nữa, lần này lại sắp chọc y tức giận rồi.
Nàng cúi đầu liếc nhìn, Khương Trừng đang háo hức nhìn nàng.
“Vậy… gây thêm phiền phức cho ngài rồi” - Khương Họa cuối cùng cũng gật đầu.
Tiêu Quyết cử một thị vệ kim đao cùng với các thị vệ của Khương phủ và bọn Lan Nha Sơ Đồng trở về Lầu Thiên Hương để giải thích tình huống cho Khương Vĩ, chỉ nói mình đưa hai chị em đi xem hoa đăng, họ không cần phải ở Lầu Thiên Hương chờ đợi.
Đợi đến lúc thì y sẽ trực tiếp đưa hai chị em đến Khương phủ.
Thái tử chỉ chuẩn bị một chiếc xe ngựa, may mà xe ngựa của y cực kỳ rộng rãi, lần trước Khương Họa đến chùa Thiện Giác cũng từng ngồi xe ngựa này.
Cả ba người đều ngồi trên xe ngựa, thị vệ kim đao thì cưỡi ngựa.
Lan Nha và Sơ Đồng đều bị Thái tử đuổi đi, Khương Họa bước lên băng ghế xe, mới phát hiện không có ai đỡ nàng, may mà nàng không phải cô gái chân yếu tay mềm, hai tay nàng đỡ khung xe, vừa định dùng sức, một bàn tay to ấm áp nắm lấy cánh tay của nàng, khẽ nhấc lên.
Khương Họa cảm giác như có một sức mạnh lớn nâng mình lên, nàng lên xe ngựa mà không chút khó khăn.
Nàng quay lại thì nhìn thấy đôi con ngươi tối đen của Tiêu Quyết, ánh đèn ấm áp của đường phố chiếu vào khuôn mặt y, làm nổi bật làm nổi bật gương mặt trắng đẹp như ngọc của y, đôi mắt y như những vì sao lạnh trên bầu trời.
Khương Họa chỉ cảm thấy tim đập như hươu chạy, vội vàng nhìn sang chỗ khác, lại nhìn thấy thị vệ kim đao bên cạnh, trên người áo choàng màu đen là một đôi sừng dê cong thêu chỉ bạc, dưới trăng sáng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Sừng dê?
Dê nhỏ?
Một phần của chữ "Khương"?
Nghĩ đến lời nói của Khương Trừng, Khương Họa không khỏi liếc mắt một cái lần nữa, tại sao áo choàng của thị vệ kim đao lại thêu sừng dê?
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, thân ảnh cao lớn của Thái tử chắn trước mắt nàng, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm, không nặng không nhẹ mà liếc mắt nhìn nàng.
Thị vệ kim đao dù có đẹp trai đến đâu thì cũng có thể đẹp trai như y sao? Để khiến nàng thích, y có thể cố ý bồi dưỡng hai năm để khí sắc tốt lên.
Y đã đứng trước mặt nàng, vậy mà cô nhóc còn nhìn thị vệ kim đao!
Hai tay Thái tử đặt ở dưới sườn Khương Trừng, tùy tiện nhét cậu vào trong xe ngựa, sau đó tự mình đi vào, đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn cản tầm nhìn của Khương Họa.
Khương Họa nhạy cảm cảm nhận được Thái tử có chút không vừa ý, môi mỏng mím lại không nói lời nào, xe ngựa im lặng chết chóc, chỉ có tiếng bánh xe và tiếng người sôi nổi trên đường.
Ngay cả Khương Trừng cũng không yên tĩnh mà nhìn này nhìn nọ.
"Cái đó, Thái tử điện hạ," - Khương Họa nuốt nước miếng, cố gắng phá vỡ sự im lặng khó xử: "Tại sao trên áo choàng của thị vệ ngài lại thêu sừng dê?".
Tiêu Quyết sửng sốt một chút, hóa ra không phải cô nhóc nhìn thị vệ kim đao, mà là áo choàng kia sao?
Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên hai người gặp nhau ở bến tàu, nàng cũng rất chú ý đến áo choàng.
Tâm trạng đột nhiên tốt lên hẳn, lông mày dài của Tiêu Quyết giãn ra, khóe môi hơi nhếch lên, nở nụ cười như có như không nhìn Khương Họa: "Tại sao trên áo choàng thêu sừng dê, chẳng lẽ Họa Họa không biết sao?".
“Ta?” - Khương Họa nghi ngờ nhìn Tiêu Quyết, khóe môi y nở nụ cười đầy ẩn ý, nàng đột nhiên thấy chột dạ, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn mặt y: “Ta, ta không biết”.
Tiêu Quyết hừ một tiếng, nhưng không làm khó nàng nữa, quay sang hỏi Khương Trừng: "Trừng ca nhi, đệ thông minh như vậy, nhất định biết tại sao áo choàng của thị vệ của ta lại có thêu sừng dê, đúng không?".
Khương Trừng bất đắc dĩ nhìn Khương Họa, buổi chiều khi vừa tỉnh lại mới thảo luận với nàng về dê nhỏ trên túi sách, nàng lại quên nhanh như vậy.
Nhưng cho dù chị gái có ngốc đến đâu thì cũng chị ruột, không thể làm mất mặt chị trước mặt người ngoài.
Khương Trừng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm nghị nói: "Trên túi sách của đệ thêu dê nhỏ bởi vì họ của đệ bắt đầu bằng chữ "Dương".
Trên áo choàng của thị vệ của Thái tử điện hạ có thêu sừng dê, hiển nhiên là điện hạ cũng có liên quan tới chữ "Dương".
Điện hạ họ...".
Cậu dừng một chút, người đọc sách đều phải kiêng dè tên của hoàng thượng, đương nhiên cậu biết Thái tử họ Tiêu, nhưng lại không biết tên Thái tử.
"Bên trong họ của điện hạ không có chữ "dương", có lẽ là trong tên hoặc tên chữ có".
Tiêu Quyết khẽ lắc đầu: "Tên ta là Tiêu Quyết, tên chữ là Hữu An".
Y không ngại nói cho hai chị em biết tên là tên chữ của mình.
Trên thực tế, lòng y tràn đầy chờ mong cô gái nhỏ sẽ gọi mình là "Hữu An”, tưởng tượng hai chữ này thoát ra khỏi miệng nàng, mang theo sự mềm mại của Giang Nam sẽ động lòng người đến cỡ nào.
“Thái tử điện hạ không có chữ "Dương" trong tên hay tên chữ nha" - Khương Trừng sửng sốt, chớp hai mắt với đôi mắt to đen như quả nho: "Vậy tại sao trên áo choàng lại thêu sừng dê chứ?" Chẳng lẽ Thái tử điện hạ rất thích dê, hoặc là người nào đó có quan hệ vô cùng thân thiết với Thái tử điện hạ có liên quan đến chữ "Dương"?
“Đúng nhỉ, tại sao ta lại thêu sừng cừu trên áo choàng của thị vệ?” - Tiêu Quyết nhìn chằm chằm khuôn mặt càng ngày càng đỏ của Khương Họa, khóe miệng cong lên đầy vui vẻ, nhẹ giọng hỏi: “Họa Họa, nàng nói xem tại sao thế?"