Chung Noãn Noãn biết anh làm như vậy, đơn giản là muốn nhiều một chút thời gian ở chung cùng cô.
Mà cô, sao lại không phải giống như vậy?
Nhìn về phía Xích Dương, thân mật kéo cánh tay của anh, đôi mắt Chung Noãn Noãn cười đến mị mị: "Em mới không đi.
Em liền thích nơi này.
"
"Thật?"
Nhìn xem ánh mắt tràn ngập chờ mong của Xích Dương, Chung Noãn Noãn gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên là thật.
Nơi này là địa phương anh sinh hoạt mỗi ngày, em thích hương vị nơi này.
"
Nhìn xem phòng ở chỉ là đem tường xoát một chút, trên mặt đất trải cũng là nhất gạch, đừng nói là hương vị, nơi này ngay cả phong cách trang trí đều không có, nhìn xem liếc qua thấy ngay, Xích Dương là mờ mịt.
"Nơi này là mùi vị gì?"
Với anh mà nói, nơi này chính là địa phương tạm thời cung cấp anh nghỉ ngơi gần một hai năm.
"Hương vị của anh.
"
Xích Dương: "! "
"Cái gì?" Đột nhiên bị liêu, Xích Dương có chút ngốc.
"Nơi này khắp nơi đều tràn ngập hương vị của anh.
Em thích mùi trên người anh, khiến cho em cảm thấy rất ấm áp, cho em một loại cảm giác của gia đình.
"
Xích Dương sau khi nghe được lời nói này, chỉ cảm thấy trái tim đều trong nháy mắt mềm thành một vũng nước, bên trong ánh mắt nhìn xem Chung Noãn Noãn lóe ra ánh sáng sâu thẳm, giống như biển cả, trên mặt bình tĩnh không lay động, kì thực mãnh liệt mênh mông.
Xích Dương thấy Chung Noãn Noãn ngồi ở trên ghế sa lon, cũng đi theo ngồi xuống, không chớp mắt nhìn xem cô, nhẹ giọng mở miệng: "Trên người anh có mùi vị gì?" Đã Noãn Noãn nhà anh thích, anh quyết định đem mùi trên người làm sâu sắc chút, như vậy cô vợ nhỏ nhà anh hẳn là sẽ càng thích.
Cảm thụ được hơi thở Xích Dương lúc nói chuyện phun tại trên mặt, hương vị mát lạnh xen lẫn hormone xao động, Chung Noãn Noãn cảm giác trái tim của mình cũng đi theo xao động.
"Em.
.
" Mới nói một chữ, Chung Noãn Noãn liền giật mình thanh âm của mình biến quyến rũ, giật nảy mình, nhanh chóng hắng giọng một cái: "Em cũng nói không rõ ràng, loại hương vị này không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được.
"
"Nhưng là em thích, đúng không?" Nhìn xem dáng vẻ căng thẳng của cô vợ nhỏ, bên trong ánh mắt Xích Dương hiện lên một nét cười ôn nhu.
Cứ việc ngượng ngùng, nhưng Chung Noãn Noãn vẫn gật đầu: "Vâng, em thích.
"
Một câu em thích, hoàn toàn làm Xích Dương vui vẻ.
Nhìn xem khuôn mặt tươi đẹp đầy sức sống của cô gái, khuôn mặt nhỏ tinh xảo giống như hoa nở rộ rực rỡ trên núi, môi đỏ thắm có chút cong lên, giống như đang chờ đợi anh nếm thử.
.
Xích Dương nhuận đi một thân lăng lệ lạnh lẽo cứng rắn, hóa thành từng tia từng tia chụp chụp lưu luyến, hướng phía cô gái trước mặt chậm rãi tới gần, tay chậm rãi đặt ở bên eo của cô, nắm lấy tay đang chống đỡ ghế sô pha của cô.
.
Dưới ánh sáng ấm áp, ánh mắt của anh vô cùng quý trọng, giống như người trước mặt chính là toàn thế giới của anh.
Hơi thở cực nóng phun ra tại trên mặt cùng cái cổ của Chung Noãn Noãn, cô cứ như vậy kinh ngạc nhìn nhìn chăm chú lên Xích Dương, giờ phút này toàn thân anh hàn băng tan rã, quanh thân hòa hợp một tầng ánh sáng ấm áp nhàn nhạt, giống như ráng chiều chân trời, tĩnh mịch mà bao dung, ấm áp mà nhu hòa.
Lúc khuôn mặt tuấn tú đẹp mắt đến người người oán trách đang đến gần đến làm cho con ngươi Chung Noãn Noãn nhịn không được sắp nhắm lại.
.
"Noãn Noãn.
.
"
Xích Dương thì thầm, thanh âm khàn khàn lộ ra dục vọng của anh.
"Anh có thể hôn em không?"
Dù là đã khó kìm lòng nổi, thế nhưng là ở một bước cuối cùng kia, Xích Dương vẫn là sát xe.
Trước đó tạo thành tổn thương khiến anh cảm giác thật sâu áy náy, cho nên cứ việc giờ phút này cảm xúc khó mà khống chế, nhưng ở phút cuối cùng này, Xích Dương vẫn là lên tiếng hỏi thăm.
Nếu là cô không muốn, lại khó khắc chế anh cũng sẽ khắc chế.
.