Tròng mắt Chung Noãn Noãn hơi híp, hù dọa nói: "Một khi thần kinh phần mắt bị kích thích, đều không cần "dát băng" một tiếng, ánh mắt của bà liền cái gì đều không nhìn thấy."
Gương mặt Lãnh Kỳ Duệ lạnh lùng chấn nhiếp người trong nhà, thế nhưng là nghe Chung Noãn Noãn nghiêm trang chế nhạo đe dọa người, anh thật sự là kém chút liền cười.
Khủng long bạo chúa quả nhiên không hổ là cấp bậc bá chủ.
So vũ lực, đánh không lại.
So trí lực, mắng không bằng.
Gây chuyện với cô, quả thực chính là một hành động tổn thương lá gan.
Lúc này Lãnh Kỳ Duệ đã cảm thấy, Chung Noãn Noãn đối với anh vẫn là rất dịu dàng.
Quả thật, lão thái thái không còn dám trừng mắt hạt châu.
Mà là từ trừng mắt đổi thành nhắm lại: "Cháu là thật muốn xem đến cái nhà này bởi vì cháu không hiểu chuyện mà tản?"
"Bà ngoại, nhà họ Giang là hào môn, bà chính là lão đại bên trong hào môn, làm phu nhân cấp bá vương, chúng ta có thể giảng đạo lý một chút sao?
Cố Minh Triết là Chung Thiên Thiên chính mình chướng mắt tùy ý anh ta rời đi, Eden là mẹ đắc tội vứt bỏ cô ta, trong lúc này cùng cháu có mấy mao tiền quan hệ?
Còn có hôm qua, rõ ràng là Chung Thiên Thiên tụ chúng phỉ báng thanh danh của cháu, bị Lãnh Kỳ Duệ nghe được, chúng ta đều không ở, Lãnh Kỳ Duệ liền đánh cô ta, nói là đánh, chẳng qua là dùng sách đập vào mặt cô ta một cái.
Hiện tại Lãnh Kỳ Duệ ngay ở chỗ này, các người không tìm cậu ta lấy lại công đạo, ngược lại chạy đến tìm cháu xé bức, đây là cái gì đạo lí?
Còn có mẹ càng là khôi hài, chính con gái của mình bị kế nữ khi dễ, mẹ không tìm kế nữ xé bức, lại ngược lại đến đánh con gái của mình, mình không có đứng vững ngã thành như vậy, đều gặp báo ứng, tỉnh lại về sau còn muốn cháu trả lại con rể cho mình.
Được được được, Lãnh Kỳ Duệ ngay ở chỗ này, bà hỏi một chút xem Lãnh Kỳ Duệ có nhìn trúng Chung Thiên Thiên hay không."
Lãnh Kỳ Duệ gương mặt lạnh lùng: "Cậu mắng chửi người liền mắng người, đừng vũ nhục tôi được không?"
Đám người:.
"Các người quá mức!"
Chung Thiên Thiên bị ức hiếp, khóc liền chạy đi.
"Nhìn, cô ta mới bị như vậy đã ấm ức không chịu nổi, chào hỏi cũng không nói một tiếng tông cửa xông ra, rất không giáo dưỡng, nhưng các người sẽ ghét bỏ cô ta sao? Mà cháu đây đâu? Cháu tại ngục giam bị một tháng ấm ức các người ai để ý đến? Lúc Chung Thiên Thiên câu dẫn chồng chưa cưới của cháu các người ai để ý đến? Lúc cô ta cùng bạn học ức hiếp cháu các người ai để ý đến? Các người chẳng những mặc kệ cháu, còn đem Chung Thiên Thiên bị tất cả ấm ức chịu tội đều tính tới trên đầu của cháu, cả ngày cho cháu sắc mặt nhìn.
Bà ngoại, chẳng lẽ bà quên mỗi lần lúc bệnh phong thấp của bà phát tác đều là ai châm cứu cho bà sao?
Chẳng lẽ người châm cứu cho bà chính là người ngoài các người suốt ngày nâng ở trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan này sao? Cháu đối với các người tốt như vậy, tại sao lại không đổi về một chút xíu thân tình của các người đâu?
Nói cháu không có khí chất các người mới ghét bỏ cháu, cháu liền muốn hỏi bà ngoại một chút, cháu cùng người không phóng khoáng như Chung Thiên Thiên so sánh, đến cùng là ai không có khí chất? Mà các người đến cùng là bởi vì cháu không có khí chất mới không thích cháu, vẫn là có nguyên nhân khác gì mà cháu không biết?
Tóm lại, cháu đối với mẹ còn có nhà họ Giang đã thất vọng tới cực điểm.
Đều nói máu mủ tình thâm, Chung Thiên Thiên mặc kệ làm cái gì các người đều cảm thấy là đúng, cháu làm cái gì, các người đều cảm thấy không tốt, cho nên cháu suy đoán, đoán chừng là trước đó có nguyên nhân gì, mẹ nhận nhầm thân phận của cháu cùng Chung Thiên Thiên.
Cho nên mới đưa đến hiện tại các người nhìn Chung Thiên Thiên như thế nào đều thuận mắt, mà nhìn con gái ruột như cháu, nhìn người nhà họ Giang chân chính như cháu như thế nào đều không vừa mắt.
Cho nên cháu thật muốn làm một cái giám định quan hệ người thân.".