Nhưng bởi vì người phụ nữ này tạm thời còn không có bị anh liệt vào kẻ thù, cho nên anh đối chuyện của người này thật không có để bụng.
Bỗng nhiên nghe được Minh Tịch, anh cơ bản là không có đem Minh Tịch cùng Âu Minh Tịch là một người, dù sao trong ấn tượng của anh, người phụ nữ này chỉ là Âu Minh Tịch mà thôi.
Cho nên vừa rồi anh còn tưởng rằng Âu Thành Hòa cùng Vương Cương Nghị nhận biết anh chị em nào của anh em anh.
Sắc mặt của người một bàn đều bị bộ dáng vẻ mặt mộng bức đường đường chính chính của Xích Dương này làm cho tức giận đến đen lại.
Thế nhưng là càng tức giận còn ở phía sau.
Chờ Xích Dương lấy lại tinh thần liền mặt mũi tràn đầy nghiêm túc đối với Âu Thành Hòa nói: "Phó thị trưởng Âu, quan hệ của tôi cùng Âu Minh Tịch cũng không có đến tình trạng cùng với cô ta cùng cấp gọi ngài là chú.
Ở quân đội, tuy nói quân hàm của tôi thấp hơn một cấp so với phó tư lệnh Vương, nhưng giữa chúng tôi cũng là lấy ngang hàng ở chung, cho nên tôi hi vọng phó thị trưởng Âu có thể cho tôi sự tôn trọng cơ bản."
Vương Cương Nghị: "!"
Âu Thành Hòa: "!"
Âu Minh Tịch: "!"
"Ha ha, tôi cũng là nhìn cậu tuổi trẻ, tuổi cùng con gái tôi không sai biệt lắm, mà tôi cùng phó tư lệnh Vương các cậu lại là anh em khác phái, cho nên mới muốn để quan hệ giữa chúng ta gần thêm một chút.
Nếu như mạo muội, xin hãy tha lỗi."
Vương Cương Nghị nhìn Xích Dương không chút nào cho Âu Thành Hòa mặt mũi, cảm thấy rất là bất mãn.
Dù sao đường dây này là ông dắt, Xích Dương không nhìn mặt tăng cũng nên nhìn mặt phật, cho nên cậu ta không cho Âu Thành Hòa mặt mũi, liền không nể mặt ông.
Thế là kiểu cách nhà quan kia cũng liền nâng lên trong nháy mắt.
"Xích Dương, chuyện phát sinh tại cửa hàng sáng hôm nay tôi đã biết.
Chuyện này qua đi liền đi qua, sai không ở cậu, sai tại Chung Noãn Noãn kia.
Cậu là đàn ông, vẫn là cái quân nhân, cũng không thể một mực bày sắc mặt cho phụ nữ có phải hay không? Đêm nay Minh Tịch cùng Tử Đồng đều có mặt, làm một thân sĩ, cậu có phải hay không hẳn là biểu thị một chút?"
Xích Dương còn chưa kịp nói chuyện, Âu Thành Hòa lại bắt đầu cười hòa giải: "Biểu thị cái gì nha, không cần không cần, người trẻ tuổi, không đánh nhau thì không quen biết mà! Nhân viên phục vụ, mang thức ăn lên."
"Vâng." Nhân viên phục vụ lập tức đem đồ ăn đã chuẩn bị xong từng loại bưng lên.
Xích Dương nhìn xem Vương Cương Nghị, trong đôi mắt tĩnh mịch ánh sáng lạnh bắn ra mà ra.
Lúc này đã lên ba cái rau trộn, Âu Thành Hòa kêu gọi: "Tới tới tới, đều là người một nhà, đến.
Xích Dương, cậu nếm thử cái này, đây chính là đồ ăn đặc sắc của Lệ Cảnh Hào Đình, những lãnh đạo thủ đô kia đối rau trộn này đều là khen không dứt miệng."
Thanh âm rơi xuống, Xích Dương cũng không có để ý tới ông ta, mà là nhìn về phía Vương Cương Nghị.
"Phó tư lệnh Vương, tôi nghĩ ngài có thể là tính sai cái gì.
Hôm nay chuyện ở cửa hàng là Âu Minh Tịch bốc lên, sau đó người phụ nữ bên người cô ta này ở một bên trợ giúp kết quả, liên quan gì đến vợ chưa cưới của tôi? Phó tư lệnh Vương cũng không hiểu vợ chưa cưới của tôi, còn xin không cần loạn giội nước bẩn đến trên người vợ chưa cưới của tôi."
Vương Cương Nghị bị Xích Dương nói khiến cho ngây ngẩn cả người.
Đều nói quan chính phủ hơn một cấp đè chết người, tình huống như vậy tại bộ đội càng là như thế.
Bởi vì quân nhân cơ bản cũng là phục tùng mệnh lệnh của cấp trên.
Làm phó tư lệnh quân đội, ngoại trừ tư lệnh cùng chính ủy, toàn bộ quân đội không có người nào dám không phục tùng mệnh lệnh của ông.
Mọi người đối với ông đều là tôn kính có thừa.
Dù là tâm phúc của mấy cái phó tư lệnh khác, cho dù không nghe ông, tối thiểu cũng là làm được lá mặt lá trái.
Chí ít trên thái độ là đoan chính.
Thế nhưng là Xích Dương này từ lúc tiến đến đến bây giờ giống như cái nhị đại gia, quả thực không có chút nào đối đãi ông như là lãnh đạo.
Vương Cương nghị bị đánh mặt, tính tình cũng nổi lên..