Xích Dương để điện thoại xuống: "Vậy liền đi quét rác, trong vòng 15 phút cần làm xong.
Nếu như làm không hết, hoặc là làm không tốt, liền đi hít đất 200 cái.
Lúc nào làm xong, lúc đó ăn cơm."
Lãnh Kỳ Duệ bị dọa đến toàn thân cứng đờ, không tự chủ đứng thẳng sống lưng, mau nói một tiếng: "Vâng!"
Nhìn xem giáo bá trường học Lãnh thiếu cứ như vậy khổ bức đi làm công, ba cô gái bị dọa đến tay cũng không biết nên để chỗ nào.
Ai ngờ Lãnh Kỳ Duệ sau khi bị đày đi, mặt Xích Dương lại khôi phục thành dáng vẻ ấm áp.
Mặc dù vẫn nghiêm túc như cũ, thế nhưng là các cô gái đều cảm thấy biểu lộ của sư trưởng Xích giờ phút này thật là thân thiết.
"Mọi người ngồi, tôi đi bưng hoa quả cho mọi người"
Không cần làm làm việc, còn có hoa quả để ăn! Thật tốt!
Các cô gái đã quên mình là tới nhà làm khách mà không phải tới làm giúp việc, giờ phút này nhao nhao cảm giác được một loại hạnh phúc thụ sủng nhược kinh.
"Cảm ơn anh Xích!" Mọi người trăm miệng một lời.
"Noãn Noãn, em cùng các bạn học ngồi một chút, đại khái sau một tiếng thì ăn cơm."
"Vâng."
Dứt lời, Xích Dương lấy ra mấy túi đồ vật lớn từ phía dưới trong ngăn tủ: "Nơi này là đồ ăn vặt anh vừa bảo Ninh Văn Hạo mua.
Mọi người đói bụng trước hết ăn một chút."
"Vâng."
Chung Noãn Noãn mừng khấp khởi tiếp nhận mấy túi đồ ăn vặt, đem tất cả bày ở trên bàn.
"Tới tới tới, ăn cái gì, đừng khách sáo!"
Con mắt mấy cô gái đều là sáng lên.
Chung Noãn Noãn càng là không khách sáo cầm lấy một túi khoai tây chiên tê cay to liền mở ra, nhanh chóng lấy một miếng để vào miệng.
Vừa mới cho vào miệng, lại một miếng nhét đi vào.
Sau đó lại tiếp lấy một miếng.
Duy nhất một lần cho bốn miếng vào bên trong miệng, thẳng đến miệng đều nhét tràn đầy, lúc này mới thỏa mãn.
Nhìn xem lúc cô vợ nhỏ ăn hai bên quai hàm phình lên, giống như chuột chũi ăn đến đặc biệt thỏa mãn, mặt mày Xích Dương liền không nhịn được dịu dàng lại dịu dàng.
Rốt cục không nhịn được cưng chiều nhéo nhéo gương mặt phình lên của cô vợ nhỏ ngay trước mặt các bạn học nói: "Ăn từ từ, ăn ít một chút, anh làm tất cả đều là em thích ăn.
Đừng đến lúc đó lại không ăn được."
Thừa dịp anh nói chuyện, Chung Noãn Noãn lại nhét hai miếng vào miệng, con mắt cười đến cong cong gật đầu: "Ừ, yên tâm đi, dạ dày em rất lớn!"
Xích Dương cưng chiều vuốt vuốt đầu của cô, sau đó liền vào phòng bếp.
Ninh Văn Hạo nhanh chóng đi theo vào giúp đỡ.
"Oa, anh Xích Dương nhà cậu đối với cậu thật tốt!"
"Đúng, người đàn ông thiết huyết như thế, ngay cả Lãnh thiếu đều sợ hãi, thế nhưng là lúc đối mặt cậu lập tức biến thành nhiễu chỉ nhu.
Chẳng những tự mình xuống bếp làm ăn ngon cho cậu, lại còn mua nhiều đồ ăn vặt như vậy cho cậu."
Diêm Phương Phương cùng Cố Hiểu Lệ một mặt ghen tị, nhỏ giọng líu ríu nói không ngừng.
Chung Noãn Noãn cười híp mắt hưởng thụ lấy đồng học ghen tị, bởi vì cô cũng cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Ánh mắt rơi xuống trên người Mục Khanh Tuyền, đã thấy cô có chút thất hồn lạc phách nhìn về phía phòng bếp.
Chung Noãn Noãn theo ánh mắt của cô nhìn sang, bên kia, tay Xích Dương đang cầm muôi, mà Ninh Văn Hạo đang giúp đỡ anh.
"Khanh Tuyền, sao vậy? Nhìn cái gì đấy?" Cố Hiểu Lệ cũng cảm thấy Mục Khanh Tuyền không đúng, mở miệng hỏi.
Mục Khanh Tuyền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bởi vì chính mình khác thường, gương mặt có chút phiếm hồng.
"Noãn Noãn, có thể hỏi cậu một vấn đề được không?"
Chung Noãn Noãn gật đầu.
"Cái kia..
Vừa rồi mình nghe cậu gọi bạn của anh Xích là anh Ninh, anh ấy là họ Ninh sao?"
Hóa ra là đang nhìn Ninh Văn Hạo.
Chung Noãn Noãn nhẹ nhàng thở ra.
Cô cũng không muốn phụ nữ toàn thế giới đều thích anh Xích Dương nhà cô..