Giờ phút này, trong lòng anh Xích Dương là sụp đổ.
"Anh Xích Dương, em còn nghĩ chơi hôn hôn."
Thanh âm mềm nhu nhu, kiều mị mị như cái yêu tinh của Chung Noãn Noãn lại vang lên lần nữa, Xích Dương đều không chống cự một chút, trực tiếp đầu hàng, tùy ý ngã vào giường, ở trên giường tạo thành một chữ "đại", tùy ý cô vợ nhỏ đối với anh muốn gì cứ lấy.
Trong lòng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện anh em chịu đựng.
Lúc đầu thân thể của anh đã rất mẫn cảm với cô, cô còn châm lửa lung tung, nếu không chịu được liền bắn ra, vậy cũng không thể trách anh.
Chỉ có thể trách kẻ địch quá mạnh mẽ, hỏa lực quá hung mãnh.
Chung Noãn Noãn ở trên người Xích Dương chơi đến quên cả trời đất.
Cô vốn lớn lên ở nước ngoài, từ nhỏ tiếp nhận chính là giáo dục của phương Tây.
Đối với người mình thích, cho tới bây giờ đều là biểu đạt rõ ràng, sẽ không bởi vì ngượng ngùng xấu hổ mà khó nói.
Cô thích Xích Dương, thích tướng mạo anh, thích tính cách anh, thích thân thể anh.
Cho nên đối mặt thân thể còn chưa thăm dò qua, hoặc là nói chỉ là đời trước thử qua một lần, nhưng lại chưa bao giờ chân chính thăm dò, cô bản năng tràn đầy tò mò cùng thích.
Chẳng qua sau khi cởi bỏ hai viên cúc áo, cô cũng không dám lại tiếp tục ra tay.
Bởi vì cô phát hiện phong cách anh Xích Dương đột nhiên thay đổi.
Vốn dĩ anh Xích Dương dù là mặc quần áo ở nhà cũng vẫn là nam thần hệ cấm dục, vì cái gì sau khi bị cô cởi bỏ hai cái cúc áo, liền biến tà?
Tóc mai như đao cắt, mày như mực họa, môi như múi đào, mắt như thu hoa.
Đặc biệt là..
Đôi mắt anh Xích Dương không phải màu đen sao? Chẳng lẽ là do ánh sáng, vì cái gì từ phương hướng này của cô nhìn qua, đôi mắt của anh Xích Dương là màu nâu đỏ?
Màu sắc đôi mắt này phối hợp với khuôn mặt điên đảo chúng sinh kia, cùng vẻ lười biếng khi anh nằm tại trên giường còn để cô muốn gì cứ lấy giờ phút này, Chung Noãn Noãn cảm giác cô giống như nhìn thấy một mảnh anh túc yêu dã đang chầm chậm nở rộ.
Giống như một con yêu tinh, đẹp mắt đến táng tận thiên lương, nhiếp người tâm phách.
Xích Dương đã triệt để từ bỏ vùng vẫy, yên tâm nằm ở nơi đó làm thịt cá, chờ lấy đao của anh đem anh từng chút lột sạch ăn sạch sẽ.
Thế nhưng là cô gái nhỏ mới cởi hai cái cúc áo liền dừng tay, đợi nửa ngày cũng không động tác.
"Như thế nào?"
Xích Dương mở miệng, thanh âm là khàn khàn cực hạn, từ bên trong thực chất lộ ra đến lười biếng cùng tà tứ.
Chung Noãn Noãn khẽ nhếch môi đỏ, ngơ ngác nhìn Xích Dương, thì thào mở miệng: "Anh Xích Dương, anh biết bây giờ anh đẹp mắt có bao nhiêu diệt tuyệt nhân tính sao?"
Xích Dương khẽ giật mình, lập tức bị cô vợ nhỏ làm cho vui vẻ.
Vốn dĩ con mắt cương nghị thiết huyết giờ phút này giống như là hoa đào nở rộ, không ngừng hướng về phía Chung Noãn Noãn truyền lại thu ba.
"Vậy em thích không?
" Ừ, thích.
"Chung Noãn Noãn ngay cả âm thanh đều khàn khàn cũng không tự biết.
Xích Dương vươn tay, chậm rãi xoa lên gương mặt tinh xảo của Noãn Noãn nhà anh, nhẹ nhàng dao động lấy, mang theo chút ngứa tê tê dại dại.
" Em thích là được.
Liền sợ em không thích, đẩy anh ra.
"
Nhìn xem anh Xích Dương lười biếng tà tứ như thế, cảm thụ được sự gợi cảm của anh, Chung Noãn Noãn kém chút không kìm lòng được phát ra một tiếng sói gào.
Sau một phút, ngăn không được trong lòng thích, lại một lần nữa cúi người, hôn xuống dưới.
Xích Dương:"!"
Bị phát lực bất thình lình làm cho ngăn không được phát ra một tiếng than thở.
Vật nhỏ này thật sự là..
Có thể đừng thô lỗ như vậy sao..
Xích Dương vốn dĩ nên phát uy ở trước mặt cô vợ nhỏ chính là một con lão hổ phật hệ, cho dù như vậy, anh vẫn nằm ở nơi đó như cũ, không nhúc nhích..