"Nói một câu không dễ nghe, cô Noãn Noãn bây giờ thật sự là có chút không biết xấu hổ! Vẫn là cô Noãn Noãn cả ngày trưng ra khuôn mặt lạnh lùng của trước kia tốt hơn."
Chung Thiên Thiên nhìn về phía Giang Xu Uyển: "Mẹ, không phải là nó biết cái gì rồi chứ?"
Giang Xu Uyển bị giật nảy mình: "Không..
Không thể nào!"
"Nếu không phải, vậy tại sao nó lại biến thành như vậy?"
"Hừ, thay đổi liền thay đổi.
Coi như nó biết mẹ không phải mẹ ruột của nó, nó có thể làm gì?" Giang Xu Uyển vẻ mặt bát mẻ không sợ rơi nói.
"Nếu để cho nó biết bà không phải mẹ ruột của nó, chờ đợi bà sẽ là tai họa ngục tù! Bà cũng có thể không cần đóng giả làm mẹ của nó, nhưng nếu như thật đến lúc đó, bà đừng nghĩ tôi cứu bà ra ngoài!"
Cửa chính không đóng, Chung Khuê Quân bởi vì đi họp ở thành phố nên về nhà sớm, vừa vào nhà ông liền nghe được ba người phụ nữ này đang lặng lẽ nói xấu Chung Noãn Noãn.
Giang Xu Uyển bị Chung Khuê Quân làm cho giật mình kêu lên, vỗ bộ ngực đứng lên nói: "Ông làm tôi sợ muốn chết, hôm nay sao ông lại về sớm như vậy?"
"Giang Xu Uyển, tôi cảnh cáo bà, tốt nhất đừng để Noãn Noãn phát hiện bất kỳ chỗ đáng nghi nào, làm tốt vai trò mẹ hiền của bà.
Nếu như bị nó phát hiện ra cái gì, đến lúc đó bị bắt, cũng đừng trách tôi không nhớ tình cảm vợ chồng!"
Giang Xu Uyển bị nói cảm thấy không thoải mái, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi, lúc này mới xấu hổ nói: "Biết rồi biết rồi! Nó trở về nhà nửa năm không phải tôi cũng làm rất tốt sao? Hôm nay tôi còn mua cho nó một bộ lễ phục 30 vạn! Vừa rồi nó còn lừa tôi 3000 khối tiền, nói là mua điện thoại di động, cuối cùng lại cất tiền vào trong túi xách."
"3000? 3000 có thể mua điện thoại gì? Bà không biết một cái 5S cấp thấp đều cần hơn 5000 sao?"
"Một học sinh như nó dùng điện thoại đắt như vậy làm gì?"
"Thiên Thiên không phải cũng là học sinh sao? Vậy tại sao Thiên Thiên được dùng 5S? Còn dùng những hai cái!"
"..."
Chung Khuê Quân chỉ vào cái mũi của Giang Xu Uyển nói: "Giang Xu Uyển, tôi cảnh cáo bà, Noãn Noãn là con gái ruột của tôi! Chuyện trước kia, đã qua liền coi như xong, tôi không muốn so đo với bà.
Nhưng nếu bà đã kế thừa khoản tiền kia, vậy liền đối với con gái tôi cho tốt.
Đừng để nó thiệt thòi về một ít tiền lẻ này! Hy vọng lúc bà phiền chán nó, có thể suy nghĩ một chút đến chuyện khi còn bé nó đã cứu Thiên Thiên.
Đây là lần cuối cùng! Nếu để tôi biết bà lại cắt xén tiền tiêu vặt của Noãn Noãn, bà có tin là tôi đem kinh tế của người một nhà anh trai bà cắt đứt hay không?"
Vẻ mặt của Giang Xu Uyển và Chung Thiên Thiên tái mét, buồn bực không dám lên tiếng nữa.
Chung Khuê Quân nhìn về phía dì Triệu: "Còn có bà! Bà cũng chỉ là người giúp việc của nhà họ Chung mà thôi, làm một người giúp việc bà nên làm tốt bổn phận của một người giúp việc.
Nếu lại để tôi nghe thấy những lời nói đó từ trong miệng bà, bà liền cuốn gói cút ra ngoài cho tôi."
Dứt lời Chung Khuê Quân liền lên tầng vào phòng làm việc, "Phanh!" một tiếng đóng mạnh cửa lại.
* * *
"Cô Noãn Noãn, dưới tầng có người tìm cô."
Lúc tiếng bước chân của dì Triệu đi tới cửa, Chung Noãn Noãn đã đem màn hình đổi về trạng thái bình thường.
"Ai?"
"Là trưởng quan Ninh, ông chủ đã ở dưới tầng tiếp đón trưởng quan Ninh."
"Biết rồi."
Nghe xong là Ninh Văn Hạo, Chung Noãn Noãn nhanh chóng xuống tầng.
"Noãn Noãn, trung tá Ninh tới tìm con, nói là Xích Dương nhờ cậu ấy tới đưa đồ cho con."
Ninh Văn Hạo nhìn thấy Chung Noãn Noãn lập tức liền đứng lên: "Chị dâu, chào chị!"
Mặc dù nhìn thấy không phải là Xích Dương, nhưng coi như là nhìn thấy Ninh Văn Hạo, cô cũng cảm thấy rất vui vẻ.
"Chào cậu.
Sao cậu lại đến đây? Xích Dương đâu?" .