Editor: Gà
Vân Bán Lĩnh.
Phượng Bắc Hà đứng trên đỉnh núi tuyết, hơi ngửa đầu nhìn Cửu Trọng Thiên bị mây mù che khuất mấy trăm trượng trên đỉnh đầu, ánh mắt lãnh đạm.
Trên bàn cờ trống rỗng, một con cú tuyết ríu rít nói: "Âm Đằng kia y như là một con chó điên, tình nguyện để linh quả trăm năm kết nát trên cây còn hơn cho, hắn dầu muối không ăn, ta đành phải đi cướp".
Một quân cờ đen linh hoạt chuyển động trong năm ngón tay của Phượng Bắc Hà, hắn không ngẩng đầu lên: "Cướp được chưa?"
"Không".
Cú tuyết thiếu chút nữa đưa bộ lông đuôi trọc lóc cho hắn xem, suy sụp nói: "Cái đồ quái quỷ đó cũng không biết ăn cái gì mà lớn, linh lực rất âm tà, ta...!Thứ cho ta bất tài".
"Ăn gì mà lớn?" Phượng Bắc Hà thản nhiên nói: "Ăn thi thể".
Cú tuyết ngẩn ra.
Thiếu tôn với cây Âm Đằng đó......!Rất quen thuộc?
Đột nhiên truyền đến một tiếng rồng ngâm từ Cửu Trọng Thiên, một con rồng đen đằng vân giá vũ mà đến, một trận mưa to dữ dội trong nháy mắt rơi xuống đỉnh núi tuyết, bởi vì hàn ý mà ngưng tụ thành băng.
Mưa băng rơi ào ạt.
Cú tuyết bị đập đến ríu rít, nhào xuống trốn dưới bàn đá.
Chẳng bao lâu, rồng đen đáp xuống đỉnh núi tuyết.
Vân Quy hóa thành hình người, mặt vô biểu tình ném một người máu tươi đầm đìa xuống bên chân Phượng Bắc Hà.
Phượng Bắc Hà rũ mắt nhìn, đồng tử co rụt lại.
Tuyết Lộc Y hơi thở thoi thóp, bất tỉnh nhân sự, toàn thân linh mạch hệ hàn tất cả lại là linh lực hệ hỏa.
Phượng Bắc Hà mặt không đổi sắc, nói: "Ý Phụ tôn là gì đây?"
"Không phải Thiếu tôn rất giỏi đoán ý của tôn thượng sao?" Vân Quy lạnh lùng nói: "Sao bây giờ lại không hiểu chứ?"
Năm ngón tay Phượng Bắc Hà bất động thanh sắc siết chặt quân cờ.
Vân Quy lười nhiều lời với hắn, cười lạnh một tiếng, cảnh cáo nói: "Phượng Bắc Hà, chú ý cái mạng chim của ngươi, cẩn thận đừng để rơi vào tay ta!"
Nói xong, hóa thành rồng đen gầm thét bay đi.
Mưa băng lại rơi xuống một lần nữa.
Phượng Bắc Hà mặt vô biểu tình, thần sắc khó phân biệt.
Cửu Trọng Thiên to như vậy mà chỉ có Tiên Tôn với hai con rồng kia ở, nhưng hết lần này đến lần khác Long tộc lại chỉ trung thành và tận tâm với Tiên Tôn, rất khó mua chuộc.
Người duy nhất tự do ra vào Cửu Trọng Thiên, là Tuyết Lộc Y.
Chỉ là từ trước đến nay tộc Tuyết Lộc cao ngạo, chưa bao giờ tham gia vào chi tranh giữa ba tộc.
Phượng Bắc Hà cơ duyên trùng hợp quen biết được Tuyết Lộc này, sau đó liền bày mưu tính kế, dùng linh lực bồi dưỡng ra "Kim quang thảo" để gã thuận lợi trở thành "Tuyết Lộc Y" Cửu Trọng Thiên, làm một quân cờ nghe lời.
—— Tin tức "Tiên Tôn đang âm thầm tìm quả Âm Đằng" này cũng là Tuyết Lộc Y báo cho hắn.
Tiên Tôn vẫn luôn mắt nhắm mắt mở với việc này, sao đột nhiên lần này lại phát tác?
Tuyết Lộc Y đã nói sai cái gì, hay là làm sai chuyện gì?
Thủy Liên Thanh đâu?
Phượng Bắc Hà nhíu mày, năm ngón tay khẽ động.
Tuyết xung quanh rơi dày đặc nhẹ nhàng lại giống như cuồng phong bão táp, gầm thét cuộn trào.
Cú tuyết trốn dưới đáy bàn sợ hãi ngẩng đầu liếc một cái, tinh mắt nhìn thấy một nhúm bột mịn đen như mực chậm rãi rơi xuống từ khe hở ngón tay của Phượng Bắc Hà.
—— Quân cờ đen vừa nãy, bị hắn mạnh mẽ nghiền thành bột.
Cú tuyết rụt đầu lại.
Cho dù hắn có ngu hơn nữa cũng nhìn ra Phượng Bắc Hà đang tức giận, hoàn toàn không dám tiến lên một chút nào.
Không biết qua bao lâu, gió tuyết xung quanh tàn phá bừa bãi như dao đã lắng xuống rất nhiều, âm thanh lạnh băng của Phượng Bắc Hà truyền đến: "Tiếp tục đi tìm Âm Đằng, đừng để Phượng Hành Vân nhanh chân đến trước."
Cú tuyết vội nói: "Vâng."
***
Cửu Trọng Thiên.
Phù Ngọc Thu thoải mái đánh một giấc trên giường êm ái như mây, lúc mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời đã sáng.
Bên cạnh có tiếng quần áo sột soạt cọ sát.
Phù Ngọc Thu trừng mắt nhìn chân khó khăn dùng thân hình mập mạp duỗi người, mê mê hoặc hoặc quay đầu đi.
Tiên Tôn ngồi bên giừng, tóc tai bù xù, ngoại bào khoác lỏng lẻo trên vai.
Hắn dường như đang ngẩn người, nghe thấy tiếng động của Bạch Tước động tĩnh, mặt vô biểu tình nghiêng đầu nhìn y.
Phù Ngọc Thu thấy biểu tình này của hắn, nhất thời giật mình.
Giận hả?
Mình đã làm cái gì đâu.
Tiên Tôn lạnh lùng nhìn y, kim đồn như có mây đen quay cuồng, đáy mắt hiện lên lệ khí lạnh băng.
Hắn đang bất mãn.
Phù Ngọc Thu ngốc luôn, hoàn toàn không biết tên Diêm La sống này lại bất mãn cái gì.
Tỉnh dậy rồi tức hả?
Lệ khí cuồn cuộn trên người Tiên Tôn càng ngày càng nặng, quai hàm siết chặt, ngón tay thành móng vuốt, kiềm chế lại chậm rãi vươn về phía Bạch Tước.
Phù Ngọc Thu đang buồn ngủ, thấy năm ngón tay thon dài xinh đẹp đang duỗi về phía mình, hoàn toàn không biết mình sắp toi đời.
"Duỗi tay làm gì?" Phù Ngọc Thu méo đầu nhìn chằm chằm hắn.
Bàn tay càng lúc càng gần, bấy giờ Phù Ngọc Thu mới nhìn thấy, cổ tay Tiên Tôn hay thậm chí là cả bàn tay, hình như có giọt nhọt đang từ từ rỉ ra.
Tí tách một tiếng, rơi xuống giường.
Đó không phải là mồ hôi, càng giống như những giọt nước bay hơi sau khi được lửa đun nóng.
Lần trước Tuyết Lộc Y đã từng nói qua một câu —— "Ngay cả 'thủy độc' ngài cũng từng trúng."
Đây là......!Thủy độc?
Trong lòng Phù Ngọc Thu "à à", nghĩ thầm: "Lại lau tay nữa?"
Y hiểu rồi.
Bàn tay nổi đầy gân xanh đã vươn đến trước mặt y, năm ngón tay ấy tựa như ẩn chứa sức mạnh cực lớn, chỉ cần véo nhẹ một cái là có thể bóp nát con Bạch Tước này thành thịt nghiền.
Cơn khát cuồng bạo thích giết chóc trong lòng đột nhiên cuồn cuộn lên, đôi kim đồng cũng hoàn toàn đỏ tươi trong nháy mắt.
Hắn chán rồi.
Hắn quyết định giết chết con chim này.
Tất cả những sinh vật còn sống trên thế giới này đều đáng chết.
Tại sao......
Khoảnh khắc tiếp theo, lòng bàn tay lạnh như băng của Tiên Tôn đột nhiên bị thứ gì đó ấm áp cọ cọ.
Năm ngón tay bỗng nhiên cong lên.
Tiên Tôn ngẩn ngơ nhìn lại.
Con Bạch Tước kia cố gắng duỗi thẳng móng vuốt, lấy cái thân thể tròn vo cọ hai cái trong lòng bàn tay đầy nước của hắn.
Tiên Tôn: "......"
Cảm giác ấm áp mềm mại, chậm rãi từ lòng bàn tay trải rộng khắp toàn thân, trái tim lạnh băng giống như bị lông đuôi quét qua một cái, vừa ngứa vừa tê.
Tiên Tôn rũ mắt nhìn y.
Phù Ngọc Thu đang ra sức vỗ cánh lên để mình nhảy lên trên, dùng lông trên đầu đẩy nước trên lòng bàn tay Tiên Tôn, cố gắng làm một miếng vải lau.
"Thật là phiền phức." Trong lòng y lẩm bẩm: "Trong tay có nước thì tức giận, sao tính tình còn kém hơn ta nữa?"
Y đang ra sức "lau tay" cho Tiên Tôn tính tình dở dở ương ương, thì đột nhiên cảm thấy thân thể mất trọng lượng —— Y được người nâng lên.
Phù Ngọc Thu nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên.
Sự bất mãn thô bạo trong đáy mắt Tiên Tôn đã biến mất, trong nháy mắt biến trở về Diêm La sống ngày thường ôn tồn lễ độ hỉ nộ vô thường.
"Tiểu điện hạ rất thích nước?" Hắn nhẹ giọng hỏi.
Phù Ngọc Thu nghiêng đầu, không hiểu hắn muốn làm cái gì, nhưng cũng gật gật đầu.
Cỏ thích nước, đó là đương nhiên.
Tiên Tôn cười: "Đằng sau tẩm điện Cửu Trọng Thiên có ấp* tuyền, muốn đi không?"
*Chương đầu tác giả có nhắc đến là 'ngọc tuyền', mà ở đây là 'ấp tuyền' nên mình để nguyên văn như vậy nha.
Phù Ngọc Thu nghe được chữ "tuyền", vội vàng gật đầu, đầu gật đến mức chỉ còn tàn ảnh.
Ngọc tuyền! Nước!
Ý cười của Tiên Tôn không giảm, nhưng kim đồng lại tối tăm sâu thẳm.
"Vân Thu."
Vân Thu cộp cộp chạy vào: "Tôn thượng có gì phân phó?"
Tiên Tôn ném Bạch Tước trong tay, cả người Phù Ngọc Thu đụng ra sợi mây mềm nhẹ, được Vân Thu tiếp ở trong ngực.
"Dẫn tiểu điện hạ đến ấp tuyền chơi."
Hai mắt Vân Thu sắp lòi ra: "Nhưng trên người nó có......"
Tiên Tôn cách một tầng lụa trắng như mấy mù, lạnh nhạt liếc hắn một cái.
Vân Thu lập tức im lặng, ôm Bạch Tước hành lễ rồi chạy xuống.
Tiên Tôn một mình ngồi bên giường, gió thổi tung tầng tầng lớp lụa trắng rơi xuống đất, mơ hồ lộ ra đôi kim đùng lạnh lùng.
"Thủy Liên Thanh......"
Phù Ngọc Thu vô cùng cao hứng được Vân Thu ôm đi đến ấp tuyền, hận không thể hát mấy khúc.
Chỉ là sau khi vui vẻ qua đi, y cảm thấy dường như mình đã quên gì đó.
Phù Ngọc Thu cố gắng suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra được.
Nhưng y cũng không cố chấp, không nhớ được thì cũng chẳng cưỡng ép mình nhớ, hứng thú bừng bừng chờ uống ấp tuyền!
Tẩm điện phía sau tựa như tiên cảnh, mây mù lượn lờ như sương mù dày đặc buổi sớm cuối thu.
Chỉ chốc lát sau, đã đến ấp tuyền.
Nói là nước suối, chi bằng nói là u đàm, tiếng nước róc rách, trong đó có mấy cái mắt suối, nước trong vắt cuồn cuộn chảy ra không ngừng.
Linh lực trong nước còn nồng đậm hơn Văn U Cốc.
Đôi mắt Phù Ngọc Thu nhìn thẳng.
Linh vật Thiên Đạo ban ân, yêu thích nhất là loại linh lực cội nguồn trời đất này.
Vân Thu ôm lấy hai tay, ở một bên nghiến răng nghiến lợi.
Thủy Liên Thanh trên người nắm tuyết này, là linh vật có thể khống chế Tiên Tôn nhất.
Thuở nhỏ Tiên Tôn bị Chu Tước Tiên Tôn tiền nhiệm dùng đủ các loại độc thương căn bản, bước lên chi vị Tiên Tôn lại không biết tại sao thần hồn đại tổn, cứ cách một thời gian đều cần phải dùng linh lực của ấp tuyền để củng cố thần hồn.
Nếu Thủy Liên Thanh thật sự lọt vào mắt ấp tuyền....
Chỉ sợ câu "thời gian không còn nhiều" Tiên Tôn vẫn luôn đùa giỡn bên miệng, sẽ thành sự thật.
Nghĩ đến đây, Vân Thu nhe răng nanh, trên cánh tay xuất hiện vảy màu xanh lá, sát sao nhìn chằm chằm Bạch Tước đang đứng bên cạnh bờ đưa lưng về phía hắn.
"Chỉ cần nó có một chút hành động muốn ném Thủy Liên Thanh vào ấp tuyền, ta sẽ nuốt chửng nó!" Vân Thu oán hận nghĩ thầm: "Cũng không biết tôn thượng nghĩ gì, biết rõ nó có Thủy Liên Thanh, mà còn dám ném nó đến ấp tuyền."
Đúng lúc này, nắm tuyết đưa lưng về phía hắn đột nhiên không tiếng động nhảy mạnh xuống dưới ấp tuyền.
"Thình thịch" một tiếng.
Vân Thu: "!!!"
Vảy Vân Thu nổ tung.
Nắm tuyết này tàn nhẫn đến mức không muốn sống, muốn nhảy xuống ấp tuyền cùng với Thủy Liên Thanh trong người hả?!
Tiên Tôn trong tẩm điện bất chợt mở hai mắt đỏ tươi.
Mây mù Cửu Trọng Thiên cuồn cuộn không ngừng.
Sương mù trắng như tuyết bên ấp tuyền tựa như những sinh vật sống, giương nanh múa vuốt lộ ra khuôn mặt người giống như bộ xương khô, ày đặc gào thét.
Vô số cặp mắt trống rỗng đồng loạt nhìn chăm chú vào Phù Ngọc Thu, tự như địa ngục Tuy La truy hồn đòi mạng, quỷ mị tà tung.
Vân Thu rít gào một tiếng, hóa thành con Thanh Long khổng lổ, nhe nanh múa vuốt nhào lại chỗ ấp tuyền.
Hắn sẽ ăn cái bánh tuyết xảo quyệt này!
Nhưng khi hắn vừa mới đến ấp tuyền, răng nanh há to, ánh mắt đột nhiên trở nên cứng ngắc rơi vào nắm tuyết đang trôi trên nước.
Vân Thu: "???"
Bạch Tước nhảy xuống đầm nước, toàn bộ thân thể đều bị nước làm ướt nhẹp.
Bởi vì lông chim có phần nào tránh nước, lông vũ trôi nổi trên mặt nước sáng bóng, còn tỏa ra ánh sáng tuyết trắng.
Phù Ngọc Thu thoải mái híp mắt nổi trên mặt nước, móng vuốt dưới nước không ngừng bơi nhào, cả thân chim nhẹ nhàng xoay vòng.
—— toàn thân tràn đầy thoải mái thích ý.
Vân Thu: "......"
Mây mù: "......"
Ánh mắt Tiên Tôn trong tâm điện đình trệ trong chốc lát, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc hiếm thấy.
Con Bạch Tước này....
Tắm trong ấp tuyền?
Trong phút chốc, lệ quỷ bên bờ lạp tức tan thành thành sương mù mờ mịt.
Vân Thu ngu luôn, không thể tin nổi nói: "Ngươi đang làm gì đó?"
Không nghĩ biện pháp ném Thủy Liên Thanh vào trong mắt suối đi, còn ở đó nghịch cái gì?!
Phù Ngọc Thu tấn tấn tấn* uống vài ngụm nước, lười biếng mở mắt ra, thoáng thấy mây mù bên bờ giống như đang ủ rũ chậm rãi lui về.
*Không biết là kiểu gì luôn nên để nguyên nhá.
Y mê mang méo đầu, đôi mắt đen nhánh như bị hơi nước thấm vào, mang theo sương mờ mơ hồ.
Đầy mặt Bạch Tước đều là "Sao ngươi phiền quá vậy, lại làm sao nữa?"
Vân Thu: "......"
Mấy năm nay, Vân Thu vì Tiên Tôn mà xử lý biết bao nhiêu nghịch tặc đến ám sát Tiên Tôn, nhưng lại chưa bao giờ một lời khó nói hết giống như lúc này.
Chỉ cần đặt Thủy Liên Thanh vào mắt suối cách đó không xa, là có thể làm cho Tiên Tôn đại thương nguyên khí.
Bây giờ Tiên Tôn chủ động giao cơ hội đến trước mặt y, mà cục bột trắng này đáng làm cái gì vậy?!
Đi tắm hả?!
Nếu Thương Loan thiếu tôn mà biết, chắc phải hộc mất ba lít máu.
Phù Ngọc Thu không hiểu sao Vân Thu sụp đổ, tiếp tục bơi tới bơi lui trong ấp tuyền.
Mắt thấy cục bột trắng đang bơi về hướng mắt suối, Vân Thu lại lên tinh thần một lần nữa.
"Không đúng, nếu Thương Loan thiếu tôn dám đưa Bạch Tước đến Cửu Trọng Thiên, nhất định là có kế hoạch, chứ Bạch Tước này không có khả năng ngu xuẩn như thế được!" Vân Thu đề phòng lên: "Có lẽ nó chính là chờ ta buông lỏng cảnh giác, bơi lại đặt Thủy Liên Thanh vào mắt suối thì sao?"
Trận địa Vân Thu sẵn sàng đón quân địch, ngay cả móng vuốt cũng chuẩn bị tốt.
Sau đó......
Hắn trơ mắt nhìn thấy Phù Ngọc Thu đảo ngược móng vuốt nhỏ, dạo bên cạnh ấp tuyền một vòng.
Bạch Tước nhìn cũng không thèm nhìn mắt suối, vui vẻ vỗ cánh, tùy tiện để suối nguồn chảy xiết cuốn mình vào bờ.
Vân Thu: "......"
Không sai được rồi, con Bạch Tước này chính là một tên thuần khiết ngu xuẩn.
Nếu Phù Ngọc Thu là nguyên hình U Thảo, chắc chắn sẽ ngâm mình trong ấp tuyền không ra, nhưng cái vỏ Bạch Tước lúc này khiến y theo bản năng bài xích việc ngâm lâu trong nước, nên chỉ bơi một hồi thì lên bờ.
Nước thấm ướt lông tơ Bạch Tước, Phù Ngọc Thu cúi đầu nhìn thoáng qua, suýt khóc.
Ban đầu chỉ cho rằng Bạch Tước là quá nhiều lông tơ nên có vẻ béo béo, ai mà nghĩ đến lại béo thật.
Phù Ngọc Thu hoài niệm thân hình duyên dáng U Thảo của mình, lá cây xanh biếc, rễ cây mảnh mai, thở hồng hộc lắc mạnh một cái, lắc hết nước khắp nơi trên lông vũ.
Vân Thu vẫn hóa thành rồng nằm nghiêng như cũ, vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ, bị Phù Ngọc Thu lắc nước đầy mặt.
Nếu lần trước Vu Thu bị hắt nước vào mặt, thì đã sớm xù lông.
Nhưng lúc này mặt hắn nghệt ra, không thể tin được nhìn chằm chằm Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu lắc đến mức ngay cả lông đều nổ tung, còn nghi hoặc hơn hắn, mặt viết đầy chữ "Uống lộn thuốc hả? Sao không xù lông?"
Vân Thu: "......"
"Ta, ngươi, hắn, cái này!" Lần đầu tiên Vân Thu không biết nên nói cái gì cho phải, hơn nửa ngày mới hữu khí vô lực nói: "Bỏ đi, đồ ngu xuẩn."
Phù Ngọc Thu: "???"
Đang yên đang lành, tự nhiên chửi người ta vậy?!
Trong nội điện.
Kim đồng Tiên Tôn ôn nhuận, trầm mặc một lát, đột nhiên nở nụ cười.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thất bại rồi, chương này chạy không thành công, chương sau lại chạy tiếp..