Editor: Viên Đường
- --
Quan Sư cứ lẳng lặng nhìn Bạch Vị Hi cho đến lúc hừng đông.
Khi ánh nắng ngoài kia hắt vào cũng là lúc Bạch Vị Hi tỉnh giấc, cô vừa mở mắt thì đã thấy nụ cười cùng vẻ mặt dịu dàng như nước của nàng.
"Buổi sáng tốt lành nhé chị Hi." Quan Sư nghiêng đầu, nở một nụ cười xán lạn, nụ cười của nàng ấm áp hệt như mặt trời ngoài cửa sổ.
Bạch Vị Hi có chút sững sờ, một lúc sau cô mới hoàn toàn tỉnh táo, khóe môi chậm rãi cong lên, "Buổi sáng tốt lành, Quan tiểu thư."
"Bây giờ vẫn còn sớm lắm, chị Hi có muốn ngủ thêm một lát không?" Quan Sư đứng lên, hỏi.
Bạch Vị Hi nhẹ nhàng lắc đầu.
Từ trước đến giờ cô không có thói quen ngủ nướng, trong phân nửa thời gian cô sống thì đều không ngủ ngon cả, một giấc ngủ như tối hôm qua đã ngoài sự mong đợi của cô rồi.
"Cảm ơn em nhé Quan tiểu thư, hôm qua chị ngủ ngon lắm." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng cười, nét mặt trông rất thoải mái.
Trong nháy mắt, tâm trạng của Quan Sư trở nên vui sướng.
Bây giờ đã có những chuyển biến tích cực đầu tiên, nàng tin rằng nếu mình tiếp tục nỗ lực thì sẽ ngày càng tốt hơn nữa.
"Vậy để em đi nấu cháo nhé." Quan Sư nói xong liền đi ra ngoài.
Bạch Vị Hi gật đầu rồi theo sau nàng.
Sau khi nấu cháo xong, Quan Sư ngồi trên sofa xem điện thoại.
Hot search hôm nay quả nhiên là bộ phim mới của công ty nàng, nhưng trọng điểm đều là về Bạch Vị Hi.
Mà phải nói thêm, trong những diễn viên thì độ phổ biến của nữ thần là cao nhất, hơn nữa gần đây cô còn thường xuyên lên hot search nên khó trách bên truyền thông vịn vào cô để thu hút sự chú ý.
"Chị Hi xem, mọi người đều rất chờ mong sự trở lại của chị trong bộ phim này, chỉ tiếc là không phải vai chính." Quan Sư cười nói, sau đó còn đọc một số bình luận tích cực và cổ vũ cho Bạch Vị Hi.
Bạch Vị Hi nghe vậy chỉ nhàn nhạt cười.
Lần này cô quay lại đóng phim cũng không phải vì sự nổi tiếng hay danh tiếng gì cả, cô chỉ muốn tìm lại bản thân mình lúc trước mà thôi.
Nhưng có nhiều người chờ mong như thế cũng cổ vũ cho cô rất nhiều.
Hơn nữa, khi Quan Sư đọc những câu từ khích lệ ấy thì cô cũng càng thêm tin tưởng về tương lai hơn.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Bạch Vị Hi mím môi rồi nói, "Quan tiểu thư này, em có thể ngủ cùng chị vài ngày không?"
"Ngủ...!Ngủ với chị..." Quan Sư kinh ngạc ngẩng đầu, trong phút chốc, đầu óc trở nên trống rỗng.
Nói xong nàng mới cảm thấy lời của mình có chút không thích hợp, bèn vội vàng nói lại, "Ý em là chúng ta ngủ với nhau...!Không phải, ý em là, chúng ta ngủ chung phòng sao?"
Gò má Bạch Vị Hi ửng đỏ, cô gật gật đầu.
Cô có thể thấy rõ hiệu quả trong ngày hôm qua, có người kia ở bên cạnh làm bạn khiến cô có cảm giác an toàn hơn, đêm tối cũng chẳng còn khiến cô sợ nữa.
Vì thế, áp lực trong lòng nhỏ đi nhiều nên giấc ngủ cũng tốt hơn mọi ngày.
"Vâng, vâng ạ." Quan Sư ngây ngẩn cả người, nàng muốn chạy đến ôm Bạch Vị Hi mấy cái, nhưng cuối cùng lý trí đã kịp cản lại.
Dù sao việc ngủ chung phòng với nữ thần đã khiến nàng thỏa mãn lắm rồi, nàng cũng không dám cầu mong những thứ xa với hơn.
"Cảm ơn Quan tiểu thư." Bạch Vị Hi cúi đầu, nói.
Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm của Quan Sư nhưng thông qua giọng nói thì cô cũng biết Quan Sư đã đồng ý, hơn nữa còn tỏ ra rất vui sướng, điều này khiến cô cũng vui lây, niềm tin chiến thắng bệnh tật cũng tăng lên.
Sau khi ăn sáng xong, Bạch Vị Hi lại tiếp tục dạy Quan Sư hát.
Tuy rằng Quan Sư học rất chậm nhưng cô chẳng cảm thấy mất kiên nhẫn chút nào.
Qua quá trình dạy học, cô có thể thấy vô vàn biểu cảm trên mặt của người kia.
Khi thì làm mặt quỷ, khi thì ngơ ngác đáng yêu, mỗi một giây nàng đều tràn đầy sức sống làm cho người ta cảm thấy thích thú.
"Hôm nay dạy đến đây thôi, nếu Quan tiểu thư có thời gian thì hãy luyện tập một chút." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng nói với giọng điệu khích lệ.
"Vâng." Quan Sư gật đầu thật mạnh.
Nhất định nàng sẽ nỗ lực để không phụ sự vất vả và kỳ vọng của nữ thần.
- --
Chương này ngắn nên mình tranh thủ up luôn..