Dường như hành động của Quan Sư đã khiến tâm trạng của Bạch Vị Hi khá hơn nhiều.
Ban nãy khi nhắc đến một năm qua, thiếu chút nữa cô đã không thể khống chế cảm xúc của mình.
Cô không bao giờ muốn trải qua cái loại cảm giác bị người ta ép đến mức tuyệt vọng, trước mặt chỉ có màn đêm u tối ấy thêm một lần nào nữa.
Thấy Bạch Vị Hi chuyển từ trạng thái nghẹn ngào sang nhẹ nhàng nói chuyện với fans khiến Quan Sư thở phào nhẹ nhõm.
Trước lúc bắt đầu, nàng rất lo trạng thái của nữ thần khi lên sân khấu sẽ không tốt, đặc biệt là khi nữ thần bắt đầu khóc thút thít làm nàng suýt chút nữa đã xông lên cắt ngang buổi họp fans, nhưng cũng may là lý trí của nàng đã kìm lại.
Hôm nay là mấu chốt trong quá trình trị liệu của nữ thần, một khi thành công thì về sau sẽ dễ dàng hơn.
Quan Sư cười tươi khi nhìn lên sân khấu.
Ánh mắt Bạch Vị Hi và Quan Sư chạm nhau khiến khóe môi cô cong lên, cô nhìn thoáng qua Tạ Quỳnh đang đứng bên sân khấu, khẽ gật gật đầu.
Không ngờ rằng cô đã đứng nói trên sân khấu hết hai tiếng, bây giờ đã gần kết thúc nên cô sẽ chuẩn bị hát.
Bạch Vị Hi nói một vài lời cảm ơn rồi nhìn quanh một lúc, cô rũ mi, nói, "Hôm nay có một người bạn rất đặc biệt đã đến đây ủng hộ mình, vậy nên mình muốn mời cô ấy lên đây cùng hát bài "Tình đậu" để đặt một dấu chấm hoàn mỹ cho buổi họp mặt của chúng ta ngày hôm nay."
Cô vừa dứt lời thì bên dưới như bùng nổ, họ không ngừng quay trái nhìn phải để tìm kiếm cái người may mắn ấy.
Thừa dịp đám đông đang hỗn loạn, Quan Sư lặng lẽ đến cạnh sân khấu.
"Mời Quan tiểu thư mang khẩu trang và kính râm vào." Tạ Quỳnh cầm hai vật đưa cho cô, cười nói.
Quan Sư hơi nhíu mày, nàng định từ chối theo phản xạ thì Phạm Tử Tấn đã lạnh lùng cảnh báo, "Hy vọng Quan tổng sẽ làm người thông minh."
Quan Sư nhìn thoáng xuống đám đông, mỗi người đều đang cầm điện thoại chụp ảnh, nếu nàng lộ mắt thì không quá thích hợp.
"Tôi biết rồi." Quan Sư mang khẩu trang và kính râm lên, bình tĩnh chờ đợi.
"Bây giờ xin mời người bạn đặc biệt của mình lên sân khấu nào." Bạch Vị Hi duỗi tay chỉ về phía Quan Sư, vui vẻ nói.
Tức khắc, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hướng chỉ của Bạch Vị Hi.
Quan Sư đối mặt với những ánh mắt hâm mộ và tò mò ấy, sau đó nàng bình tĩnh đi lên sân khấu, đứng thẳng người, sóng vai với Bạch Vị Hi.
Bên dưới bắt đầu có nhiều người nhỏ giọng bàn luận khi thấy bộ dáng của Quan Sư, họ không ngừng chụp ảnh.
Quan Sư cảm thấy có chút may mắn khi đã che mặt lại.
"Kế tiếp mọi người hãy cùng chúng mình hát nhé." Bạch Vị Hi sung sướng nói.
"Vâng." Phía dưới đồng thanh trả lời.
Theo tiếng nhạc vang lên, Bạch Vị Hi nhẹ nhàng mở miệng hát câu đầu tiên, "Lần đầu tôi gặp người là ở dưới tán cây anh đào ấy."
Quan Sư hát tiếp câu thứ hai, "Ánh mặt trời xuyên qua cánh hoa, nương theo ánh mắt người khẽ chạm vào lòng tôi."
Bên dưới trầm lặng một lát khi nghe nàng hát khiến Quan Sư ngượng ngùng, mặt nàng dần đỏ lên.
Bạch Vị Hi cười khẽ, chủ động nắm lấy tay Quan Sư dẫn nàng đi xuống.
Nhờ sự dẫn dắt của Bạch Vị Hi, hiệu ứng tổng thể của bài hát khá ổn, không đến mức không nghe nổi.
Đặc biệt, tiếng của fans về sau càng lớn nên phần nào át đi giọng của Quan Sư.
Cuối cùng, buổi họp fans đã kết thúc.
"Càm ơn mọi người đã yêu thích mình, ở đây có hai trăm poster đã được ký tên, lát nữa nhân viên sẽ phát cho mọi người." Bạch Vị Hi khom lưng, lễ phép cười nói.
Nếu như lúc trước thì cô sẽ phải ký trực tiếp cho fans, nhưng khi suy xét đến trạng thái hiện tại của cô thì Tạ Quỳnh đã nghĩ ra biện pháp này.
Tuy fans có chút tiếc nuối nhưng họ cũng nhanh chóng tiếp nhận cách thức này.
Những chuyện kế tiếp do Tạ Quỳnh phụ trách nên Bạch Vị Hi và Quan Sư đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
"Chị Hi hôm nay biểu hiện thật tốt.
So với chị thì em tệ quá." Quan Sư đỏ mặt nói, nàng rót một ly trà cho Bạch Vị Hi.
Bạch Vị Hi nghe vậy, vui vẻ cười rộ, cô nhận lấy ly trà, nhấp một ngụm, "Quan tiểu thư hát không tệ, chị cảm thấy rất êm tai."
Sắc mặt Quan Sư càng hồng hơn, khóe môi nàng vô thức cong lên, nàng đang định nói tiếp thì cửa phòng bị đẩy ra.
Phạm Tử Tấn đeo khẩu trang đứng ở cửa, hắn lạnh lùng nhìn Quan Sư rồi nói với Bạch Vị Hi, "Em về nhé chị, chị nhớ chú ý nghỉ ngơi đấy."
"Em có sao không? Hay chị đưa em đi bệnh viện nhé?" Bạch Vị Hi quay đầu lại, lo lắng bước đến cửa.
"Không cần đâu." Phạm Tử Tấn lắc đầu, cuối cùng hắn để lại cho Bạch Vị Hi một ánh mắt rồi rời đi.
Bạch Vị Hi có thể hiểu được ý tứ trong ánh mắt của hắn, em trai hi vọng cô sẽ sớm rời đi, trở lại với cuộc sống của nhị tiểu thư nhà họ Bạch.
Nhưng đối với cô, cuộc sống như hiện tại cũng không tệ.
Cô rất thích.
"Quan tiểu thư này, em trai chị có chút kỳ quái, nếu có gì thì hy vọng Quan tiểu thư đừng để ý." Bạch Vị Hi đóng cửa lại, ánh mắt tỏ ý muốn xin lỗi.
Quan Sư lập tức xua tay như muốn nói không sao.
Hai người nghỉ ngơi một lúc thì Tạ Quỳnh đến.
"Tiểu Hi này, chị đã sắp xếp hết rồi, nếu em mệt thì có thể về trước nhé." Tạ Quỳnh đẩy cửa nói chứ không vào phòng.
Bạch Vị Hi gật gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, "Làm phiền chị Quỳnh rồi."
"Không cần khách sáo như vậy." Tạ Quỳnh cười, nói xong liền đóng cửa rời đi.
"Chị Hi đã nghỉ ngơi đủ chưa ạ?" Quan Sư hỏi.
Bạch Vị Hi gật đầu, cô đặt ly trà xuống rồi nói, "Chúng ta về thôi."
"Vâng."
Khi hai người về nhà thì đã hơn một giờ chiều, Quan Sư vội vàng đi nấu cơm, còn Bạch Vị Hi ngồi ở phòng khách chơi với mèo, chỉ chốc lát bụng của cô bắt đầu kêu lên.
"Meo---" Con mèo tai cụp tò mò meo meo.
Bạch Vị Hi cười nhẹ, cô sờ sờ bụng của mình.
Đã lâu rồi từ khi cô có cảm giác đói bụng.
Bởi trước kia cô không muốn ăn uống, đôi khi cô ăn xong còn sẽ nhổ ra.
Thế nhưng hiện tại cô rất muốn ăn cái gì đó, chỉ cần ngửi mùi hương trong phòng bếp truyền đến đã khiến cô có cảm giác chảy nước miếng.
Bạch Vị Hi vô thức xoa xoa khóe miệng, ý cười trên mặt càng rõ ràng hơn.
"Chị Hi ơi, ăn cơm nào." Quan Sư bưng đồ ăn ra, thấy Bạch Vị Hi cười vui vẻ bèn tò mò hỏi, "Có chuyện gì mà chị vui thế?"
"Cảm ơn Quan tiểu thư đã hát cùng chị." Bạch Vị Hi cười nói, cô không nói nguyên nhân thật sự cho Quan Sư.
Lời của cô khiến Quan Sư nhớ lại bộ dáng ngờ nghệch của mình, nàng đỏ mặt cười hai tiếng mà không nói gì.
Sau khi ăn cơm xong, Quan Sư trở về phòng xử lý chuyện của công ty.
Sau buổi họp báo kia, bộ IP đã bắt đầu được khởi quay, hầu hết diễn viên cũng đã tới đoàn phim.
Vốn dĩ nàng sẽ đến phụ trách việc đóng phim nhưng vì lý do "mất trí nhớ" nên Khúc Nhã Hân đã mời một vị đạo diễn nổi tiếng đến phụ trách, cố gắng quay một bộ phim mới thật hoàn mỹ.
"Quan tổng, đây là một đoạn diễn của nam nữ chủ, ngài xem đã ổn hay chưa." Khúc Nhã Hân gửi một video dài ba phút sang.
Quan Sư cẩn thận xem, nàng cảm thấy nam nữ chính có chút thiếu sót nhưng cũng không biết thiếu sót ở đâu.
Nhưng so với yêu cầu hiện tại thì cũng có thể chấp nhận được.
"Cũng ổn, nhưng ánh mắt của hai người vẫn chưa đủ tình cảm, hãy để họ tìm cảm hứng thêm đi." Quan Sư trả lời.
"Vâng, Quan tổng." Khúc Nhã Hân hồi đáp.
Sau khi bàn xong công việc, Khúc Nhã Hân do dự một hồi rồi nhắn tin, "Quan tổng, dạo gần đây tiểu thư Quan Châu có chút không đúng.
Tôi tình cờ nhìn thấy cô ấy đi cùng một đám đàn ông từ bar ra, vẻ mặt có chút không bình thường."
Nghe đến đây, Quan Sư lập tức nghĩ đến chuyện mình đi tìm Quan Châu lúc trước, nàng nhíu mày, "Tùy nó đi, tôi không khuyên được nó."
"Nhưng mà..." Khúc Nhã Hân gửi sang hai chữ rồi lập tức thu hồi, một lát sau lại gửi một đoạn tin nhắn sang, "Tôi nghe nói cô ấy đi vay tiền khắp nơi, theo tôi tìm hiểu thì cô ấy còn vay Phạm Tử Tấn mười mấy vạn."
Quan Sư hơi ngơ ngác, lời của Khúc Nhã Hân khiến nàng cảm thấy hơi quá tài thông tin.
Nàng không hiểu mục đích vay tiền của Quan Châu, còn mối quan hệ giữa cô ta và Phạm Tử Tấn nữa.
Rõ ràng hai người đã chia tay, thế thì tại sao Phạm Tử Tấn còn khảng khái cho cô ta vay tiền chứ?
"Nó vay tiền làm gì?" Quan Sư nghi hoặc hỏi.
"Tôi không biết, những người tôi phái đi điều tra đều bị tiểu thư Quan Châu đánh chửi, cô ấy không cho bất kỳ ai can thiệp chuyện này, cũng không cho chúng tôi nói cho ngài." Khúc Nhã Hân trả lời, nàng có thể cảm nhận sự quan tâm đối với Quan Châu qua những lời này.
Quan Sư cảm thấy hơi đau đầu, nàng nghĩ ngợi rồi đáp, "Đưa cho nó phần tiền còn thiếu đi, nói cho nó biết nếu vay tiền nữa thì tôi không giúp nữa đâu."
"Vâng." Khúc Nhã Hân thở phào nhẹ nhõm.
Quan Sư tắt máy tính rồi xoa xoa mày.
Từ lần ở quán bar thì nàng không gặp Quan Châu nữa, nhưng nhìn dáng vẻ thì trong khoảng thời gian này Quan Châu càng sa đọa hơn rồi, sớm muộn gì cô ta cũng tự hủy hoại bản thân mà thôi.
Quan Sư thở dài, dẹp chuyện Quan Châu sang một bên.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng bây giờ là giúp nữ thần trị liệu, nàng chẳng đủ hơi sức mà quản những chuyện khác.
Mấy ngày kế tiếp, Quan Sư nghiêm túc giúp Bạch Vị Hi khắc phục bệnh tình.
Từ chuyện lớn đến nhỏ đều quan tâm đến cô, tuy rằng buổi đêm nàng đều ngủ sớm hơn so với Bạch Vị Hi nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ rằng tình trạng của cô đã ngày càng tốt lên.
"Chị Hi này, chúng ta đến chỗ bác sĩ Tống xem qua đi." Sau khi ăn cơm trưa xong, Quan Sư mở lời đề nghị.
Nghe vậy, tim Bạch Vị Hi đập một cách căng thẳng, cô cúi đầu, hơi kháng cự việc này.
Ở trước mặt Tống Thần, cô sẽ không giấu giếm chuyện riêng tư, nhưng khi có Quan Sư đi cùng thì cô cảm giác hơi khó xử.
Quan Sư thấy thế thì cũng hiểu được nỗi băn khoăn của Bạch Vị Hi, nàng nắm lấy tay cô, dịu dàng an ủi, "Không sao đâu chị Hi, đừng để ý mà."
"Chị..." Bạch Vị Hi rũ mắt, cô vẫn hơi do dự.
Thấy khuyên bảo có vẻ vô dụng, Quan Sư bắt đầu làm nũng, "Chúng ta cùng đi nhé chị Hi, có được không?"
Bạch Vị Hi không chịu nổi cái vẻ công kích mềm mại này của Quan Sư, một lúc sau cô gật gật đầu.
"Cảm ơn chị Hi." Quan Sư vui vẻ cười rộ lên.
Bạch Vị Hi mím mối, ánh mắt hiện lên nét dịu dàng.
Lẽ ra người nên cảm ơn khi nhận được sự giúp đỡ là cô mới đúng, thế nhưng Quan Sư vì không muốn cô khó xử lại cảm ơn cô làm cô chẳng thể nào phụ lòng sự cố gắng của nàng.
Bạch Vị Hi liên hệ Tống Thần ngày hèn và thời gian, hai người nói chuyện một lúc rồi quyết định hẹn vào hai giờ chiều ngày mốt.
"Làm phiền bác sĩ Tống rồi." Bạch Vị Hi cười khẽ.
Dáng vẻ dịu dàng lúc nói chuyện của Bạch Vị Hi khiến Quan Sư có chút chua.
Nàng vẫn nhớ rõ, khi hai người vừa gặp mặt thì thái độ của Bạch Vị Hi đối với Tống Thần rất khác biệt so với những người khác.
Thế nhưng, giờ nàng mới chính là người thân cận với nữ thần nhất.
Nghĩ đến đây, Quan Sư đắc ý cười rộ..