Editor: Viên Đường
- --
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong thì Quan Sư đi tắm trước.
Tắm xong, nàng vừa bước ra ngoài đã thấy Bạch Vị Hi đang ngồi ôm con mèo tai cụp trên sofa, vẻ mặt như đang miên man suy nghĩ chuyện gì đó.
"Chị Hi, em tắm xong rồi." Quan Sư đến gần rồi nói, khuôn mặt trắng nõn vẫn còn hơi ướt.
Hơn nữa, vì nàng tắm kỹ quá mức nên mái tóc vẫn còn ướt đẫm.
Khi nàng đứng nói chuyện với Bạch Vị Hi, có vài giọt nước rơi xuống người cô.
"À, ừm." Bạch Vị Hi chợt cảm thấy vai hơi lạnh, bèn ngơ ngác trả lời, cô thả con mèo tai cụp xuống rồi đứng dậy lấy quần áo.
Ở nơi khuất khỏi tầm nhìn của Quan Sư, Bạch Vị Hi do dự một hồi lâu rồi chỉ lấy đồ để tắm rửa mà không lấy đồ ngủ.
Sau đó, Bạch Vị Hi căng thẳng vào nhà tắm còn Quan Sư thì ngồi ôm mèo.
Nàng chơi với con mèo tai cụp một hồi lâu nhưng tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa dứt.
Quan Sư cảm thấy có chút kỳ quái, nàng lớn tiếng hỏi, "Chị Hi, chị tắm xong rồi sao?"
"Chị......!A —" Bạch Vị Hi chuẩn bị trả lời nhưng vì sơ ý nên trượt chân, suýt chút nữa đã ngã lăn ra đất.
Quan Sư nghe thấy tiếng thét chói tai, nàng vội vàng thả con mèo tai cụp xuống rồi chạy đến, mở cửa hỏi, "Chị Hi, chị làm sao vậy?"
"Chị không sao..." Bạch Vị Hi nửa dựa vào tường, nửa quỳ trên mặt đất, cô nhíu mày đáp.
Quan Sư nghe giọng cô có hơi khó chịu, nàng hoảng hốt nâng Bạch Vị Hi dậy rồi nói, "Em đỡ chị về phòng nhé."
"Chị, chị mặc quần áo đã..." Bạch Vị Hi che ngực lại, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
Quan Sư nghe vậy mới chú ý đến trạng thái trần trụi của Bạch Vị Hi.
Ban nãy vì nàng hoảng quá nên không để ý, nhưng giờ với khoảng cách gần gũi này thì toàn bộ phong cảnh đều rơi vào tầm mắt của nàng.
Làn da của nữ thần rất trắng, lại còn rất mềm mại, chỉ cần nàng giơ tay ra là có thể chạm đến nơi mềm mại co dãn trên người cô, khiến nàng chỉ muốn nhéo mấy cái.
"Em ra ngoài trước ạ..." Quan Sư nhanh chóng cúi đầu, nàng buông tay ra rồi đỏ mặt lao ra ngoài.
Nếu nàng đứng đó thêm một chút nữa thì nàng sẽ không khống chế được chính mình nữa mất.
Sau khi cửa đóng lại thì Bạch Vị Hi mới thở phào nhẹ nhõm, nhiệt độ trên mặt cô vẫn chưa chịu giảm xuống.
Vào khoảnh khắc nàng đỡ cô, cô có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của người kia như quấn quanh cơ thể.
Tuy rằng cô là người đã dự định chủ động trước, nhưng lúc ấy cô lại rất ngượng ngùng, cũng chẳng dám nhìn vào mặt của Quan Sư.
Bạch Vị Hi câu giờ một hồi thì cũng đã bình tĩnh trở lại, cô mở hờ cửa rồi nói, "Quan tiểu thư, chị quên cầm quần áo rồi, em lấy giúp chị với."
"Vâng." Quan Sư lập tức đáp ứng, nàng chạy nhanh đến lấy quần áo.
Sau khi tìm trong túi đồ của Bạch Vị Hi một hồi thì nàng mới tìm được một cái váy ngủ.
Cái váy này là loại váy ngủ kiểu quây, chiều dài còn chưa đến đầu gối.
Lông mày Quan Sư hơi nhíu lại, nàng do dự một lúc rồi lấy váy ngủ ra, sau đó đứng trước cửa phòng tắm gõ cửa rồi nói, "Thường ngày chị Hi đều mặc như thế này để đi ngủ sao."
"Ừm." Bạch Vị Hi đỏ mặt gật đầu, cô mở hé cửa thêm một chút rồi vươn tay lấy đồ ngủ.
Lần này khe cửa lộ ra hơi nhiều, vậy nên Quan Sư hoàn toàn nhìn thấy nửa người của cô.
"Cảm ơn Quan tiểu thư." Bạch Vị Hi cầm đồ ngủ, cô cười nhẹ rồi chậm rãi đóng cửa lại.
Hai người đứng cách nhau một cánh cửa.
Quan Sư nuốt nước bọt, nàng ngơ ngẩn, tay nắm lấy tay nắm cửa, nhưng khi vừa đụng vào, nàng đột nhiên tỉnh táo lại rồi vội vàng chạy về phòng.
Bạch Vị Hi cảm nhận được người bên ngoài đã rời đi thì mới mặc đồ vào.
Thực ra bình thường cô không mặc đồ ngủ hở như vậy, cái váy này là do cô đã cố ý chuẩn bị cho đêm nay.
Nhưng dường như Quan Sư không quá thích nó thì phải, bởi lúc nàng đưa đồ cho cô thì nét mặt có chút do dự.
Bạch Vị Hi mím môi, cô thầm cổ vũ cho chính bản thân mình.
Quan Sư lăn lộn trên giường một lát thì Bạch Vị Hi đi vào.
Vì vừa tắm xong nên làn da của cô trông càng căng mịn và trắng nõn, rất hợp với chiếc váy ngủ màu đen gợi cảm trên người, thế nhưng khuôn mặt của nữ thần lại thanh thuần, thêm vào đó là một chút ngượng ngùng.
Hai khí chất trái ngược trên người cô như kích thích đại não của Quan Sư khiến nàng đờ ra.
Sự im lặng của Quan Sư khiến Bạch Vị Hi hơi thấp thỏm, cô nằm lên giường, nhỏ giọng nói, "Ngủ ngon nhé Tiểu Sư."
Giờ phút này nàng mới sực tỉnh.
Nàng tắt đèn trong phòng đi, chỉ chừa lại chút ánh sáng từ cái đèn bàn nhỏ.
Nương theo ánh đèn mỏng manh, Quan Sư lặng lẽ ngắm nhìn Bạch Vị Hi, rất nhiều lần nàng muốn đưa tay về phía cô nhưng rồi lại kìm nén.
Ngủ cùng giường với nữ thần là một chuyện ngọt ngào, nhưng cũng chẳng kém phần khổ sở.
Nếu mà nói nàng không có chút ý tưởng gì xấu xa khi nằm bên một người với chiếc váy ngủ gợi cảm kia thì chắc chắn là nói dối rồi.
Quan Sư lặng lẽ thở dài, nàng áp tay lên ngực, cố gắng dằn những ý niệm không tốt trong lòng xuống.
"Tiểu Sư này, khi em ngủ với những người con gái khác thì cũng chỉ nằm cạnh như thế này thôi sao?" Bạch Vị Hi đột nhiên xoay người, mở miệng hỏi.
Ánh đèn mờ nhạt khiến nàng không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô mà chỉ thấy một mảng màu trắng trước ngực.
Hô hấp của Quan Sư chững lại, nàng hơi chột dạ mà nằm thẳng người lại, nhìn lên trần nhà rồi nói, "Em chỉ từng ngủ với bố mẹ thôi, mà bố mẹ em bảo em chiếm chỗ nên toàn bảo em ngủ bên mép giường."
"Giường này lớn lắm mà, Tiểu Sư nhích lại đây một chút đi, lỡ như bị ngã xuống giường thì sao." Bạch Vị Hi nhấp môi, cô hồi hộp hỏi.
Thân mình nàng co lại, chỉ chiếm một diện tích rất nhỏ, nhưng dù khoảng cách giữa hai người xa thế này cũng đã đủ để khiến Quan Sư quay cuồng rồi.
"Dạ..." Quan Sư nhỏ giọng đáp, nàng nhích sang bên cạnh một chút.
Khoảng cách giữa hai người chẳng thay đổi bao nhiêu.
Bạch Vị Hi chớp mắt, cô lấy hết can đảm, tiếp tục nói, "Tiểu Sư, em đến gần một chút nữa đi, nếu mà...!Sát vào chị cũng không sao, bên này vẫn còn rộng lắm."
Càng về sau giọng Bạch Vị Hi càng nhỏ, cả mặt cô đỏ bừng.
Tim Quan Sư đập từng nhịp căng thẳng khi nghe những lời này, những luồng suy nghĩ trong đầu nàng đang kịch liệt đấu tranh với nhau.
Không phải là nàng không muốn đến gần cô, mà nàng sợ sẽ không khống chế được chính mình.
"Cứ như vậy là được rồi, chị Hi ngủ ngon." Quan Sư vội nói rồi nhắm mắt lại, tay đặt ngay ngắn trên bụng.
Bạch Vị Hi đợi một lúc cũng không thấy Quan Sư nói nữa.
Cô cắn môi, sau đó xoay người sang bên cạnh, chậm rãi thu hẹp khoảng cách giữa cả hai.
Chiếc giường động đậy làm Quan Sư đờ người.
Nàng đợi một lúc nhưng người bên cạnh không di chuyển nữa.
Trong nháy mắt, nàng chẳng biết nên cảm thấy may mắn hay thất vọng.
Quan Sư lặng lẽ thở dài, nàng gạt mồ hôi trên trán.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Quan Sư vẫn không có cảm giác buồn ngủ.
Giờ đây, chỉ cần nàng nghiêng đầu một chút là đã có thể nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh và xinh đẹp khi ngủ của Bạch Vị Hi.
Quan Sư không ngừng nghiêng đầu qua lại ngắm cô.
Lần trước hai người cũng ngủ với nhau nhưng nàng chẳng nghĩ gì nhiều, thế mà hôm nay trong đầu nàng lại có những suy nghĩ thật đồi trụy.
Đều là do nữ thần mang bộ váy dụ hoặc thế kia, khiến cho nàng không ngừng tâm viên ý mã.
(Tâm viên ý mã: Là tâm mất chánh niệm, vọng niệm lúc nào cũng sanh khởi, các pháp bất thiện sanh sôi nẩy nở.
Nôm na là có nhiều tạp niệm đó =))))))
Quan Sư sờ vào ngực trái như cố nén sự rung động trong lòng xuống, sau đó lại cẩn thận nghiêng đầu nhìn Bạch Vị Hi.
Trong khoảnh khắc ánh mắt nàng chạm phải cô, thiếu chút nữa nàng đã kêu lên.
Vì trong phòng có chút nóng nên nữ thần đã đạp rớt chăn, hơn nữa cô còn hơi thu chân lên khiến chiếc váy bị kéo lên trên một chút.
Vậy nên dù nằm cách nhau một khoảng nhưng Quan Sư vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy nội y của cô.
Hình như là màu trắng......!
Trong đầu Quan Sư nổ bùm một tiếng, nàng vội vàng quay đầu, sau đó che mắt của mình lại, cả người co lại như con tôm.
Nàng không ngừng nhắc nhở bản thân phải loại bỏ ký ức đó đi nhưng hình ảnh trong đầu càng thêm rõ ràng.
Thậm chí cả thân mình trần trụi trong phòng tắm của cô cũng bắt đầu ập đến trong đầu nàng.
Nàng nhớ rõ khi vừa mở cửa thì nữ thần ngồi xổm trên mặt đất, đưa lưng về phía nàng.
Xương bướm quyến rũ và vòng eo gầy yếu của cô khảm sâu vào ánh mắt của nàng, sau đó nàng lại lỡ nhìn thấy mấy chỗ riêng tư của nữ thần.
Lúc trước vì nàng quá lo lắng nên cũng chẳng chú ý đến chuyện này, thế nhưng khi bình tĩnh lại thì những hình ảnh kia ùa đến, làm cho nàng càng cảm thấy nóng ran.
Quan Sư duỗi tay lấy điều khiển, thấy trên đó chỉ 26 độ bèn dứt khoát giảm hai độ.
Nhiệt độ thay đổi khiến Bạch Vị Hi cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo, thân mình cô cuộn tròn lại.
Thế nhưng cô không dám phát ra tiếng vì sợ Quan Sư nhận ra cô đang giả vờ ngủ.
Cô đã phải rút hết dũng khí mới có thể làm mấy động tác câu dẫn đó, thế mà đối phương lại chẳng dao động.
Lỡ như đối phương phát hiện ra điều này thì cô sẽ không còn chốn dung thân mất.
Bạch Vị Hi ấm ức nhắm chặt mắt, đôi tay tự ôm lấy mình.
Quan Sư thấy bên cạnh có động tĩnh, nàng lặng lẽ xoay người sang thì thấy bộ dáng cuộn tròn của Bạch Vị Hi, dường như cô rất lạnh.
"Chị Hi, chị lạnh hay sao vậy?" Quan Sư lập tức ngồi dậy, nàng cầm điều khiển tăng nhiệt độ lên.
"Chị không sao." Bạch Vị Hi thấy không giấu diếm được nữa, đành phải mở to mắt, chỉ là cô không dám nhìn thẳng vào mắt Quan Sư.
"Chị đắp chăn đi, nếu còn thấy lạnh nữa thì chỉnh nhiệt độ lên nhé." Quan Sư nói rồi đặt điều khiển điều hòa cạnh gối của Bạch Vị Hi, sau đó kéo chăn đắp cho cô.
Hơi ấm của người kia khiến mặt Bạch Vị Hi nóng ran, cô đỏ mặt gật gật đầu.
Vì Quan Sư nhích lại gần nên đầu óc của cô trở nên trống rỗng, thậm chí cô còn chẳng dám động đậy.
Chẳng biết ban nãy cô ăn cái gì mà dám bày trò quyến rũ người kia nữa chứ.
Sau đó, Quan Sư dần dần ngủ thiếp đi.
Bạch Vị Hi cảm nhận tiếng hít thở vững vàng bên cạnh, cô lặng lẽ chạm vào cánh tay của Quan Sư.
Tuy cô biết nàng đã ngủ rồi nhưng cũng chỉ dám làm một động tác nhỏ như vậy thôi, nếu tiến thêm bước nữa thì cô sẽ rất thẹn thùng, hơn nữa cô còn sợ đánh thức Quan Sư.
Bạch Vị Hi vừa ngắm vẻ mặt say ngủ của Quan Sư vừa hồi tưởng về hàng loạt hành vi lớn mật của mình, cô không khỏi đỏ mặt.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình làm những hành động đó trước mặt người khác.
Cho dù đang trong mối quan hệ với người kia nhưng cô vẫn rất bảo thủ, cùng lắm chỉ là nắm tay nhau, còn hôn thì cũng rất ít.
Thế nhưng khi ở cạnh Quan Sư, cô chỉ muốn gần nàng hơn một chút, thân mật hơn một chút.
Đôi khi, cô sợ rằng nếu mình không chủ động thì người khác sẽ cướp nàng đi mất.
Bạch Vị Hi mím môi, chăm chú nhìn Quan Sư như thể không bao giờ thỏa mãn vậy.
Nếu có thể, cô hy vọng đêm nay có thể dài thêm một chút..