Editor: Viên Đường
- --
Quan Sư vui vẻ gắp thức ăn vào chén của Bạch Vị Hi, nàng vừa gắp vừa khuyên Bạch Vị Hi nên ăn nhiều vào.
Đến khi chén đã chất đầy đồ ăn, Quan Sư vẫn không dừng lại, thế là Bạch Vị Hi nở một nụ cười bất đắc dĩ, cô đưa tay ra ngăn Quan Sư lại, "Em đừng chỉ gắp cho chị vậy chứ, em cũng ăn nhiều vào."
"Em không đói...!Rột rột.." Quan Sư còn chưa dứt lời thì bụng đã réo lên, cả mặt nàng đỏ ửng vì ngại ngùng.
"Chị thấy hai ngày nay em bận quá rồi, cũng đâu được ngủ ngon đâu, em ăn một ít canh này đi, bổ lắm." Bạch Vị Hi múc một nửa chén canh rồi đặt trước mặt Quan Sư.
"Cảm ơn chị Hi." Quan Sư vui vẻ cười rộ, nàng hớp một ít rồi vừa lòng nheo mắt, nhìn Bạch Vị Hi, nói" Ngon lắm ạ."
"Vậy em ăn nhiều chút nhé." Bạch Vị Hi cười nói, thi thoảng lại gắp đồ ăn cho Quan Sư.
Khi hai người đang dùng cơm thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kinh hô.
Quan Sư bèn tò mò nhìn đến nơi phát ra âm thanh, nàng vừa nghiêng đầu đã thấy bên ngoài đang có một màn cầu hôn.
Có hoa tươi và cả nhẫn, trông rất lãng mạn.
"Lẽ ra mình nên mua nhẫn mới đúng." Quan Sư như bừng tỉnh.
Nói xong, nàng quay đầu sang thì chợt thấy một chiếc nhẫn sáng lấp lánh, phía trên còn nạm kim cương.
"Em có thích không?" Bạch Vị Hi cười hỏi, nét mặt có chút căng thẳng.
"Cái này là cho em sao?" Quan Sư mở to mắt vì kinh ngạc, nàng vừa mừng nhưng cũng có chút sợ.
"Ừm." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng gật đầu, cô nắm lấy tay trái của Quan Sư, sau đó vừa thong thả vừa thận trọng luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út của nàng.
"Vừa thật đấy, không bị rộng, cũng không bị chật." Quan Sư chuyển động ngón tay, vui vẻ nói.
Bạch Vị Hi cười nhẹ, cô kéo Quan Sư ngồi xuống, "Chúng ta ăn tiếp đi."
"Vâng ạ." Quan Sư ngoan ngoãn ngồi xuống, thi thoảng lại nhìn chiếc nhẫn rồi lại nhìn Bạch Vị Hi.
Bầu không khí bên ngoài ngày càng sôi nổi, cặp đôi kia ôm lấy nhau rồi trao nhau một nụ hôn đầy lãng mạn.
Quan Sư sửng sốt, nàng nghiêng đầu suy tư.
Bạch Vị Hi đang thong thả thưởng thức các món ăn thì đột nhiên một giọng nói ngây ngô cùng một chút nghi hoặc vang lên.
"Cảm giác hôn môi sẽ như thế nào nhỉ?" Quan Sư ngơ ngác hỏi, nàng đưa tay sờ sờ môi của mình.
Trái tim Bạch Vị Hi đập một cách căng thẳng, cô chậm rãi buông đũa, sau đó nhấp một ngụm trà rồi hỏi, "Em muốn biết sao?"
"Vâng." Quan Sư gật đầu, nàng nghiêng đầu nhìn môi của Bạch Vị Hi.
Cánh môi mềm mại của cô nhuốm màu hồng nhuận, chắc hẳn đôi môi ấy sẽ rất ngọt ngào.
Bạch Vị Hi mím môi, cô nhìn thoáng qua bên ngoài để đảm bảo không có ai nhìn thấy các cô từ bên ngoài.
"Em nhắm mắt lại đi." Bạch Vị Hi ấn vào cánh tay của Quan Sư, nhẹ giọng nói.
Tức khắc, tim Quan Sư lỡ một nhịp, nàng vội vàng nhắm mắt lại.
Nàng có thể cảm nhận rõ rằng Bạch Vị Hi đang chậm rãi tiến tới gần nàng, hơi thở ấm áp của cô ngày càng rõ rệt hơn, cuối cùng, cảm giác nóng ướt mềm mại dán lên cánh môi của nàng.
Bạch Vị Hi dịu dàng hôn nàng, khi hai đôi môi chạm vào nhau, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Giờ khắc này, dường như âm thanh náo nhiệt từ bên ngoài không còn tồn tại, thay vào đó là hơi thở ấm áp lại cùng nhịp tim đầy thổn thức của người còn lại.
Bạch Vị Hi chậm rãi mở to mắt, cô tiếc nuối kéo dài khoảng cách giữa hai người, "Được rồi."
Quan Sư nghe vậy thì mới mở mắt, nàng hồi tưởng lại xúc cảm mềm mại ban nãy, bèn mím môi, cẩn thận hỏi, "Em có thể hôn chị Hi được không?"
"Ừm." Khuôn mặt Bạch Vị Hi ửng đỏ, cô không động đậy mà vẫn duy trì tư thế ban nãy.
Quan Sư chậm rãi vươn người qua, nàng học theo động tác của Bạch Vị Hi, chậm rãi dán môi mình lên cánh môi của cô.
Lúc này, cả hai người đều không nhắm mắt, vậy nên Bạch Vị Hi có thể nhìn rõ hàng lông mi đang run rẩy và ánh mắt nghiêm túc của Quan Sư.
Đôi mắt sáng ngời ấy chỉ chứa đựng hình ảnh phản chiếu của cô.
"Tiểu Sư..." Bạch Vị Hi thở một hơi thật nhẹ rồi dần dần hôn sâu hơn.
Quan Sư chẳng biết môi của mình bị cạy ra từ khi nào, cho đến khi nàng nhận thức được thì đầu lưỡi mềm mại của Bạch Vị Hi đã chạm vào khoang miệng nàng, khiến cả mặt nàng nóng ran.
"Khụ khụ......" Khi hai người tách ra, Quan Sư không khỏi ho khan vài tiếng.
Bạch Vị Hi thấy vậy bèn đưa tay vuốt nhẹ cánh môi, mi mắt cô cong lên.
Cô có thể nhận ra rằng Quan Sư không hề có kinh nghiệm trong chuyện hôn môi.
"Tiểu Sư, đây là nụ hôn đầu của em sao." Bạch Vị Hi cười hỏi, thế nhưng ngữ khí lại như một câu khẳng định.
Quan Sư đỏ mặt gật đầu, xem ra nàng vẫn chưa hoàn hồn.
Nụ cười của Bạch Vị Hi khiến mặt nàng càng hồng hơn, thế là nàng đành phải cúi đầu xuống, làm bộ như đang dùng bữa.
Thấy bộ dáng cố thu mình lại vì thẹn thùng của Quan Sư thì Bạch Vị Hi cũng không đùa nàng nữa, hai người an tĩnh dùng bữa với nhau.
Âm thanh náo nhiệt bên ngoài cũng đã biến mất, đôi tình nhân vừa cầu hôn thành công cũng không còn ở đó.
Quan Sư xem giờ, hoá ra đã chín giờ rồi.
"Chị Hi, không còn sớm nữa, chúng ta ăn xong rồi về thôi." Quan Sư ngừng động tác gắp thức ăn của mình, nàng lau miệng rồi nói.
"Ừm." Bạch Vị Hi gật đầu, sau đó cô ăn nốt số thức ăn còn lại trong chén.
Cuối cùng, bữa ăn này do Quan Sư trả tiền.
Vốn dĩ Bạch Vị Hi muốn trả nhưng vì Quan Sư rất kiên quyết nên cô đã để nàng trả.
Sau khi hai người về nhà, Quan Sư đi tắm trước còn Bạch Vị Hi ngồi chơi với mèo trên sofa.
Chờ đến khi Quan Sư tắm rửa xong thì Bạch Vị Hi bèn về phòng lấy quần áo.
Cô vừa quay người lại thì đã đụng phải thân thể cao gầy của người kia.
Bởi vì quán tính nên cô không kịp phản ứng mà ngã xuống, may mắn là đôi tay của nàng đã kịp đỡ lấy eo của cô.
"Cảm ơn Tiểu Sư." Bạch Vị Hi thở phào, cô ngẩng đầu, đập vào mắt cô là con ngươi thâm trầm của nàng.
Có lẽ là vì bộ dáng của Quan Sư quá mức nghiêm túc nên trái tim của cô không thể kìm nén được mà đập nhanh hơn.
"Chị Hi, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé." Quan Sư mím môi, nghiêm túc nói.
Bạch Vị Hi vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Quan Sư nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng áp sự xúc động trong lòng xuống.
Sau khi Bạch Vị Hi tắm rửa xong, cô thay một bộ đồ ngủ bình thường rồi về phòng.
Cô vừa bước vào đã thấy Quan Sư đang dựa vào đầu giường, nghiêm túc ngắm nghía chiếc nhẫn mà cô đã tặng nàng.
Nửa giường còn lại được chừa cho cô.
Trái tim Bạch Vị Hi đập một cách căng thẳng, cô hơi sửng sốt một chút rồi lại cười rộ, sau đó đi đến hỏi, "Em có thích kiểu dáng này không?"
"Em thích lắm, rất đẹp." Quan Sư cười đáp, nàng cố ý đưa tay đến trước mặt Bạch Vị Hi, "Sao chị Hi biết cỡ ngón tay của em thế?"
"Chị đoán." Bạch Vị Hi nắm lấy tay Quan Sư, ánh mắt dịu dàng nhìn chiếc nhẫn kia.
Thực ra cô đã đợi lúc Quan Sư ngủ rồi đo.
Bởi vì Quan Sư ngủ rất sâu, thường thì nàng sẽ ngủ một mạch từ tối đến sáng nên sẽ không tỉnh giữa chừng.
Đôi khi cô thức dậy vào rạng sáng rồi nằm nhéo mặt của Quan Sư, thế mà đối phương vẫn ngủ ngon lành.
"Chị Hi đoán chuẩn thật đấy." Quan Sư kinh ngạc tán thưởng, nàng nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Lòng Bạch Vị Hi có chút rung rinh, cô nhích lại gần, hôn lên môi Quan Sư.
Rõ ràng trước kia cô rất giỏi trong việc khắc chế sự xúc động, thế nhưng sau khi xác định mối quan hệ thì lại không thể nhịn được ham muốn thân mật với cánh môi đỏ của nàng.
Quan Sư phối hợp với cô, vẻ mặt nghiêm túc nhưng cũng chẳng kém phần thâm tình.
Hai người không hề khắc chế mà hôn hết mình, đến khi tách ra thì cả hai đều thở hổn hển.
Quan Sư nuốt nước bọt, khi lý trí sắp sụp đổ thì nàng liền chạy ra ngoài.
Bạch Vị Hi sửng sốt, một lát sau cô lại đỏ mặt rồi kéo vai áo không biết đã tuột từ lúc nào lên lại.
Ban nãy không chỉ có Quan Sư động tình, ngay cả cô cũng thiếu chút nữa là không kiềm chế nổi bản thân.
Mà Quan Sư cũng không phải là người cái gì cũng không hiểu mà vốn dĩ nàng cũng biết điều đó.
Quan Sư lại tắm một lần nữa, chờ đến khi hoàn toàn bình tĩnh mới mò về phòng, nàng mím môi nói, "Chị Hi, hay là em ngủ dưới đất nhé, chờ sau này rồi...!Chúng ta lại ngủ với nhau."
"Ừm." Bạch Vị Hi nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt phiếm hồng.
Ngày hôm nay quá mức đặc biệt, nếu hai người mà ngủ cùng một giường thì phỏng chừng sẽ làm luôn bước cuối cùng mất..