Tháng 7 năm 2010, Trương Hàng tốt nghiệp trường khuyết tật, không có lễ phục tốt nghiệp, chỉ có một tấm ảnh chụp tập thể, bởi vì tất cả học viên đều không thể nhìn thấy nên tấm hình này được dùng kỹ thuật xử lý đặc thù, khiến đường viền hình dạng của mỗi người trong ảnh đều hơi gồ lên một chút, có thể sờ ra được.
Lúc Trương Hàng chụp ảnh chính là đứng ở rìa phải của hàng cuối cùng, lúc này cậu đã nhổ giò, trở nên rất cao, cho dù là ở phương bắc cũng có thể coi như có chiều cao khả quan, mà bên cạnh Trương Hàng còn có một con chó dẫn đường đang ngồi, cũng được dùng đặc hiệu xử lý qua, có thể sờ ra được.
Ảnh chụp còn được đính kèm một danh sách lớp viết bằng chữ nổi, căn cứ theo thứ tự trong ảnh chụp mà liệt kê.
Bọn họ rõ ràng nhìn không thấy, thế nhưng vẫn muốn dùng mọi biện pháp ghi nhớ bạn học của mình.
“Đây chính là Đại Hắc sao?” Một bạn học kinh ngạc hỏi, “Thấp như vậy, so với Trương Hàng thấp hơn nhiều lắm.
Mỗi lần tan học ta đều nghe được tiếng sủa của nó, thật to, còn tưởng rằng là một con chó rất lớn đâu.”
“Labrador vốn là đứng giữa chó cỡ trung và cỡ lớn, sau khi trưởng thành cũng không quá cao, đương nhiên chỉ lớn như vậy.” Một bạn học khác cũng vuốt ve vị trí của Đại Hắc, nói, “Bất quá Trương Hàng, con chó của em cũng thật lợi hại mà, từ khi còn ở lớp dự bị, em đến trường bốn năm, nó liền theo cùng em bốn năm, một mực đứng ngoài cửa canh giữ, ngày đêm không màng.
Thậm chí còn làm hiệu trưởng cảm động, để Đại Hắc cùng chúng ta chụp ảnh tốt nghiệp nữa.”
Khóe miệng của Trương Hàng hơi nhếc lên, thanh niên hai mươi tuổi này thực sự đã trưởng thành theo đúng phương hướng Lục Thừa Nghiệp hoạch định, vóc dáng của cậu cũng không tính đặc biệt cao, thế nhưng tỷ lệ cơ thể thập thần hoàn mỹ, một đôi chân dài bị giấu trong đồng phục, mơ hồ lộ ra đường viền mạnh mẽ.
Cậu cực kỳ anh tuấn, rõ ràng là một người khiếm thị thế nhưng mỗi lần cười rộ lên sẽ khiến người ta cảm nhận được ánh mặt trời tươi sáng, đôi mắt cũng phi thường xinh đẹp, bởi vì không có tiêu cự lại càng khiến cho thoạt nhìn giống như vực sâu hun hút, nếu ánh nhìn của người đối diện dừng lại trên gương mặt cậu, nhất định sẽ bị nội hàm sâu sắc từ trong đôi mắt nọ hấp dẫn đến vô pháp kềm chế.
Cậu chỉ cần đứng ở nơi đó, mỉm cười, cả người giống như liền tự động phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt ấm áp, khiến người trái tim người nhìn cũng theo đó mà ấm áp.
Lúc biết được một thanh niên xuất sắc ưu tú như vậy thật ra lại là một người khiếm thị, trong lòng cũng sẽ theo đó mà đau xót.
Thế nhưng trong trường, các học sinh đều không nhìn thấy tướng mạo của Trương Hàng, bề ngoài xuất sắc cùng khí chất tháng năm lắng đọng của cậu bọn họ không thể thể hội.
Mà Trương Hàng sở dĩ nổi danh trong trường là vì cậu có một con chó dẫn đường, suốt bốn năm qua bất kể mưa gió đều đi theo cậu, đồng thời cậu cũng chỉ có duy nhất một con chó này thôi.
Người vừa triếp xúc với Trương Hàng, biết bên cạnh cậu không có người chiếu cố phải sống một mình, cho dù là bạn học khiếm thị cũng sẽ vì đó mà không ngớt thổn thức.
Thế nhưng sau khi quen biết lâu dài, loại thổn thức này cũng sẽ hóa thành ước ao —— có thể có một thân nhân gắn bó từ linh hồn như vậy, là một loại may mắn có thể gặp mà không thể cầu.
Đại Hắc ở trường học đã nổi danh, trên từ hiệu trưởng xuống đến tân sinh vừa nhập học tháng 9 năm 2010 cũng đều biết trường khuyết tật có một con chó dẫn đường như vậy.
Từ trước mọi người khi nhắc đến trường khuyết tật đều nói là “Trường cao đẳng nghề đầu tiên xác nhập với trường khuyết tật”, hiện tại chính là “À, là trường khuyết tật có một con chó canh chừng phía trước”.
Một việc, khi làm một ngày chính là bình thường, khi làm một năm là kiên trì, làm bốn năm không nghỉ chính là kỳ tích.
Đại Hắc đã dùng sự kiên trì của mình và mỗi một ngày đêm trong suốt bốn năm này, từng chút một tạo ra thần thoại cho trường khuyết tật, khiến chính mình dùng một loại phương thức khác làm bạn đến trường cùng Trương Hàng.
Dù cho Trương Hàng đang ở bên trong học tập, Thao Thiết vẫn có người ghé vào lỗ tai cậu nhắc nhở “Chó của cậu còn ở bên ngoài nha “, “Trời mưa rồi, bảo vệ ngoài cửa đã đưa áo mưa của phòng trực ban cho Đại Hắc nhà cậu mặc vào”, “Tuyết rơi, Đại Hắc đã mang giày và áo bông vào”, “Mùa gió tới, Đại Hắc của chúng ta có đội mũ chống gió kìa”, “Đại Hắc của chúng ta đang ở bên ngoài chờ cậu tan học đấy ”.
Mỗi khi nghe đến những lời có liên quan đến Đại Hắc, Trương Hàng đều sẽ lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Lúc này, bất kể là người có thể nhìn thấy được hay không, đều có thể từ trong nụ cười và thanh âm của cậu cảm nhận được một khí thế khoe khoang nồng đậm!
Không sai, chính là khoe khoang, chính là cái kiểu cực kỳ nợ đánh kia.
Một con chó thì có cái gì đáng khoe khoang… Mợ nó, ta cũng muốn nuôi một con!
Đại Hắc kiên định đưa đến sự chú mục của ký giả, bọn họ muốn đưa tin về Đại Hắc lên đài truyền hình bản địa, dù sao phần kiên định và chờ đợi này cũng có thể xem như một kỳ cảnh của thành phố, bất quá đề nghị nọ đã bị Trương Hàng cự tuyệt.
Cậu và Đại Hắc cho đến bây giờ cũng không cho rằng mình đã làm chuyện gì quá đặc biệt, bọn họ chỉ là cùng nhau trải qua ngày tháng mà thôi, cho dù một ở ngoài cửa, một trong phòng học, tấm lòng vẫn là ở cùng với nhau.
Cứ như vậy, đến khi chụp ảnh tốt nghiệp, Trương Hàng vẫn chưa nói ra nhà trường đã chủ động đưa ra yêu cầu muốn Đại Hắc chụp ảnh chung với học sinh chuyên ngành bartender.
“Đại Hắc cũng là một học sinh của trường chúng ta, hơn nữa chưa bao giờ di muộn về sớm, là học sinh tiêu biểu nha! Ha ha ha!” Hiệu trưởng của trường là một người phụ nữ phi thường tiến bộ và rộng lượng, bà nội của cô cũng là một người khiếm thị, ở vài thập niên trước phí hết tâm sức trù bị tiền bạc và nhân lực sáng lập trường khuyết thật này, lúc đó vẫn còn là trường tư nhân.
Sau khi giải phóng trường học biến thành công lập, hiệu trưởng thay đổi một đời lại một đời, đến nay cô lại ngồi vào vị trí này, coi như cũng là một kiểu luân hồi cách đời.
Vì vậy, sau khi Đại Hắc tiếp thu xong sự âu yếm thiện ý của Hiệu trưởng, Chủ nhiệm, Giáo viên cùng mỗi bạn học, liền chạy đến đứng bên cạnh Trương Hàng hàng hưởng thụ cơ hội chụp ảnh chung, trở thành học sinh tốt nghiệp khóa này của chuyên ngành bartender, thân ảnh của Đại Hắc sẽ cùng Trương Hàng vĩnh viễn lưu giữ tại ngôi trường này.
Trong danh sách học sinh có viết —— ngành bartender khóa 20010, danh sách học sinh tốt nghiệp từ trái sang phải lần lượt là xx, xx… Trương Hàng chính là người cuối cùng.
Mà ở phía sau, giáo viên đóng dấu danh sách còn cẩn thận tỉ mỉ tăng thêm hai chữ “Đại Hắc”.
Trương Hàng yêu thích không buông tay vuốt ve danh sách và ảnh chụp, nhẹ nhàng cười nói: “Bốn năm, Đại Hắc cũng trở thành bạn học của tao rồi.”
“Nhìn cậu mừng rỡ kìa,” một bạn học bên cạnh ghen tỵ đến méo miệng, “Tốt nghiệp xong cậu đã tìm được công tác chưa? Người khác thực tập đều chạy đến quán bar, hiện tại trên cơ bản đều đã được đơn vị thực tập nhận vào, cậu lại chạy đến nhà máy rượu, nơi đó nếu không phải phẩm rượu sư có đẳng cấp rất khó ký hợp đồng, cậu hiện tại làm sao tìm việc? Có muốn tôi giới thiệu một chỗ cho cậu không? Hoàn cảnh làm việc cũng không tệ.”
“Không cần.” Trương Hàng lắc đầu nói, “Kỹ thuật pha rượu của tôi còn thiếu một chút, vẫn muốn học tập thêm một thời gian.”
“Cậu cũng đã tốt nghiệp bartender cao cấp rồi, thiếu ở chỗ nào?” Bạn học kinh ngạc hỏi, loại học sinh vừa tốt nghiệp như bọn họ cũng chỉ có chứng chỉ sơ cấp mà thôi, rất ít người có chứng chỉ trung cấp, không phải bọn họ không muốn thi mà là cuộc thi cách hai năm mới tổ chức một lần, còn phải đặc biệt báo danh, có giáo viên đề cử.
Quan hệ giữa Trương Hàng và chủ nhiệm luôn rất tốt, sau khi đề cử xong liền trực tiếp đi thi bartender cao cấp.
Trương Hàng không nói chuyện mà là tựa bên cửa sổ cảm thụ ánh mặt trời.
Tuy rằng cậu không nhìn thấy, thế nhưng vẫn rất thích loại cảm giác tắm mình trong ánh nắng này, chỉ cần dựa vào độ ấm là có thể “thấy” ánh dương quang có bao nhiêu sáng lạn, đây không phải là loại cảm giác tốt đẹp bình thường.
Tốt nghiệp rồi… Trong nháy, cậu đã 20 tuổi.
Bốn năm, nói nhanh cũng không nhanh, chậm cũng không chậm.
Cậu mỗi ngày đều vượt qua trong nỗ lực học tập, khiến cuộc sống của mình trở nên thập phần phong phú.
Cũng trong bốn năm này, cậu đã hoàn toàn học được làm sao để làm một người khiếm thị, thích ứng với sinh hoạt không thể nhìn thấy thế giới, khiến cử chỉ của cậu thoạt nhìn không khác gì với người bình thường, thậm chí ở hoàn cảnh quen thuộc còn có thể nấu ra một bàn thức ăn ngon.
Trong bốn năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, rồi lại tựa hồ giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, thật giống như đem một vò rượu tinh khiến cất giữ suốt bốn năm, cậu đem cuộc đời của mình lắng đọng lại thành một loại rượu hương nồng đượm mà lại tràn ngập ý nhị.
Cậu đã học được cách hưởng thụ sinh hoạt, học được cách đắm mình trong ánh mặt trời giữa bóng đêm, học được cách tận hưởng sự vắng vẻ giữa một mảnh huyên náo.
Vốn nên là tuổi tác hoạt bác nhanh nhẹn tràn đầy sức sống, cậu cũng hiểu được chậm lại cước bộ nhàn nhã dạo chơi, vốn phải là nhân sinh u ám không có tia sáng, cậu lại tìm được một con đường đi thẳng về tương lai.
Tốt nghiệp, nhân sinh lại tràn đầy hy vọng.
Kết thúc nghi thức tốt nghiệp, Trương Hàng trở thành đại biểu học sinh lên phát biểu, cậu không có bản thảo, cũng không cần bản thảo, tại trường học đặc thù này, điều cậu cần truyền đạt cho những sinh viên vừa tốt nghiệp cùng với những người vừa vào học chỉ có một câu nói —— chúng ta, chính là những người hiểu rõ nhất sự quý giá của ánh sáng trên thế giới này, cũng là người trân quý ánh sáng nhất.
Bởi vì chỉ khi trong lòng chúng ta có ánh sáng, chúng ta mới có thể nhìn thẳng vào chính mình, mới có thể tôn trọng chính mình, đem bản thân trở thành một người có thể đem đến ánh sáng cho thế giới, đem phần quý trọng này truyền đến cho những người còn lại.
Có thể những người khác không quá lý giải những lời này, thế nhưng Trương Hàng đã hiểu rõ.
Cậu đánh mất ánh sáng, thế nhưng lại có một… thân nhân dùng bản thân trở thành ánh sáng trong lòng cậu, để cậu cho dù phải đi giữa bóng đêm cũng không cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu cực kỳ quý trọng điểm sáng đó trong lòng mình, vì vậy hôm nay mới có thể mỉm cười, mới có thể đặt hy vọng vào ngày mai.
Người vứt bỏ ánh sáng, cho dù có nhìn thấy cũng sẽ tự mình chìm vào bóng tối, người ôm lấy quang minh, cho dù có mù lòa cũng vẫn tắm mình dưới ánh mặt trời.
Ánh sáng chính là không kỳ thị bất cứ người nào, cho dù ngươi có nhìn thấy hay không cũng có thể cảm nhận sự ấm áp của nó.
Nghi thức hoàn thành.
Trương Hàng cầm bằng tốt nghiệp và ảnh chụp đi tới cửa trường học, nghe được một tiếng sủa quen thuộc liền thuần thục giơ tay lên, một thân thể mạnh mẽ nhào vào ngực cậu, đầu lưỡi ấm áp liếm liếm lỗ tai cậu.
“Lại một khóa sinh viên tốt nghiệp,” giáo viên thở dài, “Sau này không thể nhìn thấy Đại Hắc nữa, thật là có chút tịch mịch.”
“Không phải còn có ảnh chụp sao?” Chủ nhiệm sờ sờ vết tích dưới tay, “Quay về ta liền đem ảnh chụp cho vào khung, đặt lên kệ sách.”
Trên kệ sách của chủ nhiệm bày vô số ảnh chụp tốt nghiệp, có trước kia, có bây giờ, còn có… của sau này.
Trương Hàng tốt nghiệp, mà ngôi trường mang đến hy vọng cho người khuyết tật này còn có thể nghênh đón những học viên mới của mình, tiếp tục giáo dục ra những học viên xuất sắc khác.
Trương Hàng về đến nhà liền đặt ảnh chụp xuống dưới mũi Đại Hắc, nói: “Đại Hắc mày xem, tấm hình này tao có thể sờ thấy mày ở đâu, như vậy thật tốt.”
“Uông!” Thấy hình ảnh của mình dán tại bên người Trương Hàng, Lục Thừa Nghiệp hài lòng kêu một tiếng, hiệu trưởng trường học này thật sự rất thức thời nha.
“Tao thật là đần, trước giờ khi chụp ảnh cũng không nghĩ tới chuyện này, ảnh chụp chỉ toàn mặt phẳng, ngay cả tư thế đứng là gì cũng không nhìn thấy, muốn phân biệt từng tấm cũng khó.
Đại Hắc, sau này ảnh chụp của chúng ta đều làm theo kiểu này, tao có thể sờ thấy mày đang ở đâu.” Trương Hàng yêu thích không buông tay liên tục vuốt ve bộ dạng Đại Hắc trên hình.
“Uông!” Hoàn toàn đồng ý! Nói ra hắn cũng là đần, trước đây cư nhiên không nghĩ tới còn có chiêu này.
“Tốt nghiệp, Đại Hắc, ta ngày mai còn phải…” Trương Hàng có chút thấp thỏm hỏi, “Cái kia… tiền của chúng ta cũng không còn nhiều, nếu như….”
“Uông uông uông!” Lục Thừa Nghiệp cắn nhẹ ngón tay của Trương Hàng, vì sao cậu có thể hoài nghi tôi chứ.
Ngày mai, sẽ bắt đầu một ngày mới rồi!.