Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Lúc La Kiều chạy tới đầm lầy, khắp nơi đầy mùi sư tử, tìm mãi vẫn không thấy tung tích La Sâm cùng La Thụy, La Kiều gấp sắp điên rồi. Bất chấp việc sư tử có còn ở phụ cận hay không, cậu nhảy lên một gò mối, lớn tiếng kêu hai tiểu liệp báo, thời gian từng giây trôi qua, lo lắng của La Kiều dần biến thành sợ hãi, cậu không dám suy đoán tiểu liệp báo đã xảy ra chuyện gì, có phải đã gặp rủi ro hay không, cậu chỉ dám không ngừng bảo với chính mình, đám nhỏ rất khỏe, nhất định đang trốn ở một nơi an toàn, chờ nghe được tiếng kêu của cậu sẽ từ bụi cỏ nào đó lao vụt ra, hệt như hai con mèo nhỏ nghịch ngợm bổ nhào vào lòng cậu.

Ngay lúc La Kiều cơ hồ phải tuyệt vòng thì hai tiếng kêu như tiếng chim non kêu truyền vào tai cậu, rất khẽ nhưng lại dị thường rõ ràng.

La Kiều vội nhảy xuống gò mối, chạy về phía âm thanh truyền tới, đó là một mảng cỏ lau rậm rạp, La Kiều thử thăm dò kêu hai tiếng, hai tiểu liệp báo quả nhiên từ bên trong chui ra.

Bọn nó cả người đầy nước bùn, bộ dáng có chút chật vật, hiển nhiên đã rất sợ hãi.

La Kiều nhào tới quơ hai tiểu liệp báo vào lòng, cẩn thận liếm da lông cho bọn nhỏ, thẳng đến khi xác định hai tiểu liệp báo chỉ bị bẩn một chút chứ không bị thương, trái tim nhảy tới tận cổ họng mới thả lỏng.

“Ba ba, sư tử tới đây, ta cùng anh trai trốn trong bụi cỏ lau, suýt chút nữa là bị phát hiện rồi.”

La Thụy liếm cằm La Kiều, tùy ý để La Kiều thanh lý lông cho mình, ngoan ngoãn nằm xuống đất, thoải mái duỗi thẳng chân.

“Sợ không?”

La Kiều dùng móng suốt quơ quơ La Sâm ngồi chồm hổm bên cạnh tới, ấu tể sáu tháng vì không thể bảo vệ đứa em mà cảm thấy xấu hổ, La Kiều đau lòng vô cùng.

Có đứa nhỏ nhà ai bằng con cậu không? La Kiều lại hung hăng mắng cái tên hại cha con bọn họ thất lạc một phen, chờ cậu tìm được cơ hội, nhát định phải đánh tên khốn dám khi dễ cả nhà bọn họ răng rơi đầy đất luôn!

Vệ sinh sạch sẽ hai tiểu liệp báo, La Kiều liền mang theo bọn nhỏ rời khỏi đầm lầy, sư tử đã trở về trung ương lãnh địa, bọn họ không thể tiếp tục ở lại đây. La Kiều không thể xác định sư tử có chú ý tới tiếng kêu của cậu hay không, cậu nên may mắn hiện giờ đang là ban ngày, nhiệt độ không khí cao tới mức làm đám sư tử không muốn động đậy nữa, nếu là lúc chạng vạng thì đừng nói tới chuyện tìm được hai tiểu liệp báo, ngay cả bản thân cậu cũng rất có thể sẽ đụng phiền phức.

Về phần Áo La Tư vừa rượt đuổi cậu suốt mấy km dưới ánh mặt trời chói chang, con sư tử đực kia không thể suy nghĩ theo lẽ thường.

Bình thường sư tử đực sẽ giở trò đùa giỡn liệp báo đực sao?

Tuy nói sư tử đực đều có tật xấu trăng hoa, nhưng Áo La Tư tuyệt đối là thành phần kiệt xuất trong đó, đã lưu manh tới mức xem nhẹ sống chết!

Về phần hai tên khác có ý tứ với La Kiều kia, ít nhất chúng nó vẫn là con báo, con báo đó, hiểu không?

La Kiều không dám kéo dài thời gian, mang theo hai tiểu liệp báo hướng về phía biên giới lãnh địa sư đàn. Nơi đó tuy cũng đồng dạng không được an toàn, nhưng ít nhất có thể để bọn họ tạm thời né tránh được đàn sư tử cường hãn tới phi lí này.

Hai tiểu liệp báo vừa mệt lại đói, lại kiên trì không rên một tiếng, gắt gao bám sát phía sau La Kiều, thẳng đến khi La Kiều thật sự nhìn không được, không để ý tới sự phản đối của hai tiểu liệp báo, biến hóa hình thái, ôm cả hai đứa con nuôi vào lòng. Hai nhóc lông xù này còn muốn giãy dụa, bị La Kiều cùng cặm cọ cọ đỉnh đầu vài cái liền ngoan ngoãn.

“Ngoan, hôm nay có thể ba ba không thể bắt được con mồi, các ngươi không thể lãng phí thể lực nữa. Ngủ một hồi đi, đợi đến lúc tìm được nơi an toàn ba ba sẽ gọi các ngươi.”

“Nhưng ba ba cũng mệt chết mà.”

“Không có việc gì.” La Kiều nhẹ nhàng cọ cọ La Sâm: “Ba ba còn khỏe lắm. Ngoan, ngủ một chốc đi.”

Hai tiểu liệp báo ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bọn nó quả thực đã mệt chết đi được. La Kiều cúi đầu, vì La Sâm cùng La Thụy che đi ánh mặt trời chói chang.

Trước lúc mặt trời lặn, La Kiều tìm được một mỏm núi đá miễn cưỡng có thể ẩn núp. Trải qua tháng năm mài mòn, một mỏm núi đá hoàn chỉnh ở phần đáy đã bị lõm vào một khối, hình thành một cái khe vừa vặn cho ba con liệp báo dung thân, tầm nhìn xung quanh cũng thực trống trải. La Kiều đánh thức hai tiểu liệp báo, để bọn nó trốn ở đây nghỉ ngơi trước, cậu thì thừa dịp trước khi buổi tối ập tới đi xung quanh thử vận may một chút. Tuy nói với đám nhỏ hôm nay có thể sẽ không bắt được con mồi, nhưng để hai tiểu liệp báo bị hoảng sợ nhịn đói tới tận ngày mai, La Kiều vẫn không nỡ.

La Sâm cùng La Thụy lăn lộn làm nũng không chịu ở lại một mình, bọn nó thật sự không muốn tách khỏi La Kiều nữa, La Kiều không có cách nào, chỉ có thể để bọn nhỏ đi theo. Cũng may bọn họ không đi quá xa liền đụng phải một con thỏ hoang. Vào mùa khô, thỏ hoang đối với liệp báo mà nói cũng chính là món ngon hiếm có.

La Kiều không cho con thỏ hoang này có cơ hội chạy trốn, cậu cơ hồ dùng hết toàn bộ sức lực vào lần đi săn này, cũng không bận tâm, nếu mình không bắt được con thỏ này thì bản thân sẽ có kết cục gì.

Hai tiểu liệp báo đi tới bên người La Kiều đang thở hổn hển, không vội vàng cắn xé con mồi mà liếm liếm La Kiều, cha con tiếp xúc thân mật làm con mèo lớn nào đó đang mệt đến mức không muốn nhúc nhích cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Rốt cục, La Kiều thở đều đặn, ngậm lấy thỏ hoang, mang theo hai đứa con đi tới bụi cỏ bên cạnh, ba cha con đều rất đói bụng, La Kiều thỉnh thoảng lại ngẩng đầu quan sát, tận lực để hai tiểu liệp báo ăn nhiều một chút.

Sự thực, một con thỏ hoang chỉ có thể xem là món điểm tâm, nhưng giúp bọn họ chống đỡ qua đêm nay thì không thành vấn đề.

Ăn cơm xong, La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo trở về nơi dừng chân tạm thời, mặt trời xuống núi, gió đêm thổi đi không khí khô nóng ban ngày, hai tiểu liệp báo cơ hồ vừa tựa vào người La Kiều thì lập tức ngủ say. La Kiều nằm nghiêng, thỉnh thoảng dùng cái đuôi quơ quơ qua cơ thể hai tiểu liệp báo, giúp bọn nó xua đuổi đám muỗi đáng ghét, cũng mang tới một chút gió mát.

La Kiều cẩn thận nghe âm thanh trong gió truyền tới, tiếng kêu chói tai của linh cẩu, tiếng gầm của sư tử đực mà phán đoán phương hướng cùng khoảng cách âm thanh truyền tới, sau khi xác định an toàn mới chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Trong bóng đêm, thảo nguyên dường như biến thành một thế giới khác.

Hôm sau, hai tiểu liệp báo dường như đã hoàn toàn quên mất cơn hoảng sợ đêm qua, trong sáng sớm mát mẻ, thể lực tràn đầy truy đuổi đùa giỡn với nhau. Bọn nó muốn leo lên mỏm đá đang cư trú, mặt đá bóng loáng làm bọn nó thoạt nhìn có chút vụng về, sau vài lần không có kết quả liền chuyển ánh mắt tới một gốc cây keo cách đó không xa, liệp báo khi còn bé rất thích trò chơi này, leo cây cũng là một trò chơi quan trọng trong quá trình rèn luyện của bọn nó. Nhưng theo độ tuổi tăng trưởng, móng vuốt mài mòn, muốn tùy ý leo lên cây như còn bé liền rất khó khăn.

Huống hồ liệp báo càng thích hoạt động ở vùng đất rộng rãi hơn, trừ bỏ khả năng chạy cấp tốc, kỹ năng leo cây này có hay không cũng không sao.

La Kiều nằm ở bên cạnh, nhìn hai tiểu liệp báo leo lên cây, thẳng đến khi bọn nhỏ leo tới tận ngọn cây, không biết làm thế nào leo xuống, La Kiều mới đi tới gốc cây, nhìn hai tiểu liệp báo hoảng sợ ngồi chồm hổm trên nhánh cây thì không phúc hậu nghĩ, rõ ràng bộ dáng hai đứa nhỏ hiện giờ rất đáng thương nhưng sao cậu lại thấy đáng yêu vô cùng, muốn túm xuống xoa nắn một phen a…

Đụng phải một ba ba như vậy, không biết nên nói hai tiểu liệp báo may mắn hay xui xẻo đây.

Rốt cục, La Sâm cố lấy dũng khí bấu thân cây chậm rãi đi một khoảng, sau đó nhảy xuống. La Thụy thì có chút do dự. La Kiều tuy đau lòng nhưng vẫn hiểu rõ không nên giúp vào lúc này. Sớm muộn gì cũng có ngày cậu phải tách khỏi hai tiểu liệp báo, La Thụy phải học được cách xử lý một vài tình huống đột ngột phát sinh.

La Kiều xoay người, tỏ vẻ muốn dẫn La Sâm rời đi, La Thụy nhìn theo bóng dáng La Kiều, lo lắng kêu hai tiếng, thấy La Kiều không để ý tới mình thì rốt cuộc cũng quyết tâm, học theo bộ dáng của La Sâm khi nãy mà nhảy xuống.

“Ba ba!”

La Thụy chạy tới trước mặt La Kiều, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt hổ phách to tròn ngập đầy nước, tràn ngập lên án: “Ba ba không cần ta sao?”

Trái tim La Kiều thoáng chốc bị xỏ xuyên, lập tức ôm chặt La Thụy, dùng sực cọ: “Sao ba ba lại không cần ngươi? Ba ba cho dù không cần mình cũng không bỏ được ngươi a…”

Được rồi, cái vị cuồng con cuồng lông tơ này đã bị bộ dáng đáng yêu của tiểu liệp báo làm choáng váng tới mức nói năng lộn xộn a.

La Sâm ngồi bên cạnh nhìn La Kiều cùng La Thụy lăn lộn, hết cọ lại liếm, rốt cục cũng nhịn không được mà lao qua…

Hôm nay liệp báo ba ba tuy vẫn đói bụng nhưng lại hạnh phúc tràn đầy như xưa.

Độ ấm tăng rất nhanh, chút mát mẻ vào ban sớm chính là phù dung sớm nở tối tàn.

Con thỏ hoang ăn hôm qua cơ bản đã tiêu hao không sai biệt lắm, La Kiều định mang La Sâm cùng La Thụy đi xa một chút để tìm con mồi. Đi được nửa đường thì ba con liệp báo không thể không dừng lại, bọn họ gặp một đàn voi.

Tiếng kêu to rõ của đàn voi vang vọng khắp cả thảo nguyên.

Đàn voi Mã Sa do hơn sáu mươi con voi cái trưởng thành cùng voi con tạo thành một gia đình khổng lồ. Trong đàn không có voi đực trưởng thành, bọn nó phần lớn thích độc vai độc vãng, chỉ có khoảng thời gian động dục mới trở về đàn.

Con voi cái đứng đầu trong đàn nhiều thế hệ kế thừa cái tên Mã Sa, dẫn theo đàn voi xuyên qua thảo nguyên bao la, hoang mạc tĩnh lặng, rừng cây rậm rạp, dọc theo dấu các đời tổ tiên, tìm kiếm thực vật cùng nguồn nước trong lành.

Tuy sư đàn thỉnh thoảng cũng đi săn voi con rời đàn, nhưng nếu là một đàn voi khổng lồ đi qua, cho dù là sư tử cũng phải nhượng bộ lui binh.

Quy tắc tối cao nhất trong cuộc sống trên thảo nguyên này chính là, nếu không nắm chắc thì ngàn vạn lần đừng chọc vào voi trưởng thành.

La Kiều lần trước bị nhóm sư tử cái Đề Na đuổi giết có gặp một đàn voi, sau đó vẫn chưa gặp lại lần nào. Đàn voi này đến không biết lại mang tới biến động gì cho vùng thảo nguyên này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui