Tiên ma khoai không ngừng truyền đạt ' ăn lạc ti ' vào trong đầu của Tiêu Chiến, cậu nghĩ nghĩ, đem Đoạn Trường Thảo xuất ra.
Vừa mới lấy ra, cậu liền cảm nhận được cảm xúc kinh hoảng sợ hãi của Đoạn Trường Thảo, lạc ti toàn thân run rẩy, phiến lá cùng đóa hoa cực lực hướng về phía cậu dán lên, thoạt nhìn thật sự đáng thương.
Biến thơm đãi ngộ quả nhiên khác!
Trước kia nếu cậu không dán miếng dán ngăn cách thì chẳng phải luôn cận lực trốn tránh sao?
Tiêu Chiến há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại nghĩ đến vẫn còn đang giữ liên lạc với Vương Nhất Bác nên kịp thời nhắm lại miệng, duỗi tay nhéo nhéo phiến lá trấn an Đoạn Trường Thảo.
Mùi vị tin tức tố của cậu cùng Đoạn Trường Thảo hoà quyện với nhau, mặc dù như vậy cậu cũng có thể dễ dàng phân biệt hương hoa của Đoạn Trường Thảo.
Tin tức tố của cậu, Tiên Ma Khoai và Đoạn Trường Thảo đều thơm nhưng hoàn toàn không giống nhau, tuy rằng quyện chung một chỗ, lại như cũ riêng biệt tách rời, chuyên chúc mùi vị.
Tiêu Chiến thử dùng tin tức tố trấn an Đoạn Trường Thảo, khi nỗ lực khống chế tin tức tố, cậu phát hiện tin tức tố dần dần phát sinh biến hóa, nguyên bản đều đều tán ở bốn phía, dần dần tụ tập lại bên cạnh linh thực.
Cảm giác có vô số hạt thật nhỏ mang theo mùi hương, nhưng thật ra lại không có.
Cảm giác này rất mới lạ, tựa như chính mình phát hiện ra một đại lục mới.
Tin tức tố của cậu vây lấy những đoá hoa của Đoạn Trường Thảo, làm nó dần dần bình tĩnh trở lại, kim ngân sắc tụ tập hỗn tạp, dần dần hình thành một cái biểu tình rơi lệ 'T T'.
Tiêu Chiến: "......"
Đây là cảm giác của linh thực sư khi dùng tin tức tố cùng linh thực giao lưu sao?
Cậu nhịn không được liếc mắt nhìn Tiên Ma Khoai một cái, vì sao nó lại có thể trực tiếp cùng mình giao lưu ở trong đầu?
Cố kỵ còn đang giữ liên lạc với Vương Nhất Bác nên Tiêu Chiến không có mở miệng.
Tiên Ma Khoai không biết cậu đang nghĩ về vấn đề này nên cũng không giải thích.
Cậu hơi ngẫm lại, suy đoán có lẽ có liên quan đến việc trong thân thể của nguyên chủ đã chứa những viên tròn của Tiên Ma Khoai kia thật lâu.
Lại lần nữa nhìn về phía Đoạn Trường Thảo, cậu đang nhắc phải cùng nó giao lưu như thế nào mới có thể làm nó cung cấp nguyên vật liệu.
Cậu nỗ lực khống chế tin tức tố, nhưng mà không hề có kết cấu, chỉ có thể dẫn đường cho tin tức tố tụ tập hoặc tản ra, hoàn toàn không có biện pháp bày ra một cái biểu tình gì cả.
Cuối cùng, cậu nghĩ nghĩ, trực tiếp dùng tay sờ vào lạc ti, thoáng dùng sức kéo kéo ra bên ngoài.
Đoạn Trường Thảo dùng phiến lá cọ cọ mu bàn tay của cậu, đoá hoa bên cạnh tay cậu tụ lại cong lên, kim ngân lạc ti tự động rơi xuống.
Đôi mắt Tiêu Chiến cong cong, thấy đóa hoa còn lại đang tới gần, cậu nắm lấy đoá hoa giơ lên lắc lư.
Đoá hoa đang dựa vào cậu lập tức ngưng động tác.
Thật thông minh!
Tiêu Chiến cảm thán, nhìn lạc ti trong tay, trực tiếp đưa lên miệng ăn.
Trước đó vì kiểm tra đo lường ba cây linh thực có thể trị liệu tin tức tố biến dị của cậu hay không, những nguyên vật liệu của chúng nó cậu đều đã nếm qua, cũng không lo lắng có độc.
Khi ăn lạc ti, trong miệng mang theo mùi vị dễ ngửi cùng cảm giác mát lạnh nhàn nhạt, không có vị gì nhưng cũng không khó ăn.
Cảm giác mát lạnh rất nhanh liền quét toàn thân, vốn dĩ tứ chi vô lực như là bị nước trôi nấu qua, hiện tại sức lực đã khôi phục rất nhiều.
Cậu có chút kinh ngạc, lúc trước ăn lạc ti cũng có cảm giác lạnh lẽo, tinh thần tốt lên không ít, nhưng đó là ăn khi trạng thái bình thường, cảm thụ không sâu.
Lúc này có thể so sánh, hiệu dụng đặc biệt rõ ràng.
"Vương tổng, rừng cây quá rậm rạp, phi hành khí không có cách đáp xuống."
"Không tìm được địa điểm thích hợp để đáp xuống."
Trước sau hai âm thanh hồi báo từ đầu dây bên kia truyền tới tai Tiêu Chiến.
Tiếp theo chính là âm thanh bàn bạc, cậu nghiêm túc lắng nghe một lát, bọn họ quyết định sẽ nhảy dù xuống, khi có người đưa ra khả năng có nguy hiểm thì cậu kịp thời mở miệng.
"Đừng nhảy dù, anh cứ chọn địa điểm thích hợp đáp xuống rồi nói cho tôi biết, tôi sẽ đi qua đó."
Nghe thấy thanh âm của cậu so với lúc hai người mới liên lạc có tinh thần hơn rất nhiều, Vương Nhất Bác hỏi: "Thân thể cậu có thể kiên trì không?"
Tiêu Chiến cười nói: "Có thể, tôi không có bị thương, không cần lo lắng."
Bên kia lại thương lượng một lát, đồng ý đề nghị của cậu.
Rất nhanh liền chọn ra địa điểm đáp xuống gần nhất, sau đó gửi định vị cho cậu.
Tiêu Chiến mở định vị của Vương Nhất Bác xem qua, cũng không lập tức đi ngay, mà nhìn về phía Tiên Ma Khoai.
Môi cậu khẽ giật giật, tầm mắt đảo qua vòng tay lại mím môi.
Sau đó mới giảm âm lượng giọng nói xuống thấp nhất, cơ hồ chỉ còn khẩu hình miệng, như vậy cậu nói chuyện đối phương không nghe thấy, nếu đối phương có việc tìm cậu, cậu tùy thời sẽ biết.
"Ngươi muốn tiếp tục ở trong núi sao?"
Tiên Ma Khoai vươn hai cái căn đen thui lên, một cái quấn lấy eo, một cái quấn lấy cổ tay của cậu.
Đồng thời trong đầu cậu hiện lên cảnh tượng nó trộm hấp thu dịch dinh dưỡng ở biệt thự.
"Muốn đi theo ta uống dịch dinh dưỡng?"
Lần này có rất nhiều cái căn đen thui từ trong đất mọc ra, trên dưới đều quấn lấy cậu.
Linh thực cấp A đã rất thưa thớt, linh thực cấp S cơ hồ chỉ là truyền thuyết, cung cấp nguyên vật liệu, tuyệt đối có công hiệu rất mạnh.
Bản nhân cậu cũng coi như là một nghiệm chứng, tuy rằng nếu mang trong người một thời gian dài sẽ có tác dụng phụ...!khụ...!mùi trứng thúi kia nếu thật lòng mà nói thì còn hơn cả tác dụng phụ!
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, trừ bỏ tin tức tố khó ngửi ra, kỳ thật đối thân thể không có bất luận ảnh hưởng gì, thậm chí tại dã ngoại còn đặc biệt an toàn.
"Ngươi có thể đi theo ta, bất quá ngươi phải đáp ứng, trừ bỏ dịch dinh dưỡng, không thể tùy tiện ăn những thứ khác."
Cậu thực lo lắng một điều là chỉ cần không cẩn thận một chút, mấy cây linh thực khác đều bị nó ăn sạch.
Cái căn đen thui ngẩn ngơ, sau đó mới uốn éo trên dưới gật gật đầu.
Tiêu Chiến cười rộ lên, duỗi tay nhéo nhéo nó, sau đó cậu tò mò mà nhìn nhìn ngón tay, cũng không có dính bùn đất gì.
Năng lực tự làm sạch vô cùng mạnh.
Cậu thực vui vẻ, chuyện tin tức tố giải quyết không nói, còn thu hoạch một gốc cây linh thực cấp S.
Lại nghĩ đến trước đó Tiên Ma Khoai phát â mùi hôi thối, có chút tò mò.
"Ngươi có thể tùy ý khống chế mùi vị của bản thân sao?"
Cái căn đen thui hiểu ý quơ quơ, thoáng chốc liền có mùi hôi thối tản ra trong không khí.
"Đừng! Ta chỉ là hỏi một chút, không cần biểu thị! Nếu không phải tất yếu, về sau liền bảo trì mùi hương đi!"
Có khả năng Tiên Ma Khoai cảm thấy đề nghị này không tốt, chia sẻ hình ảnh nó dùng mùi hôi thối săn bắt thức ăn cho cậu thấy.
Khi phát ra mùi hôi thối nó có thể phóng thích chất lỏng có tính ăn mòn cực mạnh, một con lợn rừng không đến một phút liền hóa thành vũng nước, bị nó ăn sạch sẽ.
Cảnh tượng này thật sự quá mức huyết tinh, sắc mặt Tiêu Chiến biến biến.
"Ngươi thật lợi hại.
Nhưng bây giờ ngươi không cần săn bắt thức ăn nha, đã có dịch dinh dưỡng rồi mà, thế nên bảo trì mùi hương, ngàn vạn lần không cần tùy tiện phóng thích chất lỏng kia!"
Tiên Ma Khoai nghe được không cần phải săn bắt thức ăn nữa thì thật cao hứng, cánh hoa trên dưới đong đưa phẩy phẩy.
Trên mặt Tiêu Chiến tức khắc nghênh đón một trận gió thoảng qua, đem cảm giác không khoẻ khi xem cảnh tượng nó bắt mồi thổi bay đi mất.
Cậu lấy miếng dán cách ly dán lên sau gáy, đầu dây bên kia truyền đến các loại âm thanh, ít nhất có năm Alpha trở lên, không dán miến dán rất có thể sẽ gặp phải phiền phức.
Cuối cùng cũng có ngày cậu thật thơm!
Cá: Đọc câu này tự nhiên thấy buồn cười gì đâu á =]]]]
Sau khi dán xong, Tiêu Chiến thu Đoạn Trường Thảo vào nhẫn không gian, lại nhìn Tiên Ma Khoai đang vây quanh mình mà phát sầu.
Tiên Ma Khoai quá lớn, nhẫn không gian không chứa đủ.
Nhẫn không gian là một khối lập thể, chỉ có 20 lập phương, dài khoảng 3 mét 3, cao tầm 2 mét là nhiều.
Chỉ tính riêng đường kính nhuỵ hoa của Tiên Ma Khoai thôi cũng đã gần 2 mét, cánh hoa gần 1 mét, còn có mấy cái căn đen thui, căn bản không thu vào trong được.
Chẳng lẽ để Tiên Ma Khoai tự di chuyển?
Nhưng nếu như nó trực tiếp lộ diện, tuyệt đối sẽ khiến cho Đế Quốc oanh động!
Lúc cậu đang tự hỏi phải làm cách nào, thanh âm của Vương Nhất Bác đã truyền đến: "Không thu được định vị sao?"
Khi hắn nhìn vào bản đồ, biểu hiện vị trí của cậu vẫn không có biến hóa.
Nghe vậy, Tiêu Chiến vội vàng điều chỉnh âm lượng: "Thu được, tôi đang sửa sang lại đồ vật, lập tức xuất phát."
Sau đó cậu lại đem âm lượng giảm xuống, hướng Tiên Ma Khoai đề nghị: "Nhẫn không gian của ta không chứa được ngươi, hay là ngươi di chuyển ra bên ngoài, tìm chỗ nào đó ẩn nấp, ta định kỳ sẽ mang dịch dinh dưỡng đến cho ngươi?"
Tiên Ma Khoai dùng hành động trả lời đề nghị của cậu.
Cánh hoa màu dỏ nhanh chóng khép lại, xếp lên trên nhụy hoa, mấy cái căn đen thui cũng thu lại.
Bản thể của nó thu nhỏ lại một vòng, chỉ bằng kích cỡ của nhụy hoa lúc trước mà thôi.
Ánh mắt Tiêu Chiến sáng lên, như vậy thì có thể thu vào không gian rồi!
Cậu đem nhẫn không gian sửa sửa, để cho mấy cái căn đen thui của Tiêu Ma Khoai ngâm mình trong dịch dinh dưỡng, đem vật tư linh tinh đều đặt bên trên nó mới có thể miễn cưỡng đem nó thu vào.
Lăn lộn một phen, cậu thật sự quá mệt, ngồi tại chỗ nghỉ một lúc rồi mới dùng đèn chiếu về phía trước, quan sát tình huống gần đó rồi mới dựa theo định vị đi đến điểm đáp xuống của Vương Nhất Bác.
Hiện tại nơi cậu đang ở có lẽ là sâu trong núi, thảm thực vật rậm rạp, dưới chân toàn bùn đất, cỏ dại sinh trưởng rất nhiều, khi đi đường rất dễ vướng vào chân.
Cậu âm thầm cảm thấy may mắn là trước khi xuất phát đã quyết định thay đổi quần áo.
Vương Nhất Bác mua ủng quân dụng chất lượng rất tốt, bằng không thì thật sự khó đi ra.
Sau khi đi được một đoạn, đột nhiên bên trái truyền đến âm thanh cành cây đứt đoạn, cậu lập tức quay đầu, thấy được từ trong hàng đại thụ tối tăm có một đôi thuộc về dã thú xanh mượt.
Tim cậu đột nhiên run lên, lá cây trên đỉnh đầu lả tả rung động, tiếng chim hót trước sau truyền đến, tiếp theo đó âm thanh vỗ cánh, mấy con chim nhanh chóng bay đi.
Khớp hàm của cậu căng chặt, nhìn chằm chằm dã thú kia, chậm rãi lui về phía sau.
Lúc này, cậu bắt đầu hoài niệm mùi vị tin tức tố khó ngửi kia của mình.
Tuy rằng không dễ ngửi, nhưng thực an toàn, tại dã ngoại nhắm hai mắt đi cũng không sợ.
Thấy cậu lui về phía sau, trong cổ họng dã thú phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo, thân trên hạ thấp, ngay sau đó đột nhiên lao đi, hướng về phía cậu mà vọt đến.
Cậu nhanh chóng nhảy đến trốn phía sau cây địa thu bên cạnh, từ trong nhẫn không gian lấy ra một khẩu súng nhỏ, để ngừa vạn nhất, còn chuẩn bị gọi Tiên Ma Khoai ra.
Đúng lúc này, một đạo ánh sáng chói mắt từ phía sau cậu truyền đến, thẳng tắp chiếu vào đôi mắt của dã thú.
Dã thú bị kích thích, nhất thời rống lên một tiếng khắp nơi vang vọng, nghe phá lệ đáng sợ.
"Phanh......"
Tiếng gầm của dã thú đột nhiên im bặt..