Cuộc gọi rất nhanh được chuyển tiếp, bác sĩ tâm lý Mil thanh âm như cũ ôn hòa bằng phẳng: "Buổi tối tốt lành."
Vương Nhất Bác cũng chào hỏi.
Mil trực tiếp vào vấn đề: "Có tiến triển sao?"
Vương Nhất Bác khuỷu tay đặt trên tay vịn ghế ngồi, tay chống cái trán: "Không có....!Nhưng tôi cần sự trợ giúp của ông."
"Rất hân hạnh, nói cho ta tình huống cậu hiện tại thế nào rồi, cậu có tiếp tục cùng người làm cậu cười tiếp xúc không?"
"Có."
"Hiệu quả thế nào?"
Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, không có trả lời.
Sau đó lại nói: "Người đó không giúp được tôi, tôi liên hệ với ông là muốn hỏi có biện pháp nào khác hay không?"
Cùng thiếu niên ở bên nhau nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng mà sau khi thiếu niên nói thích hắn, hết thảy chuyện này đều trở nên không giống nhau.
Trước đó, hắn thích cùng thiếu niên ở cùng nhau, tự nhiên như vậy muốn chiếu cố giúp đỡ thiếu niên.
Hắn không có nghĩ về phương diện tình A O, thẳng đến khi thiếu niên bày tỏ, trong nháy mắt kia trái tim của hắn đập không khống chế, nội tâm dâng lên vui sướng trước nay chưa từng có.
Những phản ứng đó làm hắn ý thức được, hắn đối thiếu niên là cảm tình yêu đương, không phải đơn thuần chỉ là bạn bè.
Tuy rằng hắn không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng không phải kẻ ngốc, không có ai khi nghe được bạn mình bày tỏ sẽ có loại phản ứng này.
Sau khi ý thức được cảm tình của chính mình, nhìn thiếu niên cười cũng biến thành ma chú.
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh những khi hai người thân cận, nên hắn liền sợ hãi trốn tránh.
Cũng không phải chỉ có lần đầu tiên nhìn thấy mới như vậy, lần thứ hai lần thứ ba, kết quả vẫn thế.
Thiếu niên cười đẹp đến như vậy, nếu cùng hắn lúc nào cũng mặt vô biểu tình ở bên nhau, một ngày nào đó sẽ chịu không nổi, sẽ bị ảnh hưởng.
Bất kỳ ai trên đời cũng sẽ đối với người mình thích sinh ra chờ mong, kỳ vọng đối phương vui vẻ tươi cười, mà không phải lúc nào cũng nghiêm túc lạnh nhạt.
Mil có chút ngoài ý muốn, còn có một chút tiếc hận, bất quá không có tiếp tục nói đến đề tài này nữa, trầm ngâm một lát hỏi: "Trừ bỏ công tác, bình thường cậu có cùng người khác giao lưu hoạt động không?"
Vương Nhất Bác: "......!Không có."
Có một số việc không đề cập tới thì cũng không cảm thấy có có cái gì không đúng.
Nhưng nếu đã nói ra liền cảm thấy có vấn đề.
Mil cũng không ngoài ý muốn: "Bệnh trạng của cậu chủ yếu là vấn đề tâm lý, ta kiến nghị cậu kết giao nhiều bạn bè, tham gia nhiều hoạt động tụ hội, tiệc tùng, để cho bản thân thả lỏng.
Lâu dài ở trong trạng thái công tác, không cùng người khác giao lưu sẽ làm tình huống của cậu càng thêm nghiêm trọng."
Trầm mặc một lát, Mil ôn hòa nói tiếp: "Nguyên nhân chủ yếu trong lòng cậu là cách dạy dỗ của Vương phu nhân khi cậu còn bé, nên cậu có thể thử ở trước mặt Vương phu nhân cười."
Nghe vậy, hô hấp của Vương Nhất Bác đột nhiên tăng thêm.
Mil thả chậm tốc độ nói chuyện: "Ta biết, đây là một trận khiêu chiến, bất quá nếu cậu có thể chiến thắng, đối với bệnh tình rất có lợi."
Ngay sau đó Mil lại nói: "Đương nhiên, trước đó ta phải cho cậu làm thí nghiệm.
Bảo đảm cậu làm như vậy sẽ không bị phản ứng ngược.
Khi nào rảnh cậu tới phòng làm việc của ta một chuyến đi."
"Được."
"Ta vì lời này của cậu mà cảm thấy rất cao hứng."
Mấy năm trước ông đã từng khuyên Vương Nhất Bác tiếp nhận trị liệu, nhưng hắn nhất quyết cự tuyệt.
Ông vẫn còn nhớ rõ khi đó Vương Nhất Bác đã nói:" Ta như vậy khá tốt."
Mil đối với người làm Vương Nhất Bác cười càng tò mò.
Tuy rằng Vương Nhất Bác không có nói gì, nhưng cũng không khó suy đoán, chuyện Vương Nhất Bác đột nhiên thay đổi muốn điều trị bệnh là có liên quan đến người đó.
•••52Hz••••
Tiêu Chiến nhìn thời gian, thật mau đã đến 9 giờ rưỡi, khoảng thời gian này là thời điểm Vọng Nguyệt Chi Hạ nhân khí đông đúc nhất.
Để không ảnh hưởng đến sinh ý, cậu để cho tài xế đem xe ngừng ở ven đường trước cửa sau, nhắn cho Naru thúc một cái tin báo mình đã trở về.
Tài xế đem xe dừng lại, xuống xe mở cửa, duỗi tay về phía Tiêu Chiến muốn dìu cậu vào trong.
Tiêu Chiến xua xua tay: "Không cần không cần, tự cháu đi được."
"Vương tổng nói chân cậu bị thương, bảo tôi đỡ cậu đi vào."
"Hắn nói khi nào?"
"Trên đường tôi nhận được tin tức."
"Cảm ơn."
"Không cần khách khí."
Tài xế nói xong liền dìu Tiêu Chiến đi vào cửa sau.
Tâm tình của Tiêu Chiến rất tốt, trên mặt mang theo ý cười, để ngừa giấu đầu lòi đuôi, cậu đỡ tay tài xế chậm rãi xuống xe đi vào trong.
Vừa lúc Naru mở cửa sau chạy ra, tốc độ nói chuyện rất nhanh hỏi: "Làm sao vậy? Nơi nào bị thương?"
Tiêu Chiến tay nắm lấy cánh tay ông: "Chân bị đau mà thôi " Sau đó cậu đối tài xế cười cười, "Có người đón cháu rồi, bác về trước đi, vất vả."
Tài xế nói không vất vả rồi cáo từ rời đi.
Naru đỡ Tiêu Chiến tiến vào hậu viện, đóng cửa sau lại, không ngừng nhắc mãi: "Con lần này làm thúc sợ muốn chết, về sau nếu lại đi vào trong núi, ngàn vạn không được đi một mình.Trước đỡ con trở về phòng nghỉ ngơi, lại kêu bác sĩ tới kiểm tra."
"Thúc......"
Tiêu Chiến buông ra tay ra, chân phải vẫn luôn cà nhắc hiện tại đặt xuống mặt đất, còn nhảy nhảy mấy cái: "Đừng lo lắng, chân con không có việc gì, về sau cũng không cần đi vào trong núi nữa."
Naru thở phào nhẹ nhõm: "Con đây là có chuyện gì? Không cần đi vào trong núi lại là có ý tứ gì?"
Tiêu Chiến ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Một chút tiểu tâm tư mà thôi, mặt sau vấn đề đợi vào trong rồi nói."
Naru gặp qua nhiều người, cậu vừa nói như vậy, liền biết cậu đang ám chỉ cái gì.
"Bỏ đi, biết con yêu thích Vương tổng rồi."
Tiêu Chiến ho nhẹ một tiếng, quyết đoán dời đi lực chú ý, chỉ vào lưới kim loại trên vách tường ở hậu viện: "Đây là cái gì? Ban ngày không có mà."
Naru: "Không phải con cho người đến lắp đặt thiết bị bảo an sao?"
Nghe vậy Tiêu Chiến lập tức minh bạch là chuyện như thế nào, quyết định trễ chút tra kích cỡ, nhìn xem giá cả.
Thấy Naru nghi hoặc mà nhìn mình, cậu hàm hồ nói: "Con thiếu chút nữa đã quên, linh thực con đều mang về tới, bảo an toàn diện tương đối an tâm."
Cậu hướng lề linh thực đi, lúc này lều linh thực còn rất nhiều chỗ trống, giữa tháng mua sắm một đám linh thực cơ bản dùng xong rồi.
Naru gật đầu phụ họa: "Con suy xét thực chu toàn, bất quá giá cả không rẻ đi? Trên người của con còn có tiền sao?"
Tiêu Chiến: "Còn có."
Hắn giơ tay sờ nhẫn không gian, nghĩ nghĩ nhắc nhở: "Naru thúc, đợi chút mặc kệ thúc nhìn đến cái gì, đều không cần quá kích động."
Naru cười: "Con đã quên linh thực cấp A vẫn là thúc cùng con đi lấy ra sao, ta sẽ không kích động."
Mặc dù nói như vậy nhưng chưa đầy một phút sau, Naru đã kích động đến đỏ bừng mặt, vòng quanh Tiên Ma Khoai miệng không ngừng kêu ' thiên a '.
Tiêu Chiến xoa xoa lỗ tai: "Naru thúc thúc, bình tĩnh một chút."
"Thiên a! Này thì phải bình tĩnh như thế nào? Đây chính là linh thực cấp S!" Ông dùng một loại thâm tình điệu vịnh than tán thưởng, "Quá đẹp!"
Tiên Ma Khoai được ra ngoài, vươn từng aasi căn đen thui, ở trên trán ông điểm điểm, khen ngợi ông có ánh mắt tốt biết xem hàng.
Tiêu Chiến buồn cười lắc đầu, Naru nếu là ngửi qua mùi vị lúc Tiêu Ma Khoai công kích chỉ sợ sẽ không thâm tình như vậy.
Naru một hồi lâu mới bình tĩnh lại: "Khó trách con nói không cần đi vào trong núi nữa!" Ông kích động mà vỗ vỗ vai Tiêu Chiến nói, " Lần trước con đã nói chuyện với bác sĩ Ni An, hiện tại có thể mời bác sĩ lại đây nghiên cứu sao?"
"Không cần mời, tin tức tố của con đã khôi phục bình thường rồi."
"Thật sự?"
Tiêu Chiến gật gật đầu, gỡ xuống miếng dán ngăn cách, chỉ chốc lát sau, hương thơm cam quýt bạc hà liền từ trên người cậu phát ra.
Naru lui về phía sau một bước, kéo ra khoangr cách với cậu: "Liền tính thúc là beta, cũng vì tin tức tố của con mà mê muội."
Tiêu Chiến dán miếng dán lên rồi hỏi, "Không khoa trương như vậy chứ?."
Tuy rằng xác thật rất dễ nghe, bản nhân cậu cũng phi thường thích.
Naru chính sắc: "Một chút cũng không khoa trương!"
Sau khi Tiêu Chiến đem ba cây linh thực từ nhẫn không gian lấy ra, thuận tay sửa sang lại không gian bên trong..
Ba cây linh thực run bần bật, cành cây hướng tới cậu đến cong vặn vẹo, hoa lá tất cả đều hướng trên người cậu dán lên.
Naru thấy cậu không để trong lòng, mãi nhắc nhở: "Nhất định không cần ở bên ngoài, đặc biệt là trước mặt Alpha gỡ miếng dán ngăn cách xuống, bằng không con sẽ trở thành con mồi của bọn họ."
Con mồi?
Tiêu Chiến khóe miệng trừu trừu, không nghĩ đến điểm Naru lo lắng nhưng vẫn gật gật đầu: "Yên tâm, con sẽ không tùy tiện lấy miếng dán xuống."
Hiệu quả của miếng dân là ngăn cản mùi vị tin tức tố, tránh cho A và O ảnh hưởng cho nhau, dẫn tới hiện tượng cảm xúc mất khống chế.
Không dán quả thực chính là chói lọi ở giữa công chúng mà cầu tình.
Naru vẻ mặt vui mừng: "Thật ngoan."
Tiêu Chiến nhìn ông một cái, nhéo nhéo phiến lá của Thấu Cốt Thảo đang cọ cọ cổ tay củ cậu, ngữ khí bất đắc dĩ: "Không cần cứ cọ cọ tay ta, sẽ ảnh hưởng ta làm việc nha."
Thấu Cốt Thảo cùng Tiên Ma Khoai bất đồng, nó nghe không hiểu lời cậu nói, bị nhéo nhéo càng dán chặt lên người cậu hơn nữa.
Cậu suy nghĩ một chút, xách mũi nhọn của phiến lá kéo ra đẩy đến gần đóa hoa bên cạnh.
Phiến lá quơ quơ, chờ cậu vừa buông tay, lại tiếp tục dán cánh tay của cậu, bất quá không có lại cọ cọ như lúc trước nữa.
Tiêu Chiến cười cười, nghe không hiểu, bất quá động tác ý bảo vẫn là có thể minh bạch.
Cậu mặc kệ phiến lá tùy ý dán lên, đem dịch dinh dưỡng xuất ra, lại đem vật tư cùng dược phẩm một lần nữa sắp xếp..