Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Thần Côn


Học sinh tiểu học trong thôn không nhiều lắm, mỗi khối chỉ có một lớp, tầng một là lớp một, hai, ba, tầng hai là lớp bốn, năm, sáu.

Khương Nhã bước vào lớp học, liền nhìn thấy một đám trẻ con ngồi trong lớp, ánh mắt lướt qua đám trẻ con đó, Khương Nhã cuối cùng khóa mục tiêu vào một đứa trẻ mập mạp.

Khương Nhã nhớ rất rõ đứa trẻ mập mạp này, là bạn học cùng lớp suốt sáu năm tiểu học với cô, đứa trẻ mập mạp này tên Tiêu Sơn, là đứa nhỏ mà giáo viên vẫn luôn nhắc đến, ngày nào cũng gọi là! con sâu trong lớp.

Một con sâu làm hỏng cả nồi canh.

Chính vì câu nói này mà sau bao nhiêu năm, dù trọng sinh về lúc nhỏ Khương Nhã vẫn nhớ bạn học mập mạp này.

Khương Nhã nói với đứa nhỏ mập mạp: "Tiêu Sơn, hôm nay kiểm tra có đổi chỗ không?"
Tiêu Sơn nghe Khương Nhã nói chuyện với mình, còn ngạc nhiên nhìn Khương Nhã một lúc lâu.

Khương Nhã này bình thường trông yếu ớt, ngay cả nói chuyện cũng như muỗi kêu, thậm chí lúc trả lời câu hỏi của giáo viên Khương Nhã còn đỏ mặt, hôm nay đột nhiên chủ động nói chuyện với cậu, sao Tiêu Sơn có thể không ngạc nhiên cho được?

"Đổi chỗ gì chứ, cậu vẫn ngồi ở hàng đầu, ngay dưới bục giảng của giáo viên, lúc thi không gian lận được đâu, Khương Nhã cậu từ bỏ đi.

" Tiêu Sơn có chút hả hê đáp lại một câu.

Chỗ dưới bục giảng, Khương Nhã không để ý đến vẻ thích hóng hớt của Tiêu Sơn, bước đến chỗ ngồi, trực tiếp ngồi xuống.

Tiếng chuông vào học đã vang lên, không biết vì sao giáo viên lại tới trễ, giờ học đã trôi qua hai ba phút rồi mà vẫn chưa vào lớp.

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Một người đàn ông mặt lạnh kẹp một chồng bài kiểm tra dưới nách đi vào, đứng trên bục giảng phát bài kiểm tra đã chia theo nhóm lên bàn của từng bạn học đầu tiên của mỗi dãy, để các bạn học lần lượt truyền xuống.

"Thời gian làm bài là 50 phút, nội quy phòng thi không cần tôi phải nhắc lại nữa, nói đơn giản là anh chị nào gian lận mà bị bắt sẽ xử lý bằng điểm không.


" Giáo viên nói xong, cầm tờ báo trên bục giảng lên đọc.

Khương Nhã ngồi tại chô do dự cầm bút bi ngẩn người, trong đầu nhớ lại những kiến thức đã học.

Giáo viên thấy Khương Nhã mãi không động bút, không vui đứng dậy, đi đến bên cạnh Khương Nhã, giơ tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ra hiệu nhanh chóng làm bài.

Khương Nhã cúi đầu, hạ bút, đầu bút cọ xát trên giấy phát ra tiếng "sột soạt" nhẹ.

Kết thúc bài kiểm tra, tiếng chuông tan học chói tai vang lên, Khương Nhã đi ra khỏi lớp định đến lớp sáu tìm Khương Cầm, ai ngờ vừa đi đến cửa lớp đã bị một cánh tay chặn đường.

Khương Nhã ngẩng đầu, trên khuôn mặt tròn trịa có đôi mắt to, hàng mi dài và dày hơi run rẩy, vẻ ngoài Khương Nhã trông thật xinh đẹp, như thể một vật phát sáng, âm thầm thu hút ánh nhìn của người khác.

"Khương Nhã, sao cậu lại đội mũ?" Cô gái hơi ngẩng cằm, kiêu ngạo hỏi.

Nghe cô gái nhắc đến mũ, Khương Nhã mới nhớ ra trước khi ra khỏi cửa mẹ đã đội thứ gì đó lên đầu mình.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận